Chức lớp phó lao động của Khương Tiểu Trinh không bị đổi.
Sau hôm đấy, tan học mỗi ngày, chủ nhiệm lớp tự mình đi vào lớp, điểm danh theo danh sách, bắt những đứa đã trốn trước đây ở lại làm vệ sinh.
Đám học sinh trực nhật không cam lòng chịu phạt, vừa quét nhà vừa lầm bầm nhìn bóng lưng Khương Tiểu Trinh mà chửi: “Con xấu gái hóng chuyện, con lợn chết phì, đồ hay mách lẻo.”
Khương Tiểu Trinh đột nhiên xoay người, đối mặt với họ.
“Nói xấu tao thì nói bé đi một tí, đừng để tao nghe thấy.”
Cô khoanh tay, nói rất khinh khi.
“Tao tin là tụi mày đã biết rồi, tao sẽ đi mách thầy đấy. Tụi mày chửi tao, muốn gây phiền toái cho tao, tao sẽ báo hết với giáo viên.”
Đứa bạn bị chọc giận bởi lời nói của cô, vung cây lau nhà lên quăng thẳng về đằng trước, chửi um sùm: “Đm mày đi mách đi mày tưởng mày ghê gớm lắm à?”
Cây lau nhà đập thẳng về phía Khương Tiểu Trinh, cô lanh tay lẹ mắt đạp nó lại, không để nó làm bẩn váy mình.
“Đúng vậy, tao ghê gớm đấy.”
Cây lau nhà rơi lạch cạch xuống đất, vẩy hết nước thối bẩn lên người đứa đối diện.
“Tụi mày nhục mạ tao, còn không cho tao đi mách, thế thì tao lỗ trắng còn gì.”
Khương Tiểu Trinh cười cười, nhai nát những chữ trong miệng, phun lên mặt đất: “Tụi mày tưởng bở.”
Nói xong những lời muốn nói, cô không cho họ cơ hội phản kích, quay đầu đi thẳng.
Chính dáng vẻ cứng cỏi không cho phép ai đánh gục cô của Khương Tiểu Trinh đã khiến cô không ngừng gây thù chuốc oán.
Cô còn quá trẻ, cứ cho rằng chỉ cần mình đủ kiên cường thì không ai có thể làm mình tổn thương. Nhưng khi cô chỉ có một mình, phải chống chọi với một thế giới ác ý chen chúc, thì việc trở nên đủ kiên cường của cô cũng không còn là kiên cường nữa, mà nó trở thành một kiểu tỏ vẻ.
Những người muốn hành hạ bạn chẳng bao giờ lo hết cách.
Khương Tiểu Trinh ăn cơm trưa một mình xong thì quay lại phòng học.
Những đứa cùng lớp không biết đã đi đâu cả, giữa phòng học trống rỗng là một bộ bàn ghế.
Bàn ghế đều bị đập hư, những mảnh gỗ vụn bị đập tan tác rơi lả tả khắp mặt đất.
Toàn bộ sách vở, văn phòng phẩm và bài thi của cô đều rơi ra khỏi ngăn kéo, tựa như nội tạng xổ ra khỏi phần bụng bị rạch nát.
Trên mặt bàn, dòng chữ rất to “Cút ra khỏi lớp 10-4” viết bằng bút đỏ, là vệt máu vẩy ra không thể ngăn lại.
Đây là hiện trường giết người đối với Khương Tiểu Trinh.
……
Phòng vẽ tranh.
“Tao có thể hỏi một câu được không, đây là tờ thứ mấy mày vẽ hỏng rồi?”
Trương Thế Vũ dựa cửa sổ tháo tay nghe xuống, nhặt cục giấy bị vứt bỏ cạnh chân Hà Ngọc lên.
Hà Ngọc không trả lời cậu ta.
“Định chờ mày vẽ xong bản thảo thì đi ăn trưa chung, nhưng xem tiến độ này của mày, chắc để mày vẽ xong bản thảo, nhà ăn đã đóng cửa rồi.”
“Đúng ra mày nên làm theo ý mày từ sớm, tự đi ăn đi.” Ánh mắt Hà Ngọc tập trung lên bản vẽ kia.
Trương Thế Vũ càng không làm theo, cười hì hì chọc cậu: “Được rồi người anh em, trong lòng mày có chuyện gì thì cứ nói hết cho tao đi. Mày cứ không nói gì thế này, tự mình nín nhịn, có phải khổ ra không?”
Cậu nhíu nhíu mày: “Đừng làm phiền tao.”
“Mày thấy phiền à, vậy để tao nói mấy chuyện không phiền cho mày nghe.”
Trương Thế Vũ húng hắng giọng.
