Đế Long Tu Thần

Chương 78: Chương 78: Độ Kiếp




Ông nội của Tử Thiên Quân giận không thể át mà kêu lên: “Chẳng lẽ Thánh chủ của Bích Tiêu Cung bị ngài lấy Ma Quan trấn chết thần hồn câu diệt còn chưa vừa lòng Chân Long sao?”

Đế Long mở to đôi mắt ngập nước nhìn ông ta, nói: “Luận thân phận, Khương Hoài Ưu, Thanh Lam, ta ba người chúng ta ai nhỏ hơn Tử Thiên Quân? Hắn dẫn người tới giết chúng ta, không cẩn thận bị quai tài đè chết, chẳng lẽ còn oán trách ta? Đây là địa bàn của Bích Tiêu Cung các người, Bích Tiêu Cung các người đầu tiên hạ độc sau đó phái sát thủ tới đây, ông ở gần đây không chỉ không ngăn cản, ngược lại còn dung túng hành vi của bọn hắn, ông không có trách nhiệm sao?”

Khương Hoài Ưu thu công, vốn muốn đi ra ngoài, nhưng nghe lời này của Đế Long liền biết Đế Long không muốn hoà giải, lại thấy lão giả kia đang ôm hận trong lòng, bây giờ lão ta không phải đối thủ của Đế Long không thể ra tay, nhưng ai biết được lão sẽ âm thầm giở trò gì trong tối? Ngay cả loại hành vi hạ độc cũng làm, còn có thủ đoạn gì không ngại sử dụng? Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.

Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng(Đòn trước mặt dễ tránh, đòn sau lưng khó phòng): =~ Địch trong tối, ta ngoài sáng: Việc làm âm thầm trong bóng tối thì rất khó phòng bị.

Thanh Lam chính mắt nhìn thấy lão giả từ nơi không xa xông tới, liền biết lão đã chú ý tình huống bên này lại không cản Tử Thiên Quân, hiển nhiên là cam chịu hoặc là cho phép Tử Thiên Quân hành động. Nếu lão già này có phần, sao có thể thả hắn đi được?

Lão ta nhưng thật ra không giận, chỉ lạnh lùng nhìn Đế Long, nói: “Nói như vậy các hạ cũng là muốn lão phu để mạng già lại đây?”

Đế Long nghiêng đầu nhìn ông ta, hỏi lại: “Ông muốn giết ta, chẳng lẽ ta không nên giết ông sao?”

Ông ta cười lạnh nói: “Ngài cầm ma binh trong tay tự cao tự đại, cho rằng muốn giết ai cũng được sao?” Lão thấy Đế Long cầm ma binh có sức mạnh to lớn trong tay, tự biết không thể giết nó được, nhưng lão muốn chạy, chỉ bằng một mình Đế Long không cản lão được.

Đế Long lại thu hồi Ma Quan, phong ấn, ném vào trong người, nói: “Được thôi, ta không dùng Ma Quan.” Nàng nghĩ nghĩ, nhìn bàn tay của mình, lại đặt tay trái ra sau lưng, nâng lên tay phải, nói: “Ta chỉ dùng một tay này cũng đủ đối phó với ông.”

Nàng quay đầu lại nói với Khương Hoài Ưu và Thanh Lam: “Không cho phép hai người ra tay.” Lại quay đầu nói: “Nếu Bích Tiêu Cung của các người không cho ta một lời giải thích, như vậy, ta đành phải tự mình ra tay. Chỉ là, ta cũng không người thích giết chóc, là các người muốn giết ta trước, nhưng ta vẫn chừa cho ông một con đường sống. Nếu ông thắng ta, ông và bọn hắn đều có thể đi.” Nàng lại vươn ngón tay nhỏ dài chỉ sát thủ trong viện, lại nói: “Nếu ông thua, ông và bọn hắn phải trả giá vì dám giết chúng ta.”

Ông nội của Tử Thiên Quân há có thể để Đế Long nhục nhã như vậy, lão nói: “Ngài cứ dùng hai tay đi.”

Đế Long xoay cái cổ, vẻ mặt ngây ngô nói: “Giết ông, một tay là đủ rồi.” Tiếng nói vừa dứt, nâng lên tay phải, lấy chưởng hoá núi cao bay thẳng đến ông ta chưởng tới.

