Kỳ nghỉ Đông đầu tiên của thời đại học, Khương Tiểu Trinh không nói tiếng nào với Hà Ngọc, một mình mua vé tàu về quê trước.
Lúc anh gọi điện thoại hỏi cô bao giờ cô về, cô đã đang ngồi trên chuyến xe lửa về nhà.
Chờ Hà Ngọc về đến nhà, anh cũng không gặp được Khương Tiểu Trinh và mẹ cô trong cửa tiệm của mẹ cô.
“Họ đến chỗ bố của Tiểu Trinh ăn Tết rồi.” Phạm Tú Tuệ nói với Hà Ngọc.
“Tiểu Trinh lên đại học thay đổi nhiều ghê, non nửa năm không gặp, con bé gầy đi rất nhiều đấy. Mới đây con bé vào tiệm tìm A Nhân, nói là mình muốn xăm mày nối mi gì gì đấy, con bé này đã biết làm đẹp rồi.”
Từ khi Phạm Tú Tuệ và Từ Mỹ Nhân cùng mở cửa hàng, xưng hô của dì với người nhà họ Khương cũng hoàn toàn thay đổi.
Bà chủ nhà họ Khương bây giờ là A Nhân, ông chủ Khương là bố của Tiểu Trinh, còn cô chủ Trân trước đây thì thành Tiểu Trinh.
Giọng điệu nói chuyện của mẹ anh vô cùng vui vẻ, dì ngẩng đầu lên, thấy vẻ mặt Hà Ngọc không được tươi tỉnh cho lắm.
“Con đang nghĩ gì đấy?”
“Không ạ,” anh lấy lại tinh thần, cười cười: “Mẹ, con ra ngoài gọi điện thoại.”
Khương Tiểu Trinh bắt máy rất nhanh.
“Có chuyện gì sao?” Cô đè thấp giọng lại, xa lạ một cách không thể cắt nghĩa nổi.
Hà Ngọc bị cô ảnh hưởng, giọng cũng cứng lên: “Bao giờ cậu về?”
“Không biết, phải xem bố mẹ tớ nữa.”
“Về thì nói với tớ.”
“Ờ.”
Hai người im lặng một lúc.
“Cậu bận đến mức đấy cơ à?” Anh rầu rĩ hỏi.
“Đúng vậy.” Cô nói.
Hà Ngọc hơi nhịn không nổi nữa.
“Đã bao lâu rồi tớ không được thấy cậu?”
Câu hỏi này đột ngột quá, tốc độ nói của anh nhanh hẳn lên, y như đang tủi thân.
“Mỗi ngày cậu có ăn cơm tử tế không?”
Chỉ nghe được tiếng gió ở đầu dây kia, Khương Tiểu Trinh không trả lời anh.
“Cậu có đang nghe không?”
“Hà Ngọc,” cô nhỏ giọng nói: “Mẹ tớ tới rồi, lần sau nói chuyện tiếp nhé.”
Điện thoại vang lên tiếng tút, cô cúp máy rồi.
Đã tới nước này, nếu bảo là cô không trốn tránh anh, thì đến chính Khương Tiểu Trinh còn chẳng tin.
Đúng là cô cố tình.
Cô trốn tránh anh, không dám thấy anh.
Biến thành đại mỹ nữ chậm quá.
Kiên trì vận động ăn uống điều độ, gầy đi, không phải chuyện một sớm một chiều là xong.
Huống hồ, có gầy đi chưa chắc cô đã đẹp, càng giảm béo nhiều, Khương Tiểu Trinh càng cảm nhận được sâu sắc điều này.
Đôi mắt vẫn bé, cái mũi vẫn tẹt, da dẻ vẫn xấu. Cô bắt chước các bạn nữ khác điểm trang son phấn, nhưng cùng một sản phẩm đấy, hiệu quả ở trên người người ta không giống như ở trên người cô.
Cô để người mẹ có tay nghề và mắt thẩm mỹ hàng đầu của mình làm đẹp cho cô. Đôi lông mày được xăm tinh xảo không hề tương xứng với gương mặt thô ráp của cô, giả đến mức đáng sợ. Nối mi thì lại càng chẳng ra gì, đến giờ mí mắt cô vẫn còn sưng một cục.
Việc soi gương hằng ngày, là chuyện dày vò nhất của Khương Tiểu Trinh.
Ngày đó, tuy rằng Hà Ngọc không đồng ý sẽ chờ cô đẹp lên, những anh cũng chẳng từ chối cô.
Khương Tiểu Trinh chỉ bấu víu vào cái ‘không từ chối’ này để sống sót, cô tự nói với bản thân: Mình vẫn còn hy vọng.
Niềm hi vọng này bị dáng vẻ trong gương của bản thân dập tắt hết lần này đến lần khác.
Nếu cô không thể trở nên xinh đẹp, nhỡ cuối cùng cố hết sức mình mà vẫn chưa đủ đẹp, thì biết làm sao đây?
Khương Tiểu Trinh không khỏi nghĩ thầm: Lúc trước không tỏ tình với Hà Ngọc thì tốt biết bao.
Không tỏ tình thì chẳng cần suy nghĩ đến khả năng bị từ chối. Cô có thể thích anh trong thầm lặng, thích đến khi trời đất diệt vong.
Hà Ngọc thích người khác, ở bên người khác, cô vẫn hoàn toàn chấp nhận được.
Đúng ra phải như vậy chứ.
Trừ hồi còn bé, dám hiểu lầm Hà Ngọc thích mình, ảo tưởng kết hôn với Hà Ngọc, thì về sau, đến tưởng tượng Khương Tiểu Trinh còn chẳng dám.
Bởi vì họ rất không xứng đôi, cho nên tưởng tượng làm chi để lại đau lòng.
Thật ra, được làm bạn với anh đã là thỏa mãn lắm rồi.
Hà Ngọc chắc cũng giống cô, cực kì coi trọng tình bạn của hai người.
Anh cố ý gọi điện thoại tới, giả vờ dữ dằn, nhưng thực tế tất cả những lời anh nói đều là quan tâm cô.
Khương Tiểu Trinh lại càng yêu anh hơn.
Nói xong câu “Lần sau lại nói tiếp”, cô vội vàng cắt đứt cuộc trò chuyện.
Cô đè chặt chiếc di động lên ngực mình.
Muốn gặp anh biết mấy.
Tối nay, Khương Tiểu Trinh, cũng quyết định không ăn cơm chiều.
[HẾT CHƯƠNG 47]