Sau khi tốt nghiệp vào năm 4, anh ở lại thành phố nơi anh học đại học.
Anh nhậm chức ở học viện nghệ thuật, trở thành một họa sĩ chuyên nghiệp.
Còn em thì lựa chọn quay lại thành phố quê chúng mình.
Mẹ anh và dì Từ đó giờ vẫn là bạn thân của nhau. Sau khi tiệm làm đẹp nhà em mở rộng quy mô, dì vẫn chọn mở ngay gần cửa hàng quần áo của mẹ anh. Năm nào về nhà ăn Tết Âm, anh đều tới chúc tết chú Khương và dì Từ, thấy em ở trên di động của họ.
Trong ảnh, em luôn cười vô cùng sung sướng, như là gặp được rất nhiều chuyện vui.
Vào ngày sinh nhật tuổi 30 của anh, mẹ anh gọi điện thoại cho anh.
Mẹ con anh hàn huyên qua điện thoại thật lâu, mẹ anh nhắc đến em.
Em đã khai trương nhà hàng của bố em lần nữa, trước khi chính thức buôn bán, em mời mẹ anh đến chơi. Mẹ anh nói, nhà hàng trang trí còn sang trọng huy hoàng hơn so với nhà hàng lớn của nhà họ Khương trong ấn tượng của mẹ anh mấy chục năm trước. Mẹ anh có đề cập em là bếp trưởng của nhà hàng, còn khen tài bếp núc của em không dứt miệng.
Anh nói: “Hồi bé cô ấy đã mơ ước được làm đầu bếp trong nhà hàng của bố cô ấy rồi mà.”
“Thế ư?” Có vẻ mẹ anh không nhớ rõ lắm.
“Vâng.” Anh vô cùng chắc chắn.
Cùng năm đấy, WeChat bắt đầu được phổ cập trong giới trung niên. Mẹ anh tích cực tham dự vào nhóm chat, tham dự vào việc cướp bao lì xì. Cứ rảnh rỗi là bà ấy lại gửi mấy bài báo cho anh, share mấy cái meme, chơi đủ kiểu add-on linh tinh kì quái.
(WeChat: Ứng dụng mạng xã hội, chat, chuyển tiền của Tàu, chính là thủy tổ của Zalo bên mình.)
Anh trở thành bạn qua WeChat của chú Khương và dì Từ.
Tất nhiên, anh cũng add em.
【 Bạn đã add “Đầu bếp Khương”, bây giờ các bạn có thể bắt đầu trò chuyện. 】 là nội dung duy nhất trong khung chat của chúng mình.
Mấy tháng sau, đột nhiên em chủ động nói chuyện với anh.
Đầu bếp Khương: 【 Cậu chia tay rồi sao! 】
Anh băn khoăn một lát, gửi sang một dấu chấm hỏi.
Em rep lại rất là nhanh: 【Thì đấy, tớ thấy cậu xóa ảnh trên dòng thời gian đi rồi. 】
Anh rất ít khi up gì lên dòng thời gian, đúng là hôm qua anh vừa xóa đi một bức ảnh. Anh còn tưởng không ai phát hiện ra, trừ phi……
Anh hỏi: 【 Ngày nào cậu cũng lướt dòng thời gian của tớ à? 】
Màn hình bên kia ghi “Đối phương đang gõ chữ”, gõ mãi mười phút.
Em gửi sang ba chữ: 【 Làm gì có 】.
Anh không biết nên rep lại gì, em cũng không nhắn nữa.
Cuộc đối thoại bỏ dở.
Hôm sau, rồi hôm sau nữa, một tuần trôi qua.
Hai tuần sau, anh xin nghỉ phép với cơ quan, mua vé máy bay về nhà.
Anh đã thức trắng mấy đêm, vậy mà khi tới điểm đích, anh lại không buồn ngủ chút nào.
Lòng anh thấy quyết đoán như muốn kết thúc một việc trọng đại. Anh biết mặt anh trông rất dữ dằn. Lúc quản lý gọi em ra quầy lễ tân của nhà hàng, thái độ của anh ta rất cung kính, nhưng vẻ mặt lại vô cùng do dự.
