Khương Hoài Ưu nhìn những người trước mặt này, đã thấy được cảnh tượng sinh linh đồ thán sau này. Khó trách Tu Ma Giới không vội bày binh bố trận, bỏ qua Đế Long làm bọn họ kiêng kị sang một bên, trực tiếp cử một đội quân lớn áp sát từ từ là được. Ma Tôn hẳn là đã nhìn thấu những người này đi. Giờ phút này, Khương Hoài Ưu cũng đã nhìn thấu bọn họ, trong lòng rét lạnh.
Sau một khoảng thời gian im lặng, Thanh Lam rời khỏi hội trường không thương nghị với đám Tu Tiên Giới này nữa. Tuy rằng Yêu Tộc nàng chưa đến một trăm nghìn binh lực, nhưng ít nhất nàng chỉ giữ lại một ngàn kéo dài huyết mạch của Yêu Tộc, toàn bộ Yêu Tộc đều ra trận, cũng đã chuẩn bị tinh thần bị tiêu diệt? Nhìn lại Tu Tiên Giới, đây đơn giản là trò đùa.
Thánh chủ Huyền Cơ nói: “12 triệu ma quân, dù Tu Tiên Giới có dốc toàn lực cũng đánh không lại.” Đã cảm thấy không cách nào đánh được Tu Ma Giới. Thêm năm vị Tiên Đế muốn san bằng Tu Tiên Giới, bọn họ ngay cả sức phản kháng đều không có.
Khương Hoài Ưu cho dù có tâm, cũng không bảo vệ được những kẻ chờ người khác đánh tới cửa, nàng lạnh lùng liếc nhìn mọi người xung quanh một vòng, nói: “5000 năm trước, Tề Quốc diệt vong cũng là cảnh tượng này đi? Một phương bá tánh phàm nhân chết thì đã sao? Lưỡi dao không kề lên cổ mình, Tu Ma Giới xâm lược là lãnh thổ của người khác, không phải của mình, sao phải xuất binh trợ giúp bọn họ? Đổ máu vì người khác, không có lời.” Nàng tức giận đến đỉnh điểm, đứng phắt dậy, lạnh lùng nói: “Các ngươi coi tánh mạnh thương sinh như cỏ rác, thương sinh không đáng để các ngươi che chở, nói vậy bản thân mình xuất chúng chắc cũng không cần người khác giúp đỡ. Xem như chúng ta uổng công lo lắng. Tiểu Long nhi, chúng ta đi.” Nói xong, phất tay áo bỏ đi.
Đế Long lại không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm người trong sảnh, nàng lạnh lùng hỏi: “Các ngươi bảo vệ thương sinh thiên hạ được sao?” Nàng cười lạnh một tiếng, lấy ra Ma Quan, từ trong Ma Quan lấy ra vài món pháp bảo Long Đế để lại ném cho chưởng môn Kiếm Tiên Môn, nói: “Đây là ma binh do chính Tiên Đế rèn nên, ngươi cầm nó bảo vệ Kiếm Tiên Môn của ngươi, cứu người trong khả năng của ngươi. Nếu ngươi gặp nạn, hãy nhờ ta giúp.” Ánh mắt lạnh như băng quét về phía những người đang ngồi, đứng dậy rời đi.
Vẻ mặt của các vị thánh chủ trở nên rất khó coi. Một nửa là bởi vì thái độ của Đế Long, mặt khác là do áp lực từ “pháp bảo được Tiên Đế rèn” trong miệng Đế Long đang toả ra. Chẳng qua là vì thể diện, không thể để vài món được xưng là “Tiên binh” bị ma binh đè ép được, lần lượt vận công chống lại.
Hoàng đế Đại Diễn nói: “Tức là chê ít, nói chuyện thương lượng là tốt rồi, chúng ta mang thêm quân bổ sung thêm là được, đây là thái độ gì! Hiện giờ một bóng ma binh cũng chưa thấy, 380 nghìn người ở đây còn chê không đủ sao?”
Kiếm Tiên Môn đã “giao thiệp” với Tu Ma Giới mấy ngàn năm, ít nhiều vẫn biết rõ Tu Ma Giới hành động quyến đoán như thế nào, ông nói: “Chờ nhìn thấy bóng dáng đại quân Tu Ma Giới, muốn điều binh đã chậm.”
Cung chủ Tiên Cung cười nói: “Chúc mừng Thạch chưởng môn nở mày nở mặt với Nữ Đế. Nữ Đế bỏ đi!” Hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Đế Long lấy ra vài món ma binh liền muốn dập tắt bọn họ? Để hắn chống mắt lên nhìn Thạch chưởng môn dùng như thế nào, đừng để ma binh phản phệ.