“Thằng Phương Kiến Kiệt lớp mình, có con em gái cùng lớp với Sadako. Mấy hôm nay tao nghe nó tào lao bí đao với tao, con bé Sadako kia thật sự ghê tởm không chịu nổi.”
Hà Ngọc không bắt cậu ta câm miệng, cậu ta đoán chừng cậu nghe cũng thấy hứng, bèn tiếp tục nói tiếp.
“Lúc còn làm bạn với người khác thì cho người ta đồ ăn vặt, hết bạn bè rồi thì bắt người ta trả lại. Chọc nó không vui, nó sẽ đi mách lẻo với giáo viên. Tụi nó nói nhà con bé đấy nghèo lắm, nó ác ý phê bình những thứ người khác thích, thật ra căn bản là nó không mua nổi, đang ghen ghét, gato với người khác thôi. Trước kia mày bảo tao, bây giờ mày với con bé đấy là người quen, chắc hẳn mày cũng biết nhà nó rất nghèo nhỉ.”
Tất nhiên là Hà Ngọc biết.
Nghe Trương Thế Vũ nói vậy, thì có vẻ chuyện nhà Khương Tiểu Trinh đã bại lộ rồi.
Thói hư vinh khiến cô ta gieo rắc từng lời nói dối, xây nên một tòa lâu đài xa hoa như khi còn nhỏ…… lâu đài giả đã sụp rồi.
Đây quả như xem phim truyền hình, những chuyện xấu xa mà nhân vật phản diện làm đã bị bại lộ, thật khiến người ta khoái trá.
Hà Ngọc cứ vẽ tranh đằng cậu, dường như không nghe thấy Trương Thế Vũ đang nói chuyện.
“Được rồi, nhắc đến đây thì khỏi cần nói nhiều thêm, có thể đắc tội được với đứa dễ tính như mày, vậy chứng tỏ trình độ kinh tởm của con đấy cũng ra gì phết.”
Trương Thế Vũ đi đến vỗ vỗ vai cậu: “Ông bạn ạ, mày đừng phiền lòng chuyện con đấy nữa, về sau nó gặp xui rồi, cả trường này đều ghét nó.”
Cả trường, từ này được sử dụng chẳng hề khoa trương chút nào.
Hà Ngọc không hề ngạc nhiên với chuyện Khương Tiểu Trinh có thể khiến nhiều người ghét cô ta như vậy.
Từ bé cô ta đã làm người ta thấy phiền, lại không biết cách xử lý mâu thuẫn.
Mẹ cậu cực khổ vác đặc sản từ quê lên mang cho cô ta, cô ta bóp mũi chê hôi thế; lúc chơi đồ hàng, người khác phải chơi theo nhân vật mà cô ta phân công, không thì cô ta sẽ không cung cấp đạo cụ cho mọi người; thấy những đứa con nít khác chơi càng vui hơn lúc không có cô ta, cô ta bèn ném gấu bông từ tầng hai xuống cho hả giận; cô ta giận cậu, bèn bắt tất cả những đứa cùng học lớp vỡ lòng không được để ý đến cậu, ai chơi với cậu thì cũng bị coi là kẻ phản bội.
Lần mà cô ta bắt tất cả mọi người phải bơ cậu đi ấy, cuối cùng cô ta lại trở thành kẻ bị cô lập.
Đống quà xếp thành quả núi như thế, vậy mà không có cách nào mua chuộc được trái tim của những đứa trẻ 6 tuổi, Khương Tiểu Trinh thật sự không biết cách kết bạn.
Khi cô ta đối xử tốt với bạn, cô ta luôn dùng thái độ ban ơn như của người trên với kẻ dưới. Khi tất cả mọi người cùng cảm thấy, bản thân mình bị cô ta coi như một đứa nô bộc đớn hèn, thì cô công chúa nhỏ này sẽ không còn ai ủng hộ nữa.
Hà Ngọc đã nhìn thấy kết cục của cô ta sớm hơn Khương Tiểu Trinh.
Ngày hôm ấy, cậu nghe thấy tiếng gào của cô ta.
Cô ta gào to như vậy, chỉ có kẻ điếc mới không nghe thấy.
“Hà Ngọc, cậu sẽ hối hận.”
Thù mới hận cũ, tất cả những nỗi khổ sở cậu từng phải gánh chịu từ người này, cậu đều nghĩ tới cả.
Thời còn ăn nhờ ở đậu, cậu là con chó được cô chủ nuôi trong phòng của người ở.
Cô ta thích cướp đồ của cậu, nửa đêm đến phòng cậu tát cậu; ai cũng dỗ dành cô ta, cô ta mà cáu kỉnh thì như đi đánh nhau, cậu phải nhường cô ta vô điều kiện; chuyện cô ta làm sai, mẹ cậu lại mắng ngược cậu.