Quản lý che điện thoại đi, không biết đang nói gì với em.
Anh cứ đứng đấy mãi không nhúc nhích, chờ em ngoài sảnh.
Bao năm mới gặp lại em, em mặc bộ đồ làm bếp đi ra quầy, bước đi hăm hở.
Em khoanh tay cau mày, vẻ mặt y như nữ sát thủ lạnh lùng ngầu lòi, đứng yên trước mặt anh.
Xem ra nước cờ thăm hỏi tán dóc này không áp dụng được rồi.
“Tìm tớ có việc gì?” Vẻ mặt em rất đỗi chuyên nghiệp và bận rộn, em vào chủ đề vô cùng gọn gàng dứt khoát.
Anh cũng phải trông thật ngầu mới được, mặc dù câu hỏi của anh cực kỳ khùng điên.
“Cậu hỏi tớ, ‘Cậu chia tay rồi sao’, tại sao sau câu này lại có dấu chấm than?”
Em đánh giá anh trên dưới một lần, ngay sau đó hỏi lại rất đúng lý hợp tình: “Dùng dấu chấm than thì làm sao?”
“Dùng dấu chấm than nghe có vẻ rất sốt sắng, rất kích động……” Giọng anh bé đi, khí thế xìu xuống thấp hơn em một đoạn.
Em lắc đầu, nói tỉnh bơ: “Tớ không như thế.”
Có lẽ thật sự không phải thật rồi.
Nhìn em không chút hoang mang, anh càng bứt rứt, càng thấy mình điên hơn.
Chưa kể, anh bay từ thành phố khác sang, chỉ để hỏi một câu dớ dẩn này thôi.
Anh cúi đầu.
Chẳng biết anh nghĩ thế nào, lại mở miệng.
Anh cũng chẳng nghĩ kỹ được gì, chỉ nói thẳng thôi.
“Đừng trêu chọc tớ nữa.”
Anh nói: “Trước kia người luôn mồm nói yêu tớ chính là cậu, về sau người hối hận thổ lộ cũng là cậu. Cậu rảnh rỗi quá thì đừng trêu chọc tớ nữa được không, Khương Tiểu Trinh.”
Em cắn cắn môi, thần sắc khuôn mặt trở nên u ám trong nháy mắt.
Chết dở, em xem, anh lại làm hỏng chuyện nữa rồi.
Rõ ràng người sai không phải là em, nhưng em lại phải đau lòng vì lời anh nói.
Thật ra anh không nên tìm em nữa. Vấn đề khiến ngày xưa chúng mình không thể ở bên nhau, vẫn nằm ngay đấy.
Em trốn tránh tảng lờ, không còn nhìn vào mắt anh nữa.
Lòng tự trọng của anh quá yếu ớt, anh sợ thua sợ cúi đầu, lại sợ càng thích nhiều lại càng bị xem thường.
Anh lo lắng âu sầu, sau khi anh tỏ tình với em rồi, chắc sẽ chẳng sống được ngày nào vui.
“Ừm.” Em đáp anh.
Em giật nhẹ khóe miệng, nói tiếp.
“Nào tới mức, bao năm rồi còn nhớ thương trêu chọc cậu, nhiều năm đã qua mà vẫn nhớ cậu mãi không quên, y như bị khùng vậy. Cứ như ảo tưởng bản thân mình là nữ chính ngây thơ trong phim truyền hình, dù chờ đợi vô vọng thế nào cũng ráng chờ tới lúc mây tan trăng sáng, dẩm đời ghê gớm.
“Tớ đã từng yêu cậu, nhưng cậu cũng có thể yêu người khác, tới tuổi này lấy vợ đẻ con cũng là chuyện rất thường tình.”
Anh chỉ nghe, không nói một lời.
Em nhìn anh thật sâu, thở dài.
“Cho nên, tớ hiểu hết đạo lý mà, Hà Ngọc.”