Cung chủ Tiên Cung vừa đi, các thánh chủ tu tiên khác cũng lần lượt đứng dậy rời đi, không bao lâu cũng chỉ còn lại ba người Phương Đông Tấn hoàng đế Hãn Hải, Tơ Liễu thánh chủ Nguyên Thiên và Thạch Tùng Tử chưởng môn Kiếm Tiên Môn. Sau khi những người đó bước ra điện Yêu Thần, đều lần lượt rủ nhau đến Đại Diễn, hoàng đế Đại Diễn còn phái người đi mời thánh chủ Thiên Nguyên thương nghị liên minh, chờ diễn biến tiếp theo.
Phương Đông Tấn được Đế Long truyền công pháp tu vi tăng lên nhanh chóng, hắn vốn là dòng chính hoàng tộc, công pháp tu luyện cũng coi như là số một số hai ở Tu Tiên Giới, kết quả so sánh với công pháp chưa hoàn thiện của Đế Long, chính là gọi một tiếng sư phụ, hơn nữa cho dù hắn lên làm hoàng đế Hãn Hải cũng không được coi trọng, sớm hay muộn ngôi vị hoàng đế cũng khó giữ, đã có tâm đi theo Đế Long, muốn bước lên con đường làm Tiên. Thật ra hắn muốn mang thêm quân lính, nhưng hắn chỉ có chức không có quyền, quyền lực nằm trên tay ông nội của hắn, hắn chỉ có 50000 quân, toàn bộ đều ở đây. Phương Đông Tấn chắp tay hướng phía thánh chủ Nguyên Thiên và chưởng môn Kiếm Tiên Môn, bay ra ngoài cửa đuổi theo Đế Long giải thích.
Thánh chủ Nguyên Thiên nhìn về phía chưởng môn Kiếm Tiên Môn đang ngồi ngay ngắn ở kia, bị “Tiên binh” ép không nhúc nhích, hỏi: “Đạo huynh không sao chứ?”
Thạch Tùng Tử xấu hổ cười cười, ông thật sự có chút không ổn. Mấy cái “Tiên binh” này ma khí rất nặng, cho dù đã phong ấn sẽ không chủ động tấn công, nhưng sức mạnh toả ra gần như áp chế được ông. Thật ra ông muốn bắt lấy những “Tiên binh” này, nhưng lại không có thực lực đi bắt. Những vũ khí này chỉ nằm ngang trước mặt đã sắp nghiền nát ông, nếu ông duỗi tay bắt lấy, chỉ sợ cơ thể sẽ nổ tung ngay tại chỗ. Ông thật cẩn thận mà lùi về sau, cho đến cửa đại điện mới cảm thấy áp lực biến mất.
Thánh chủ Nguyên Thiên cũng bị “Tiên binh” ép tới mức khó chịu, lui về phía sau mười mấy mét mới cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều. Cô nói: “Nhìn thái độ của Nữ Đế và Chân Long, hình như không đơn giản chỉ là để chúng ta chi viện Yêu Tộc, mà là muốn nhìn thái độ chống ma của chúng ta. 380 nghìn người đánh tiên phong, cũng không yếu không phải sao? Đạo huynh dốc sức mạnh toàn phái, chẳng lẽ là muốn dùng tất cả đệ tử trong môn đánh tiên phong?”
Thạch Tùng Tử thở dài: “Vị trí của Kiếm Tiên Môn đã được định sẵn như thế, cũng không thể từ bỏ cơ nghiệp của Kiếm Tiên Môn và các bá tánh thương sinh rời đi nơi khác đúng không? Tổ sư đã chọn nơi này, chúng ta sao có thể dễ dàng từ bỏ? Tu Ma Giới xâm lược, chúng ta sao có thể làm quân đào ngũ? Đó là quyết định bất đắc dĩ.”
Liễu thánh chủ Nguyên Thiên khẽ cau mày, nói: “Hôm nay Nữ Đế nổi giận, ta đoán là bởi vì năm đó Tề Quốc gặp nạn Tu Tiên Giới không giúp Tề Quốc thủ, vả lại Nữ Đế biết rõ thực lực của Tu Ma Giới, 380 nghìn quân đánh tiên phong cũng không đủ ngăn cản Tu Ma Giới.” Cô đoán Khương Hoài Ưu chỉ là muốn nhìn xem thái độ của Tu Tiên Giới, một thái độ thề quyết chiến với Tu Ma Giới tới cùng. Chỉ là cơ nghiệp lớn như vậy, ai bỏ được? Cũng không phải giống như Nữ Đế, chỉ có một thân một mình. Dùng toàn lực chống ma, nếu thua thì số lượng người nằm xuống tổn thất quá lớn, quay đầu lại bị thế lực Tu Tiên Giới khác thâu tóm. Dù cho là cô, nhiều nhất cũng chỉ dám lấy ra 100 nghìn người. Toàn phái trên dưới có 300 nghìn người, lấy ra một phần ba, không làm thất vọng hai vị kia đi.