Ông nội Tử Thiên Quân cười lạnh một tiếng, nâng tay đánh về phía Đế Long. Tốc độ của lão cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Đế Long, đánh liên tục mấy chục quyền thẳng vào người Đế Long.

Một dòng long khí mênh mông cuồn cuộn từ trong cơ thể nàng toả ra ngoài, khí thế trên người Đế Long thay đổi, không còn là một con nhóc ngây thơ vô hại, không hề giống Nguyên Thần một rồng nhỏ chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, miệng cọp gan thỏ, mà thật sự là một con rồng khổng lồ tung hoành trên bầu trời khiến hàng tỉ sinh linh thần phục.

“Grừuuu” con rồng khổng lồ gào lên một tiếng, trong viện Đế Long đứng, chỉ còn lại mỗi Yêu Thần Thanh Lam còn đứng ở kia.

Trên mặt đất, có hai cái hố sâu bị Ma Quan tạo thành. Thi thể vốn rải rác đầy trong viện cũng không thấy, chỉ có vô số tro bụi trắng như tuyết từ xương người tan thành đang bay bay.

Ông nội Tử Thiên Quân vừa tới gần Đế Long trong nháy mắt đã bị long uy đế khí nàng chấn ra biến thành bụi đất, ngay cả Nguyên Thần cũng không thể thoát.

Toà thành to như vậy, vô số người tu tiên chú ý nơi đây. Mà giờ phút này, tất cả mọi người đều bị chấn động. Con rồng nhát gan mấy ngày không thay, thế nhưng đã trưởng thành như vậy, diệt một người tu vi Đại Thừa hậu kỳ, đơn giản giống như bóp chết một con kiến. Trước đó không lâu, Đế Long chỉ ở Đại Thừa sơ kỳ, rất nhiều người có thù oán với Đế Long đều muốn ra tay diệt nàng không để nàng trưởng thành, hiện giờ những người không ra tay trừ cảm giác may mắn còn lại đều nghĩ lại mà sợ.

Khương Hoài Ưu đẩy cửa phòng đi ra, quét mắt nhìn khói bụi trong viện, lại nhìn về phía Đế Long nói: “Ta không sao, đi thôi.”

Thanh Lam quay đầu lại nhìn Khương Hoài Ưu, nói: “Không nghĩ tới ngươi cũng trúng kế! Khương Hoài Ưu, ngươi bảo vệ Nhân Tộc, bọn họ lại năm lần bảy lượt ra tay với ngươi, đáng giá sao?” Thân là Yêu Tộc, ngay cả nàng cũng vì Khương Hoài Ưu cảm thấy không đáng.

Khương Hoài Ưu chỉ nhẹ nhàng nói: “Toàn bộ người của Tu Tiên Giới không phải đều giống như Tử Thiên Quân.”

Thanh Lam “Ha ha” cười to một tiếng, kêu lên: “Vậy ngươi có từng thấy ai ra tay ngăn cản Tử Thiên Quân? Ngươi có từng thấy ai thay ngươi đòi lại công bằng? Bởi vì công pháp ngươi tu luyện không phải của Tu Tiên Giới, ngay cả một con nhóc Nguyên Anh cũng dám đến chỉ trích, hôm nay, ngươi bị Bích Tiêu Cung hạ đốc sau đó lại mang sát thủ giết, một toà thành trì to như vậy, vô số người chủ ý nơi này, nhưng ngươi có từng nhìn thấy ai ra mặt cho ngươi! Nhìn khắp Tu Tiên Giới, có ai từng bảo vệ ngươi một lần?” Nàng chỉ tay về phía Đế Long, nói: “Ngược lại là nàng, một con rồng nhỏ bị Tu Tiên Giới đuổi giết gần như bước tới đường cùng lại lần lượt ra tay bảo vệ, ta là Yêu Tộc đều kính ngươi vài phần, những người tu tiên này có từng kính ngươi một phần? Một đám vong ơn bội nghĩa!”

Nơi xa, một giọng nói truyền đến: “Yêu Thần, ân oán cá nhân, ngươi đừng có mà lôi toàn bộ Tu Tiên Giới vào vũng bùn.”