“Chỉ là, chỉ là. Chỉ là mỗi lúc tớ một tốt đẹp hơn, mỗi ngày tớ đều làm việc tớ thích, biết cách quý trọng bản thân. Tớ biết trang điểm rồi, tớ cười nhiều thêm…… Tớ kết được bạn mới, biết kiếm lời, biết giao tiếp với người ta, bây giờ bố mẹ tự hào về tớ lắm. Tớ cảm thấy tớ của bây giờ tốt hơn ngày xưa nhiều lắm, thi thoảng tớ lại nghĩ, nếu nhìn thấy mình của hiện tại, không biết liệu Hà Ngọc có thấy hối hận vì đã không chờ mình không.”
Mắt em đỏ hoe, em cười với anh.
“Tớ không tự chủ được, chỉ muốn chờ cậu.”
Em nói: “Tớ sợ rằng nếu cậu hối hận rồi lại không tìm được tớ.”
Anh nâng tay lên, lau nước mắt cho em bằng tay áo mình.
Thật ra, người khóc thảm hại hơn chính là anh.
Anh khóc bù lu bù loa trong sảnh nhà hàng, anh không biết phải nói thế nào với em, rằng anh yêu em rất nhiều.
Em rốt cuộc tỉnh táo hơn anh, chưa khóc được bao lâu đã đẩy tay anh ra, tìm lại cơn giận muộn màng của em.
“Chạm vào mặt tớ làm gì, sờ tới sờ lui, cậu muốn làm lành với tớ à?”
Anh gật đầu thật mạnh: “Ừ.”
Em khụt khịt mũi, ánh mắt do dự: “Không cần cô bạn gái trắng trẻo trên dòng thời gian nữa sao?”
Anh ra sức tỏ lòng trung thành: “Bạn gái gì chứ, không tồn tại.”
“Khụ, cậu đúng là dẻo miệng.”
Em cào cào đầu, dường như đang dành nửa giây để cân nhắc giữa đạo đức và tình yêu. Em tiếp nhận thắng lợi của mình với một vẻ mặt hơi nặng gánh âu lo, xen vào đấy, là một chút vui sướng của nữ chính khi đánh bại được nữ phụ.
Có hai chuyện rất là mất mặt, mà khi hai đứa mình ôm nhau, anh không có mặt mũi nào nói cho em hay.
Thứ nhất, lúc em nói đến đoạn nữ chính ngây thơ trong phim truyền hình kia, em nói thế làm anh nhột lắm.
Thứ hai, tấm ảnh mà em tìm thấy trên dòng thời gian của anh là ảnh từ add-on mà mẹ anh share cho anh.
Đấy là một cái phần mềm kỹ thuật thấp tè dùng để đo lường tướng mạo người tình tương lai của bạn. Sau khi upload một tấm ảnh, nó sẽ tự động photoshop lại, đổi giới tính trên ảnh của bạn rồi xuất ra. Có một dạo mẹ anh u mê chơi cái trò này lắm, thấy ai cũng phải thử. Nhìn những tấm ảnh chả ra gì kia, mẹ anh còn có thể vui vẻ thật lâu.
Tấm ảnh bị chỉnh sửa của anh cũng thảm không nhìn nổi, đắp 18 cái filter cà da làm đẹp, thêm cả tóc giả buộc đuôi ngựa. Nhìn anh trong ảnh như bé gái ấy, đến cả mẹ anh còn chẳng nhận ra anh.
Nhưng dù vậy, mẹ anh vẫn không chịu cho anh xóa, bà ấy còn cảm thấy rất vui khi nhìn anh như vậy.
【 Không hổ là bạn gái của con trai mình, xinh đẹp [ đắc ý ][ hoa hồng ], mình thích [ mỉm cười ]. 】Vì những lời bình luận tích cực này, nên anh mới không xóa tấm ảnh trên dòng thời gian kia đi…… Mãi đến dạo trước, anh add friend em.
Anh cũng đang đợi em.
Nói ra những lời này, hai chúng mình quả thực là một bộ phim truyền hình ngây thơ ngốc nghếch.
Sau khi ngẫm nghĩ cặn kẽ, anh quyết định tạm thời giữ lại sự hiểu lầm mĩ lệ này giữa anh và em.
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 2]