Đế Long bảo Khương Hoài Ưu chờ cô hai ngày, kết quả vừa qua hai canh giờ đã trở về, khi về cười đến đôi mắt đều híp thành vầng trăng. Cô mặt mày hớn hở chạy vội đến bên cạnh Khương Hoài Ưu, vui vẻ kêu lên: “Khương Hoài Ưu, tôi kể cho cô nghe, tôi chém quốc khố Hãn Hải thành hai rồi dọn đi một nửa, lão hoàng đế tức đến mức hộc máu.”
Khương Hoài Ưu kinh ngạc mà trừng mắt há hốc mồm nhìn Đế Long.
Đế Long đưa bình ngọc như hiến dâng vật quý cho Khương Hoài Ưu xem.
Khương Hoài Ưu tiếp nhận bình ngọc tìm tòi, liền muốn cướp Đế Long! “Phú khả địch quốc” chính là con rồng nhỏ này a! Hiện giờ bất cứ thế lực nào cũng không giàu bằng Đế Long! Tiên bảo của hơn nửa tòa ngân khố tung hoành mấy chục nghìn dặm....
*Phú khả địch quốc: khi tài sản cá nhân của một người có thể sánh ngang hay vượt qua cả ngân khố của một quốc gia.
Đế Long nói: “Khương Hoài Ưu, đưa nhẫn trữ vật của cô cho tôi.”
Khương Hoài Ưu không chút do dự mà tháo nhẫn trữ vật trên tay xuống, đồng thời cũng trả lại bình ngọc cho Đế Long.
Đế Long đem bảo vật lấy được từ Hãn Hải vào nhẫn trữ vật của Khương Hoài Ưu, không phải một ít, mà là toàn bộ một nửa tòa quốc khố vào nhẫn trữ vật Khương Hoài Ưu!
Khương Hoài Ưu giật mình vội vàng kêu lên: “Cô đang làm... Cô không chừa chút nào cho bản thân? Đan dược, linh bảo một giới này không giúp cô tăng lên bao nhiêu. Nhưng những nguyên liệu này cũng đủ cô luyện vài món vũ khí có sức mạnh hủy diệt, tăng chiến lực.”
Đế Long nói: “Tôi có tiên bảo, không dùng những thứ này được.” Nàng nghĩ nghĩ, lấy ra một khối đồng nguyên chất từ bình ngọc, dùng cách mà Hắc Giao dạy nàng, sau đó luyện chế thành một cái lục lạc đưa cho Khương Hoài Ưu, nói: “Cầm, gặp được nguy hiểm bóp nát lục lạc tôi sẽ biết.” Trước lạ sau quen, lần này nàng luyện lục lạc cũng coi như khá thành thạo, bên trong lục lạc tròn tròn còn có một viên bi nhỏ, lắc nhẹ liền vang.
Khương Hoài Ưu tiếp nhận lục lạc cẩn thận đánh giá vài lần, thật sự không đành lòng đánh giá tay nghề luyện khí của Đế Long. Nếu không phải bên trong có một sợi Đế Long nguyên thần, nàng thật sự nhìn không ra cái lục lạc thô sơ này có chút liên hệ gì với “Pháp bảo“. Mà Đế Long cũng không hề lãng phí nguyên liệu, đồng nguyên chất sau khi luyện thành “Pháp bảo” vẫn là đồng nguyên chất. Nàng nhận lấy lục lạc, sau đó đem công pháp luyện khí hóa thành ký ức điểm vào giữa Linh Hải Đế Long, nói: “Đây là công pháp luyện khí và một số tâm pháp tôi tâm đắc nhất, nếu cô có hứng thú có thể tìm hiểu.”
Đế Long nhẹ nhàng gật đầu, ghi nhớ công pháp và tâm pháp Khương Hoài Ưu truyền lại.
Khương Hoài Ưu đi đến chào từ biệt với Liễu thánh chủ Thiên Nguyên, liền cùng Đế Long rời đi Nguyên Thiên Thánh Địa.
Liễu thánh chủ và các nhân vật quan trọng đều có mặt, bọn họ tiễn hai người ra tận cửa, đợi đến khi hai người đi xa mới trở về.
Đế Long bay theo sau Khương Hoài Ưu một đoạn đường, nàng lấy truyền âm cho Khương Hoài Ưu: “Khương Hoài Ưu, đã có người muốn hại cô, chúng ta.... Cũng không thể cứ trốn tránh bọn hắn như vậy hoài! Tôi muốn nhìn thử xem là ai muốn hãm hại cô, tôi sẽ diệt bọn hắn!”