Trừ Hãn Hải, Nguyên Thiên Thánh Địa và Kiếm Tiên Môn các thế lực khác đều mang người trở về.
Ba vị thánh chủ Nguyên Thiên, Kiếm Tiên Môn, Hãn Hải trở lại trong doanh trướng, để đệ tử trong môn chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc đẫm máu, nếu Ma Giới thực sự có động tĩnh, bọn họ cũng chỉ có thể liều chết ở chỗ này. Ba vị thánh chủ đồng thời truyền tin cho môn phái, lập di chúc.
**************************
Người của Yêu Tộc và người của ba thánh địa tu tiên ở lại đang bận rộn, thiết lập phòng ngự bên ngoài vực sâu. Yêu Tộc mở bảo khố ra, vận chuyển số lượng lớn linh thạch, khoáng thạch cứng rắn đến công trình xây dựng bên ngoài vực sâu. Kiếm Tiên Môn, Hãn Hải, Nguyên Thiên cũng vận chuyển tới số lượng lớn vật liệu, linh thạch, đan dược chữa thương, vũ khí phòng thân, linh phù, lần lượt được phân phát để chuẩn bị cho cuộc chiến.
Đế Long phân ra một Nguyên Thần đi Tu Ma Giới tìm năm vị lão tổ, một bên khác, tin tức của Tu Tiên Giới vô tình truyền tới tai Khương Hoài Ưu.
Trong lòng Khương Hoài Ưu hoàn toàn lạnh lẽo.
Tu Tiên Giới dưới sự dẫn dắt của thánh chủ Thiên Nguyên và Đại Diễn đã thành lập liên minh để xây dựng một trận đài Dịch Chuyển khổng lồ ở biên giới Nam Cương. Bọn hắn điều động tổng cộng 5 triệu người, toàn bộ đều canh giữ ở biên giới Nam Cương, đã thương nghị tốt chờ Khương Hoài Ưu, Đế Long, Thanh Lam và Ma Giới đánh đến khi cả hai tổn thất nghiêm trọng lại ra tay thu dọn đống hỗn độn.
Một phần ba đệ tử của Kiếm Tiên Môn đang canh giữ Nam Cương, 60 nghìn người khác thì canh giữ ở Tề Quốc cũ, đã là mũi tên rời cung. Phương Đông Tấn chỉ có 50 nghìn quân ở đây, Thánh chủ Nguyên Thiên thì phái ra một phần ba đệ tử ước chừng hơn 100 nghìn người lại đây.
Tổng binh lực Hãn Hải, Nguyên Thiên, Kiếm Tiên Môn và Yêu tộc canh giữ ở vực sâu Ma Giới chỉ hơn 260 nghìn người.
Năm triệu người Tu Tiên Giới ngồi ở sau lưng nhìn 260 nghìn người đi chịu chết.
Trái tim Khương Hoài Ưu lạnh lẽo đến tận xương tuỷ.
***************************
Ngày thứ ba, Tu Ma Giới mở ra vực sâu.
Thanh Lam mời Khương Hoài Ưu, Đế Long, Phương Đông Tấn, Tơ Liễu, Thạch Tùng Tử đến sảnh chính, đem chuyện Tu Tiên Giới bố trí binh lực nói.
Chuyện lão thánh hoàng Phương Đông Vũ Hãn Hải mang 800 nghìn người canh giữ biên giới Nam Cương, Tiêu Tuyết Nguyệt của Nguyên Thiên Thánh Địa mang 100 nghìn người canh giữ ở Nam Cương, Thanh Lam không có một câu oán giận, hoàng đế Hãn Hải và thánh chủ Nguyên Thiên có thể tự mình dẫn người ngồi ở chỗ này đã rất không tồi rồi. Nàng không thể trông cậy vào hai thế lực lớn dồn toàn bộ binh mã ở đây, chôn vùi cơ nghiệp.
