Đế Long Tu Thần

Chương 63: Chương 63: Mở một con đường máu




Chung quy cũng đã từng là Tiên Đế, dù cho ngã xuống phàm giới, tu vi không ngừng lao dốc, thì sinh mệnh và khí huyết cũng không phải thứ mà một giới này có thể so sánh được. Dù Đế Long và Khương Hoài Ưu nghịch thiên như vậy liên thủ lại cũng không cách nào luyện hóa Long Đế trong thời gian ngắn. Hai canh giờ qua đi, tuy rằng Long Đế hao hụt huyết khí mà mệt mỏi, đế khí giảm đi, lại vẫn thừa lực phản kháng, thậm chí nhiều lần thiếu chút nữa tránh thoát khống chế của Khương Hoài Ưu và Đế Long chạy thoát.

Bỗng nhiên, Đế Long cảm thấy có người đang âm thầm nhìn trộm, nàng thả nguyên thần niệm lực ra tìm kiếm bốn phía, phát hiện có không ít ma tu giả ẩn núp trong bóng tối chăm chú nhìn mình và Khương Hoài Ưu. Tiếng động quá lớn, không có người tu ma lại đây thám thính mới làm người ta cảm thấy kỳ quái.

Khương Hoài Ưu cũng cảm giác được chung quanh dị thường, nàng hơi hơi chau mày, có chút khó khăn. Hiện giờ tuy có thể áp chế Long Đế, nhưng muốn luyện hóa hắn hoàn toàn cần ít nhất mười ngày nửa tháng, nàng và Ma Giới là kẻ thù không đội trời chung, mắt thấy ở chỗ này của Ma Giới không có khả năng an tâm luyện hóa Long Đế. Nàng trầm ngâm một lúc, nhanh chóng đưa ra quyết định, nói: “Long Nhi, cô kiềm chế hắn, trước tiên tôi phong ấn hắn, rời khỏi đây đi nơi khác luyện hóa.”

“Ừm!” Đế Long đáp, lấy pháp lực mạnh mẽ khóa chặt Long Đế, không cho hắn từ trong Ma Quan lao ra.

Nhẫn trữ vật của Khương Hoài Ưu có nửa tòa ngân khố của Hãn Hải, các loại nguyên liệu linh bảo thậm chí pháp khí Đại Thừa cảnh nhiều không kể xiết, vừa rồi nàng bày trận là lấy những pháp khí này vẽ thêm trận văn nhanh chóng tạo thành pháp trận ném cho Long Đế trọng thương. Gần trăm cái pháp trận đã tiêu hao gần hết nguyên liệu trong nhẫn trữ vật, Khương Hoài Ưu lấy nguyên liệu, pháp bảo bày pháp trận còn lại ra để luyện pháp trận phong ấn.

Pháp trận phong ấn không dễ luyện như pháp trận công kích chỉ dùng một lần như trước đó, nó cần phải vừa chắc chắn, vừa có thể đè ép Long Đế, lại không gì có thể phá nổi, nếu không một khi Long Đế phá tan pháp trận chạy ra ngoài, nàng và Đế Long sẽ gặp tai họa ngập đầu. Lúc nãy nàng lấy thân dụ địch, lại giấu con át chủ bài, mới làm cho Long Đế lật thuyền trong mương ăn mệt, hiện giờ pháp trận dịch chuyển nàng cũng không có, pháp lực, tu vi lại không bằng Long Đế, ngay cả sức lực đối đầu với Long Đế một lần nữa đều không có.

Không trung nơi xa đột nhiên hiện ra một cái Truyền Tống trận to lớn, cánh cửa pháp trận vừa mở ra, vô số người tu ma mang áo giáp màu đen bay ra.

Đế Long quay đầu vừa thấy, lập tức biết đây là quân của Tu Ma Giới.

Mấy ngàn người tu ma đi ra từ pháp trận dịch chuyển, khí thế phần phật triển khai đội ngũ chuẩn bị chiến đấu.

Mặt sau pháp trận, còn có đại quân cuồn cuộn không ngừng đi ra, không bao lâu liền tập hợp mấy chục nghìn người.

Một con ma thú lớn như đồi núi nhỏ từ pháp trận chạy ra, trên lưng ma thú ngồi một tên nam tử đầu mang vương miệng, thân khoác áo giáp kiên cố, tay cầm Ma Cờ. Người này để lại ấn tượng với Đế Long quá sâu, còn sâu hơn cả Ma Tôn để lại. Ma Cờ của hắn luyện hóa toàn bộ sinh linh Tề Quốc Khương Hoài Ưu từng thống trị, Ma Cờ này phong ấn hàng ngàn hàng tỉ sinh linh —— Địa Quỷ Ma Vương.