Khương Hoài Ưu lạnh nhạt nói: “Không cần thiết. Trước khi tôi đủ mạnh, sẽ luôn luôn có người mơ tưởng bóp chết tôi, đợi đến khi tôi đủ mạnh mẽ, bọn họ không giết tôi được, tự nhiên sẽ thu hồi tâm tư. Không cho bọn họ cơ hội bóp chết tôi là được, nếu dẫn bọn họ ra rồi giết bọn họ, ngược lại chính là đang tự cuốn mình vào rắc rối. Đả thương kẻ địch 100, mình tự tổn hại 80, mất nhiều hơn được.” Giọng nói nàng dừng lại, sau đó nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh, nàng hỏi Đế Long: “Cô có nghe thấy tiếng có người kêu cứu hay không?”
Đế Long vừa nghe, quả nhiên loáng thoáng nghe được có người đang la: “Thượng tiên đi ngang qua.... Cứu mạng..... “ Nàng mở ra Thiên Nhãn nhìn xung quanh một lượt, chưa thấy bốn phía có người.
Khương Hoài Ưu kêu lên: “Là có người đang đốt dẫn tiên hương cầu cứu!” Nàng thả ra Nguyên Thần niệm lực quét ngọn núi dưới chân, lập tức nhíu mày, cúi người lao từ trên trời cao xuống.
Đế Long theo sát Khương Hoài Ưu, sau đó không bao lâu liền nhìn thấy một tòa thành xuất hiện ở trong tầm nhìn. Tòa thành này không nhỏ, dựa vào sự phân chia địa bàn của Tu Tiên Giới nơi này thuộc về Nguyên Thiên Thánh Địa, nhưng vì Nguyên Thiên là môn phái tu tiên thuần túy nên không hề động vào thế lực trên trần gian. Vậy nên tòa thành này thuộc quyền thống trị của một vương quốc nhỏ.
Khương Hoài Ưu bay xuống cách tường thành khoảng chừng hơn trăm mét thì dừng lại, tầm mắt tuần tra qua lại tòa thành nhỏ dưới chân.
Đế Long hỏi: “Dẫn Tiên Hương là cái gì?”
“Là nhang đặc biệt được Tu Tiên Giới chế tạo riêng, thông thường khi người phàm muốn cầu cứu người tu tiên mới dùng đến!” Khương Hoài Ưu vừa nói vừa nâng một ngón tay chỉ về phía một tòa nhà: “Ở kia, có một làn khói trắng đang bay lên!”
Đế Long nhìn đến trong thành có một người bày bàn thờ ở giữa sân, trên bàn cắm một cây nhang cao gần nửa mét, cây nhang kia thắp lên làn khói trắng bay tận trời cao, làn khói bay lên trên gần chục mét mới bắt đầu khuếch tán, trong sương khói, có âm thanh vang lên: “Thượng tiên đi ngang qua.......Cứu mạng....” Nàng nói với Khương Hoài Ưu: “Chúng ta đi xuống nhìn xem!”
Khương Hoài Ưu nói: “Không thích hợp! Ban ngày ban mặt, vậy mà trong thành không có một bóng người, chỉ có một cây Dẫn Tiên Hương đang cháy, cô không cảm thấy kỳ quái sao?”
Đế Long vò đầu hoang mang mà nói: “Không phải là bởi vì gặp được nguy hiểm nên cầu cứu sao?” Nàng bắt đầu mở Thiên Nhãn nhìn lại thành nhỏ, một đường ánh sáng của pháp trận hiện lên trên không bao lấy cả tòa thành, mà trong thành có một làn sương mù màu xám mờ nhạt bao phủ. Trên đường cái, trong phòng, không có một bóng người.
Khương Hoài Ưu thấy Đế Long mở Thiên Nhãn, hỏi: “Cô nhìn thấy cái gì?”
“Có nhàn nhạt ma khí, tòa thành này trống không.” Khi Đế Long nói chuyện lại nhìn thấy một bóng kiếm từ trên trời giáng xuống, xoay vòng vòng quanh trên không tòa thành, tiếp đó là giọng của một cô gái vang lên: “Nơi nào đốt Dẫn Tiên Hương?” Lại sau đó bóng kiếm chợt lóe ngừng trước mặt hai nàng, đứng trên kiếm là một thiếu nữ thoát tục bất phàm, nàng ôm quyền nói: “Tiêu Tuyết Nguyệt tham kiến Nữ Đế và Đế Long!”