Thanh Lam nói: “Sau một đêm suy nghĩ, ta quyết định rút 10000 quân lại. Nếu chỉ có một ngàn tiểu bối chạy trốn, bất cứ môn phái nào của Tu Tiên Giới chỉ cần nhúc nhích một chút, Yêu Tộc hoàn toàn biến mất từ đây. Có mười nghìn quân, đi sâu vào trong rừng Hồng Hoang, còn có thể sống sót. Ta đã quyết định chết trận ở đây, nhưng không thể để Yêu Tộc cũng biến mất. Trừ mười vị đại yêu thân mang truyền thừa, những người bị đưa đi đều là con cháu tu vi dưới Nguyên Anh không thể chiến đấu, đối với tình hình trước mắt không có ảnh hưởng gì lớn.”
Sở Tịch Nhan ngồi bên cạnh, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Thanh Lam, hai tay nắm chặt. Đêm qua, Thanh Lam giao tương lai của Yêu Tộc cho nàng và Giao Long tộc. Nàng muốn ở lại kề vai sát cánh cùng Thanh Lam, cũng từng khuyên Thanh Lam mang theo Yêu Tộc dời đến rừng Hồng Hoang sinh sống, nơi đó là khu rừng có từ thời nguyên thuỷ, Tu Tiên Giới không đặt chân đến đó. Yêu Tộc đến đó có thể sống sót và thuận lợi sinh sản. Thanh Lam chỉ nói một câu: “Ta thà chết cũng sẽ không chắp tay nhường nơi sinh sống và phát triển của Yêu Tộc.”
Đế Long nói: “Hôm qua ta phân ra một phân thân đi đến Tu Ma Giới tìm năm vị lão tổ. Tu Ma Giới chỉ điều động 3 triệu quân, nhưng có thêm hai vị lão tổ ra trận. Niệm tình quen biết, bọn họ cho chúng ta thời gian ba ngày để chúng ta bỏ chạy. Năm vị lão tổ đồng ý với ta, chỉ đánh Tu Tiên Giới, sẽ không làm hại bất cứ một cọng cỏ sinh linh nào ở phàm trần, cho dù chiếm giữ một giới này, cũng sẽ không đặt chân đến phàm trần.”
Trừ Khương Hoài Ưu, mọi người ở đây đều khiếp sợ mà nhìn Đế Long: Ngươi không một tiếng động chạy tới đàm phán với Tu Ma Giới?
Mọi người dù khiếp sợ, nhưng không có một ai lên tiếng. Lấy thực lực của Đế Long, nàng có tư cách đàm phán với Tu Ma Giới, nàng không thuộc về Tu Tiên Giới, thậm chí nếu nàng chắp tay nhường Tu Tiên Giới cũng không có ai oán nàng được.
Đế Long lại nói: “Năm vị lão tổ không muốn làm kẻ thù của ta, đã đồng ý toàn bộ điều kiện ta đưa ra. Nếu các ngươi tin ta, chỉ cần đi theo ta, ta hứa sẽ cho các ngươi một tương lai bước lên đỉnh Tiên Giới, nếu là không muốn, các ngươi tự mình đi đi.”
Thanh Lam thấy Khương Hoài Ưu không lên tiếng, liền biết Khương Hoài Ưu đã biết quyết định của Đế Long, cho dù nàng không tin Đế Long, chẳng lẽ còn không tin Khương Hoài Ưu? Thanh Lam gật đầu đáp: “Yêu Tộc đi theo ngươi.” Mặc dù nàng lưu luyến vùng đất Yêu Tộc đã sinh sống, nhưng nàng hiểu rõ 260 nghìn người đối đầu với 3 triệu quân có nghĩa là gì, không thể để Yêu Tộc chết ở đây một cách vô ích. Mà nàng cũng tin Đế Long, sẽ cho an bài cho bọn họ một vị trí tốt. Quen biết lâu như vậy, nàng tin tưởng cách làm người của Đế Long.
Phương Đông Tấn nói: “Tính cả Hãn Hải của ta.”
Đế Long nói với Phương Đông Tấn: “Ta chỉ mang đi những người quyết sống chết chống Tu Ma Giới, ta chỉ mang theo 50000 người mà ngươi mang theo.”
Phương Đông Tấn gật đầu dứt khoát, nói: “Thành!”
Liễu thánh chủ và Thạch chưởng môn suy nghĩ một lát, cũng gật đầu đồng ý.
Thanh Lam ý bảo Sở Tịch Nhan ngồi xuống cạnh nàng, sau đó nói với Đế Long: “Tiểu Long nhi, trước mắt chúng ta đều sẵn lòng đi theo ngươi, vậy ngươi nói một chút kế hoạch tương lai đi, cho chúng ta yên tâm.”