Thanh Lam cười lạnh một tiếng nói: “Ân oán cá nhân? Khương Hoài Ưu có từng hại người của Bích Tiêu và Thiên Nguyên Thánh Địa lần nào? Vậy oán này từ đâu mà ra? Là lúc trước Khương Hoài Ưu vì phá Phong Thiên trận phong ấn hành tinh này mà ngã xuống, có người thấy nàng gặp nạn, không chỉ không ra tay bảo vệ mà ngược lại còn muốn bắt cóc một sợi Nguyên Thần còn lại của nàng. Cướp bóc không thành, sợ ngày sau Khương Hoài Ưu trả thù, lại lần lượt ra tay trong tối! Đây là ân oán cá nhân sao?”

“Sai lầm của Thiên Nguyên Thánh Địa và Bích Tiêu Cung, không liên quan gì đến chúng ta!”

Thanh Lam còn muốn nói nữa, lại bị Đế Long giơ tay ngăn cản, Đế Long nói: “Cho nên, thành tiên cũng không có phần của các ngươi!” Nàng quay đầu nói với Khương Hoài Ưu: “Chúng ta đi thôi.”

Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng gật đầu, cái gì cũng chưa nói.

Thanh Lam vì Khương Hoài Ưu cảm thấy không đáng giá.

Khương Hoài Ưu thấy Thanh Lam nghĩa khí khó bình, nói: “Không có gì, từ lúc bắt đầu ta đã biết những người này là dạng người gì, bảo vệ cũng không phải bọn họ, mà là thương sinh bá tánh vô tội vô tri, bọn họ mới là người đáng thương nhất.”

Thanh Lam hỏi: “Về sau ngươi vẫn bảo vệ sao?”

Khương Hoài Ưu khẽ cười một tiếng, vẫn không nói cái gì. Nàng cất bước bước ra Tuý Tiên Lâu, đợi đến khi Thanh Lam và Đế Long đã bước ra ngoài, nàng xoay người chưởng một phát, khí Hỗn Độn từ ngón tay nhỏ dài tràn ra, liền thấy cả toà Tuý Tiêu Lâu liên tục nổ tung, rất nhiều người tu tiên vội vàng trốn.

Một công trình cực kỳ lộng lẫy, đã bị vùi lấp trong khói bụi mù mịt. Vô số linh bảo tiên trân xây dựng nên Tuý Tiên Lâu đều sôi nổi hoá thành linh khí bay về phía Khương Hoài Ưu, ngay cả tinh hoa của cột đá trạm ngọc cũng không lưu lại chút gì.

Dường như chỉ trong một khắc thời gian, Tuý Tiên Lâu đã trở thành một đống tro tàn.

Đa số người tu tiên đều không thể trả nổi phí ở Tuý Tiên Lâu, khách đến Tuý Tiên Lâu uống rượu đều là cao thủ ở Tu Tiên Giới, trong nháy mắt Khương Hoài Ưu ra tay bọn hắn đã cảm thấy không ổn, trốn thoát. Vô số tiểu nhị, thị nữ, vũ kỹ tu vi không cao ở Tuý Tiên Lâu đều bị vùi vào đống tro tàn, bị Khương Hoài Ưu lấy đi tinh hoa sự sống, bị một chưởng của nàg chấn thành bụi bặm. Có một ít cao thủ của Bích Tiêu Cung chạy ra tới, nhưng không chờ bọn hắn lấy hơi thở, Khương Hoài Ưu đã vọt lên.

Nàng dường như là mười bước giết một người, Khương Hoài Ưu biến thân thành tiểu thế giới Hỗn Độn ngay cả Đại Thừa sơ kỳ đều bị nàng hút vào tiểu thế giới luyện hoá.

Nàng vốn ở Nguyên Anh hậu kỳ, bây giờ lại hút linh khí cả một toà Tuý Tiên Lâu và chém giết mấy chục người cảnh giới cao hơn nàng, thậm chí có một người Đại Thừa sơ kỳ, rốt cuộc đột phá Nguyên Anh, trên người nàng xuất hiện một đám sương mù lúc ẩn lúc hiện lại bị nàng đẩy ra, cùng với tiếng sấm ầm ầm, trên trời đột nhiên hình thành mây đen kéo theo một mảnh lôi kiếp.

Mây đen quay cuồng, thiên khiếp đang hình thành, nhắm vào Khương Hoài Ưu.

Vô số người hoảng sợ, Khương Hoài Ưu chỉ là từ Nguyên Anh bước vào Phân Thần mà thôi, ấy mà đưa tới lôi kiếp.

Nhưng lôi kiếp này bao phủ nửa toà thành, chỉ sợ uy lực không nhỏ.