Đế Long kêu một tiếng: “Là cô à!” Nàng chỉ tay về phía dưới thành nhỏ, nói: “Đây là địa bàn của Nguyên Thiên Thánh Địa phải không? Phía dưới có người kêu cứu!”
Tiêu Tuyết Nguyệt gật gật đầu, dẫm lên phi kiếm quay đầu bay xuống thành nhỏ.
Khương Hoài Ưu kêu lên: “Đợi đã!”
Tiêu Tuyết Nguyệt nghe vậy dừng chân, quay đầu lại nhìn Khương Hoài Ưu.
Khương Hoài Ưu nói Đế Long: “Cô nhìn thật kĩ một lần nữa xem trong thành thật sự không có ai? Trong thành không người, dưới đất cũng không người sao?”
Tiêu Tuyết Nguyệt nghe vậy lại bay trở về trước mặt Đế Long và Khương Hoài Ưu.
Đế Long lại lần nữa mở Đế Long Thiên Nhãn nhìn lại, nàng lấy Đế Long Thiên Nhãn cẩn thận tìm kiếm, lúc tầm mắt dừng trước căn nhà có bàn thờ đột nhiên nàng nhìn thấy có tia sáng pháp trận chợt lóe rồi biến mất, nàng nhìn xuyên mái ngói, thình lình nhìn thấy trong phòng chen chúc đầy người. Nàng kêu lên: “Trong phòng căn nhà đang đốt nhang kia tất cả đều là người!”
Khương Hoài Ưu cũng thấy được phía dưới có ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, giống như là ánh sáng của báu vật. Nàng nói với Tiêu Tuyết Nguyệt: “Tiêu cô nương, cô ở lại đây, thấy tình huống không đúng lập tức quay về báo tin.” Nàng lại nói với Đế Long: “Chúng ta đi xuống đi!”
Đế Long nói: “Cô ở lại đi, tôi đi xuống!” Khi nói chuyện, bóng người chợt biến mất, sau đó xuất hiện trong thành.
Đường phố cũ kĩ, tử khí thâm trầm! Trên mặt đất, từng vết nứt nhỏ chạy dài vỡ ra, khí đen nhàn nhạt từ khe hở chảy ra. Mà khí đen này không phải cái gì xa lạ, đúng là ma khí Đế Long quen thuộc! Nàng thả Nguyên Thần niệm lực men theo khe hở tìm kiếm, thình lình phát hiện khí đen thấm vào một cái hố đen cách mặt đất mười mấy mét, hố đen cực sâu, Nguyên Thần niệm lực của nàng cũng không thể tìm thấy điểm cuối, chỉ mơ hồ nhìn thấy một khối quan tài màu đen treo trong hố đen.
Nàng truyền âm cấp Khương Hoài Ưu: “Khương Hoài Ưu, dưới tòa thành này tất cả đều là ma khí, đi xuống mười mấy mét.....” Nàng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác được phương hướng Khương Hoài Ưu và Tiêu Tuyết Nguyệt đứng có bóng đen chợt lóe, sau đó không thấy hai người họ đâu. Đế Long giương mắt nhìn, địa phương vừa rồi Tiêu Tuyết Nguyệt và Khương Hoài Ưu đứng không có một ai!
“Khương Hoài Ưu!” Đế Long la lên một tiếng, phóng lên cao, dừng chỗ nơi Khương Hoài Ưu và Tiêu Tuyết Nguyệt vừa đứng, nơi nào còn có bóng dáng hai nàng! Vậy mà có người dám làm trò trước mặt nàng bắt Khương Hoài Ưu đi mất! Đế Long lập tức nổi giận, hét lớn một tiếng: “Đế Long Thiên Nhãn đi tìm nguồn gốc!” Thiên Nhãn giữa trán tràn ra mênh mông áng sáng, thời gian lùi lại, chỉ thấy nàng vừa rời khỏi, cách nơi mà nàng, Khương Hoài Ưu và Tiêu Tuyết Nguyệt đứng khoảng mười mét hư không đột nhiên mở ra, một luồng ma khí tràn ra, nháy mắt cuốn hai người thu vào hư không, tiếp theo liền thấy gợn sóng hư không nhắm thẳng căn nhà đang đốt Dẫn Tiên Hương.