Tại sao rõ ràng đã nhận ra Khương Minh Trân ở trường cấp 3, cậu lại không tiến lên chào hỏi?
Nay đã khác xưa, cái tên Hà Ngọc này đã trở nên ưu tú, được bao người hâm mộ.
Khương Tiểu Trinh liệu có biết không?
Cậu không còn là thằng con trai quê mùa nhà bà vú nữa, không còn bị người ta chê cười vì khẩu âm nữa, nếu bị bắt nạt sẽ không có chuyện nuốt cơn giận xuống nữa, cũng chẳng cần coi những món đồ thừa vật thãi của cô ta như thứ gì trân quý.
Cậu không phải là thằng bé ngồi trong góc kia, hâm mộ nhìn cô được ông bố giàu sang, bà mẹ xinh đẹp nắm tay nữa…… Bây giờ cậu cũng là tiêu điểm ánh đèn rồi.
Lần đầu tiên thấy cô ở nhà ăn, Hà Ngọc không chào hỏi.
Cậu nghĩ, nếu cô ta không nhớ cậu thì thôi.
Lần thứ hai thấy cô ngoài cửa gian hàng, cách sống của cô hoàn toàn khác với cậu.
Họ thuộc về hai thế giới, Hà Ngọc tách biệt giới hạn.
Lần thứ ba thấy cô, cậu biết cảnh nhà cô sa sút. Nhưng cô ta lại không giống cậu lúc cậu còn nghèo, cô ta vẫn làm công chúa.
Cậu thử đến gần cô, quan sát cô của hiện tại.
Lần thứ tư, cậu giúp cô đổ rác, cô cảm ơn cậu đầy vẻ bề trên, khiến Hà Ngọc nổi cáu lần nữa.
Rồi sau đó, cậu tận mắt nhìn thấy dáng vẻ hư vinh của cô ta, và câu nói “Chúng ta là bạn bè đúng không?” như lợi dụng của cô ta.
Đúng hay không, Hà Ngọc làm sao biết được chứ! Cậu xem cô như bạn bè, nhưng cậu không biết, đến nay cậu vẫn còn không biết, liệu cô ta có coi cậu như một con chó hay không.
“Hà Ngọc, cậu sẽ hối hận.” Cậu phải hối hận thế nào đây? Cô ta nắm được nhược điểm gì của cậu cơ chứ?
Khương Tiểu Trinh đã nói bao nhiêu lần là sẽ khiến cậu hối hận, nhưng cuối cùng bấy nhiêu lần cậu đều thoát thân toàn vẹn.
Lần này, cô ta khoa trương to mồm như thế, chắc hẳn phải cực kì tin tưởng vào thủ đoạn trả thù của mình.
Khương Tiểu Trinh muốn làm gì?
Nói ra chuyện cậu từ quê lên? Kể chuyện nhà cậu là kẻ hầu cho nhà cô ta? Lôi những việc xấu hổ cậu từng bị cô ta nhục mạ ra ư?
Hà Ngọc chờ cô trả thù mà đâm bực cả người.
Tại sao cô ta còn chưa làm vậy? Đã qua mấy ngày rồi mà. Cái loại người hư vinh thích khoe khoang như cô ta, hà cớ gì mà không làm thế kia chứ?
Chiếc bút chì trong tay cậu phát ra tiếng sàn sạt, vẽ ra những đường cong lộn xộn.
Hà Ngọc thở hắt ra một hơi thật dài: Cậu chẳng có chút linh cảm vẽ vời nào!
“Chúng nó xem gì bên kia thế nhỉ?” Trương Thế Vũ nhìn xuống dưới lầu, tốp năm tốp ba người đang hóng hớt gần phòng giáo vụ.
Khi tập trung nhìn kỹ, cậu ta thoáng thấy viền ren của chiếc váy công chúa.
“Khụ khụ.” Trương Thế Vũ đóng cửa sổ lại, để tránh Hà Ngọc phiền lòng.
“Bên ngoài có chuyện gì thế?” Thấy hành động khác thường của cậu ta, Hà Ngọc hỏi.
Trương Thế Vũ đành phải nói thật: “Hình như là đứa đấy…… khiêng một cái bàn đứng ở chỗ giáo vụ.”
Bên tai cậu ta vang lên tiếng xé giấy.
“Tao lắm mồm! Mày đừng xé mà, mau vẽ đi! Với trình độ của mày thì không vẽ thật cũng đủ để nộp bài tập rồi, mày đừng đòi hỏi phải hoàn hảo thế nữa được không?”
Vứt cục giấy đi, Hà Ngọc đeo balo lên.
“Không vẽ nữa, đi ăn cơm.”
“Ờ ờ.” Trương Thế Vũ đi lấy cặp sách của mình.