Khương Hoài Ưu phóng lên cao, bay về phía trời cao, nàng sợ lôi kiếp rơi xuống phá huỷ toà thành này, định độ kiếp ở trên không.

Thanh Lam giật mình há to mồm chữ “O“. Người ở Nguyên Anh độ kiếp không phải không có, chỉ là cực nhỏ, mà kiểu người này thông thường đều là nghịch thiên, sức mạnh vô cùng kinh người chỉ mới Nguyên anh đã có thể tác động vận số trời đất, mới có thể đưa tới lôi kiếp.

Đương nhiên, Lôi kiếp này cũng là một loại Thiên kiếp, là một loại khảo nghiệm hoặc là một hồi huỷ diệt của trời xanh, không phải Tiên kiếp. Chịu không nổi, vậy chết đi. Chịu đựng được, sức mạnh sẽ càng cao, đừng nói đối đầu cùng cấp, vượt cấp đều có thể đánh một trận, giống như Khương Hoài Ưu vậy dù ở Nguyên anh lại dễ dàng chém giết Đại Thừa. Nếu là người khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng ai bảo nàng đã từng là Nữ Đế Nhân Tộc, lại ở trong cơ thể Đế Long dưỡng lại cơ thể, cộng thêm việc tu luyện thứ công pháp nghịch thiên có một cái tiểu thế giới bất bại—— nghĩ đến đây, Thanh Lam bình thường trở lại, Thiên kiếp không đánh Khương Hoài Ưu thì đánh ai!

Thanh Lam bỗng nhiên cảm thấy, phế rồi lại lập, Khương Hoài Ưu tu luyện một lần nữa sẽ càng nghịch thiên hơn trước.

Đế Long đứng ở bên ngoài phế tích Tuý Tiên Lâu, nàng ngẩng đầu nhìn mây đen sấm sét trên trời, ở trong mắt nàng không phải là từng đám mây sấm sét, mà là từng dòng quy tắc Thiên Đạo ngang dọc đan xen.

Vũ trụ muôn đời, vạn vật đều có quy luật của riêng nó, quy luật này được gọi là pháp tắc vạn vật(quy luật vạn vật), vạn vật tuần hoàn theo quy luật, luôn duy trì trạng thái tương sinh tương khắc, và cộng sinh với nhau. Nói cách khác, nếu vi phạm pháp tắc, pháp tắc sẽ sinh ra các quy định tương ứng để kiểm tra và cân bằng sự biến đổi này. Thực lực mà Khương Hoài Ưu thể hiện mạnh hơn rất nhiều người bình thường ở Tu Tiên Giới, do đó kích hoạt Thiên Đạo giáng xuống lôi kiếp. Đây là một loại huỷ diệt, nhưng cũng là một cơ hội được Thiên Đạo chấp nhận. Nếu có thể sống sót qua lôi kiếp, được Thiên Đạo chấp nhận, vậy là có thể sống sót, nếu không thể thì chết.

Đế Long lo lắng cho Khương Hoài Ưu, nhưng không thể làm được gì. Lôi kiếp chỉ có thể tự mình chống đỡ, dựa vào chính sức mình và Thiên Đạo để được tán thành, người ngoài không thể can thiệp, kẻ nào đi thì chịu. Nàng là rồng ứng trời mà sinh, nếu nàng xông vào giúp Khương Hoài Ưu độ kiếp, hơi thở của nàng sẽ khiến Thiên Đạo giáng xuống lôi kiếp cùng cấp như nàng, dùng sức mạnh hiện tại của Khương Hoài Ưu chống đỡ lôi kiếp cùng cấp Đế Long, một chút hy vọng sống cũng không có.

Lôi kiếp rơi xuống, biến thành một biển sấm sét. Tung hoành trải dài ba ngàn dặm, tất cả đều bị bao phủ bởi sấm sét.

Thanh Lam cau mày, lo lắng cho Khương Hoài Ưu. Đồng thời, nàng cũng có một cảm giác nặng nề, cho dù là độ kiếp vượt giới, thông thường phạm vi sấm sét bao phủ cũng chỉ hơn mười mét, sao lôi kiếp của Khương Hoài Ưu lại lớn như vậy? Ngay cả nàng Thanh Lam được xưng là Yêu Thần mấy nghìn năm mới có một, độ lôi kiếp cũng chỉ trong phạm vi hơn mười mét mà thôi. Nàng hướng mắt về phía Đế Long, tự hỏi không biết lôi kiếp này có quan hệ gì với Đế Long hay không, hay là bởi vì công pháp Khương Hoài Ưu tu luyện quá mức biến thái, hay là sát nghiệt của Khương Hoài Ưu quá sâu.