Bẫy rập! Có người ở chỗ này đốt Dẫn Tiên Hương hấp dẫn người tu tiên đi ngang bắt người!
Đế Long nghĩ là làm, thi triển thuật biến thân, hòa thành một thể với không khí xung quanh, lén lút lủn vảo tòa nhà kia.
Trên không tòa nhà có một tòa pháp trận, trên pháp trận ẩn ẩn có ma khí chảy ra.
Trong nhà lặng im không một tiếng động, một chút tiếng vang cũng không có, lại có hơi thở sự sống kích động, giống như chen đầy.
Đế Long dùng phép thuật hóa thành đường văn trên pháp trận, lén lút chui vào trong pháp trận. Nàng nằm trên pháp trận, nhìn thấy người trong thành biến mất đều xuất hiện ở trong phòng, tòa nhà to như vậy, có hơn ba bốn trăm căn phòng đều chứa đầy người. Trong nhà phần lớn đều là người trần, bọn họ toàn bộ đều đã hôn mê bất tỉnh, nằm tứ tung ngang dọc chồng lên nhau ngủ ở trong phòng.
Mặt khác còn có hơn một trăm người tu tiên cũng bị bắt, toàn bộ nhốt ở sảnh chính. Trên người mỗi một người tu tiên đều bị khí đen quấn quanh, xiềng xích khóa chặt, có vẻ như là phong ấn giác quan, khóa chặt thân thể.
Bên ngoài đám người tu tiên là Tiêu Tuyết Nguyệt và Khương Hoài Ưu. Hai người nhắm chặt mắt, giống như hai tảng đá điêu khắc đứng yên ở kia. Đế Long dùng Nguyên Thần niệm lực thâm nhập vào cơ thể Khương hoài Ưu, thình lình nhìn thấy yếu huyệt cả người Khương Hoài Ưu đều bị ma khí khóa chặt, ngay cả Nguyên Anh cũng bị ma khí quấn lấy. Mà Nguyên Anh kia tựa như không cam lòng bị ma khí bao lại, thế mà mở to mồm cắn nuốt ma khí. Nguyên Anh hít vào trong miệng chính là ma khí, nó phóng ra lại là hỗn độn linh khí. Đế Long nháy mắt nghĩ tới “Hỗn Độn Thiên Công” của Khương Hoài Ưu, nàng không nghĩ rằng ngay cả ma khí mà Hỗn Độn Thiên Công cũng có thể hấp thu vì mình sử dụng. Đế Long thấy Khương Hoài Ưu không có việc gì, lập tức thả Nguyên Thần niệm lực ra bốn phía tìm kiếm, nàng phải tìm cho ra tên ma tu vừa rồi phục kích Khương Hoài Ưu!
Tên ma tu vừa rồi phục kích Khương Hoài Ưu có vẻ cũng biết sự tồn tại của nàng, vậy nên đã lẩn mất.
Đế Long dùng Nguyên Thần niệm lực quét từ trong ra ngoài, cũng chưa tìm được bóng dáng tên ma tu kia. Nàng nhớ tới vừa rồi khi Khương Hoài Ưu và Tiêu Tuyết Nguyệt bị đánh lén, lập tức hiểu ra người này am hiểu không gian, mà tốc độ ẩn nấp lại cực kì nhanh, nhanh đến mức ngay cả Khương Hoài Ưu đều không kịp phản ứng, hơn nữa tu vi cao hơn hai người, ít nhất phải ở Độ Kiếp Cảnh. Đế Long đoán chừng người nọ ẩn núp ở gần Khương hoài Ưu, chờ nàng đi cứu Khương Hoài Ưu sau đó đột nhiên đánh lén nàng! Đế Long lòng nói: “Được, ngươi không ra ta cũng không ra! Xem ai kiên nhẫn hơn ai!” Nàng một bên chú ý tình hình chung quanh, một bên khóa chặt Khương Hoài Ưu, chỉ cần thấy tình huống không đúng lập tức cuốn Khương Hoài Ưu đến bên người mình để bảo vệ. Nàng cũng không tin tại một giới này còn có người tốc độ nhanh hơn nàng, có thể dưới tầm mắt nàng bắt Khương Hoài Ưu đi—— lúc nãy trên không trung không tính, đó là bởi vì nàng không chú ý, không phòng bị.
Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay canh một đi
=. = sinh lý kỳ mệt đến mí mắt đều không mở nổi, gõ chữ không nổi =. = thật chán ghét