Ra khỏi phòng vẽ tranh, cậu ta thấy hướng Hà Ngọc đang đi hơi sai sai.
“Bạn tôi ơi, nhà ăn phải đi cầu thang bên trái, mày quẹo xuống cầu thang bên phải……” Là xuống chỗ giáo vụ đấy.
……
Khương Tiểu Trinh đứng ở cửa phòng giáo vụ.
Cô cầm theo cái bàn đã bị quăng vỡ nát, mặt trên viết “Cút ra khỏi lớp 10-4” của cô.
“Giáo viên trong phòng giáo vụ có ở đấy không ạ?”
Khương Tiểu Trinh gõ cửa bằng hết sức bình sinh, cửa kêu uỳnh uỳnh.
“Có ai quan tâm không?”
Giọng nói the thé, tựa như một sợi dây được căng tới cùng, một mũi tên đặt lên cổ họng.
Cô hô lên.
“Khương Tiểu Trinh của lớp 10-4 bị bắt nạt!”
Bên trong không có ai đáp lời.
Những người xem tuồng xung quanh càng lúc càng đông.
“Đấy chắc là con Sadako đúng không.”
“Phì, trăm nghe không bằng một thấy, xấu vãi vật.”
“Nó tới chỗ giáo vụ làm gì?”
“Ai biết được? Điên điên khùng khùng.”
Thời tiết hơi lạnh, Khương Tiểu Trinh sụt sịt mũi.
Sức nặng dần ép lên, sợi dây bắt đầu nứt toác từ bên ngoài, xuất hiện những tơ rách rất mỏng; mũi tên đâm vào da thịt, xuyên thủng lớp da, từng giọt máu ứa ra.
Không đau, không thừa nhận thì không đau.
Không sợ, sẽ không xảy ra chuyện.
Cô hít vào rồi lại hít vào, ôm lấy hai tay mình, phủi lên phủi xuống mấy cái.
Tự mình an ủi bản thân, tự mình cổ vũ chính mình.
Cốc cốc cốc, Khương Tiểu Trinh cứ gõ cửa mãi.
“Khương Tiểu Trinh bị bắt nạt.” Cô nói.
“Có ai quan tâm không?” Cô hỏi.
Cũng có một số người có lòng tốt trong đám đông vây xem, cao giọng nhắc nhở cô.
“Này, giáo viên đi ăn cơm rồi, cậu không thấy sao?”
“Muốn đổi bàn thì buổi chiều quay lại đi.”
“Mày đứng đây chửi đổng mãi như bà hàng tôm hàng cá chướng mắt lắm, quay về bình tĩnh lại đi được không?”
Hà Ngọc cũng giống mọi người.
Cậu cảm thấy Khương Tiểu Trinh quá chướng mắt.
Đã xấu mà còn đòi mặc váy công chúa, chướng mắt.
Nghèo mà vẫn kén cá chọn canh, chướng mắt.
Làm theo ý mình, không sợ trời không sợ đất, chướng mắt.
Điều chướng mắt nhất là cô ta chẳng có gì cả, rõ ràng chẳng có lấy một thứ gì, nhưng vẫn có thể ngẩng cao đầu.
Cô ta đi nghênh ngang trên đời trong bộ quần áo mới của hoàng đế, tự cảm thấy bản thân xinh đẹp cực kỳ.
Ai cũng muốn đi lên nói cho cô ta biết, cô ta trần như nhộng.
Chờ đến khi cô ta kinh hoàng thất thố, họ có thể cười chê cô ta đã đời.
Chỉ là, tại sao Hà Ngọc lại cười không nổi cơ chứ?
Cậu đứng trong đám người, chăm chú nhìn Khương Tiểu Trinh kêu cứu với một cánh cửa không thể mở ra y như một đứa thiểu năng trí tuệ.
Cô không nói “Tôi bị bắt nạt”, mà nói “Khương Tiểu Trinh” bị bắt nạt.
Như thể Khương Tiểu Trinh đang vận hết sức mình để bảo vệ “Khương Tiểu Trinh” vậy.
Cậu đánh cuộc không tới năm phút nữa, cô ta sẽ đứng trước cánh cửa kia, trước mặt bao người, bật khóc tu tu.
Thời khắc cuối cùng, khi nhân vật phản diện Khương Tiểu Trinh suy sụp, đã bắt đầu manh nha chớm nở.
Nhưng trong mắt Hà Ngọc, cậu lại phát hiện: Vậy nhưng, so với bất kỳ dáng vẻ nào đã kể trên, Khương Tiểu Trinh của hiện tại trông còn chướng mắt hơn gấp một ngàn một vạn một trăm triệu lần.
Dáng vẻ chật vật của cô, cậu càng khó tiếp thu hơn.
[HẾT CHƯƠNG 27]