Khương Hoài Ưu tu luyện Hỗn Độn Thiên Công, hơi thở giấu rất tốt, người bình thường sẽ chỉ cảm thấy hơi thở trên người Khương Hoài Ưu tương đối lạnh, hơn nữa ngày thường tình tình Khương Hoài Ưu lạnh lùng, nàng chỉ cảm thấy bởi vì do bản tính của nàng ấy mà ra, cho dù trên người có chút hơi thở huyết sát, nhưng cũng là do bình ổn Tu Ma Giới mà ra. Thân là Yêu Tộc cực kỳ nhạy cảm với các loại hơi thở, lại là bẩm sinh nguyên linh thể, Thanh Lam vẫn luôn thấy có một luồng huyết khí ẩn trong cơ thể Khương Hoài Ưu, nhiều huyết sát khí tập hợp lại như vậy, trên người Khương Hoài Ưu thậm chí đã dưỡng ra sát khí của hung thú, sự lạnh lẽo trên người nàng ta đến từ luồng sát khí này. Bất kể lôi kiếp là vì Đế Long, Hỗn Độn Thiên Công hay là sát khí gây ra, Thanh Lam đều cảm thấy Khương Hoài Ưu lành ít dữ nhiều.

Thanh Lam kính trọng Khương Hoài Ưu, kiêng kị Khương Hoài Ưu, lại cảm thấy Khương Hoài Ưu có chút đáng thương. Nàng hỏi Đế Long: “Ngươi nói Khương Hoài Ưu có thể vượt qua lôi kiếp sao?” Sấm sét rơi xuống, ngay cả Khương Hoài Ưu ở đâu nàng đều nhìn không thấy, chỉ biết Khương Hoài Ưu chìm trong biển sấm.

Đế Long nhìn Khương Hoài Ưu bị lôi kiếp nổ nát, lại dùng thuật Nguyên Thần bất diệt trọng sinh thân xác, sau đó dùng pháp thuật hợp máu thịt lại với nhau, liên tục vỡ tan rồi lại hợp, Khương Hoài Ưu vẫn muốn lao vào sấm sét, như muốn tranh đoạt với trời đất, nàng xem đến trong lòng chao đảo. Trong lòng nàng chỉ hy vọng Khương Hoài Ưu có thể sống sót qua cơn sóng sấm sét này. Nếu không cho dù có thuật Nguyên Thần Bất Diệt, đối mặt với sự tiêu hao khổng lồ này, cuối cùng nàng ấy sẽ càng ngày càng suy yếu, cũng chỉ có thể hoá thành mây khói, tan biến trong trời đất. Nàng thấy Khương Hoài Ưu trong hoàn cảnh như vậy còn muốn bay lên trên, đón nhận lôi kiếp này, trong mắt cô không khỏi hiện lên một tia nghi hoặc: Tại sao Khương Hoài Ưu lại muốn đấu với trời?

Đế Long nghĩ đến Tề quốc, nghĩ đến Ma Cờ, nghĩ đến bộ dáng mất mát đau thương và không cam lòng của Khương Hoài Ưu khi uống rượu, nàng lẩm bẩm: “Khương Hoài Ưu, ngươi đang không cam lòng muốn đấu với trời giành mạng sống sao?”

Thanh Lam nhíu nhíu mày, nhìn Đế Long với vẻ khó tin.

Đế Long thở dài một hơi, chấp niệm về Tề Quốc của Khương Hoài Ưu quá sâu, nàng lo lắng rằng Khương Hoài Ưu sẽ bởi vì điều này mà nhập ma trong tương lai.

Thanh Lam lo lắng hỏi: “Tiểu Long Nhi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng Khương Hoài Ưu không thể vượt qua lôi kiếp này?”

Đế Long nhẹ nhàng phun ra mấy chữ: “Ta không biết, hẳn là có thể đi.” Khương Hoài Ưu muốn đấu với người, nàng có thể tận lực bảo vệ, Khương Hoài Ưu muốn đấu với trời, nàng bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.