Khương Hoài Ưu cảm giác được hơi thở của Địa Quỷ Ma Vương, bỗng chốc mở bừng mắt, lạnh lùng nhìn về phía hắn ta.

Khuôn mặt gầy gò đến mức chỉ có da bọc xương của Địa Quỷ Ma Vương dần lộ ra một nụ cười khiêu khích, Ma Cờ trên tay hắn mở ra, vô số oan hồn hiện lên trên lá cờ, âm thanh than khóc bi thiết, tức giận mắng chửi và chém giết hòa vào với nhau.

Khương Hoài Ưu nhẹ nhàng khép mắt lại, chuyên tâm luyện pháp trận phong ấn.

“Ngươi thử khiêu khích lần nữa xem!” Đế Long quay đầu lại lạnh lùng nhìn tên Địa Quỷ Ma Vương. Thù của Khương Hoài Ưu, chấp niệm của Khương Hoài Ưu, cho nàng lưu lại ấn tượng quá sâu sắc, đó là vết thương trong lòng Khương Hoài Ưu. Nàng chưa bao giờ hận bất cứ ai, cũng không hận Địa Quỷ, nhưng ở trong lòng nàng Địa Quỷ Ma Vương là người nàng muốn giết.

Địa Quỷ Ma Vương sao chịu thua, trên mặt hắn nở một nụ cười lạnh lẽo. Hắn nói: “Bước chân vào địa bàn của ta, các ngươi còn dám ngông cuồng! Hôm nay các ngươi chỉ có đến mà không có về!”

Đế Long nhìn thẳng Địa Quỷ Ma Vương, phun ra bốn chữ: “Đưa ta Ma Cờ!”

“Ha ha ha ha!” Địa Quỷ Ma Vương ngửa mặt lên trời cười to, âm thanh ha ha chói tai chấn đến màng nhĩ đau nhói, âm thanh đó còn khó nghe hơn tiếng la hét gõ chiêng, sau khi cười xong. Mặt Địa Quỷ Ma Vương hầm hầm, nói: “Ngươi đang nói đùa đi!”

Đế Long cười lạnh một tiếng. “Ngươi cảm thấy ta sẽ nói giỡn với ngươi sao?” nàng nói.

Địa Quỷ lại lần nữa thi triển Ma Cờ trong tay, ma khí từ Ma Cờ phun ra, ma khí quay cuồng mang theo tiếng oan hồn khóc than đánh về phía Đế Long. Đế Long và Địa Quỷ Ma Vương cách nhau quá xa, oan hồn không cách nào bổ nhào vào bên cạnh Đế Long, oán hận sát khí trên người chúng nó quét qua một phương.

“Muốn? Xem ngươi có bản lĩnh bắt được hay không?”, Địa Quỷ Ma Vương cười khẩy.

Đế Long mắt lạnh nhìn Địa Quỷ Ma Vương, nàng dùng nguyên thần gầm gừ tiếng rồng: “Gọi Ma Tôn ra nói chuyện, nếu không tự gánh lấy hậu quả!” Nàng chiếm rất nhiều đồ tốt ở Tu Tiên Giới, ngượng ngùng xuống tay với Tu Tiên Giới, nhưng nàng và Ma Giới có mối thù mất xác, diệt Ma Giới nàng không có một chút áy náy hay ngại ngùng.

Địa Quỷ Ma Vương kêu lên: “Muốn gặp Ma Tôn, hỏi thử lão tử có đáp ứng hay không! Chân long, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”

“Đợi đã!” Đột nhiên, một âm thanh vang lên, một bóng người từ pháp trận dịch chuyển vọt ra. Người đến là một nữ tử mặc váy màu đỏ diễm lệ, khuôn mặt tinh xảo, lại khí thế bức trời, cho dù đứng bất động ở kia, vẫn làm người ta cảm thấy bị một cổ khí thế sắc bén ngăn chặn, thập phần bất an.

Đế Long nhận ra, nữ tử này đúng là một trong Tứ Đại Ma Vương - bọ cạp đỏ. “Hồng.....bò cạp đỏ Ma Vương?”, nàng hỏi. Nhớ không rõ bò cạp đỏ gọi là cái gì Ma Vương, đành phải gọi thẳng bò cạp đỏ.

Hồng Ngao Ma Vương hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi tìm Ma Tôn có chuyện gì?”

“Hồng Ngao, cô ta có thể có chuyện gì? Chẳng qua là muốn kéo dài thời gian cho Khương Hoài Ưu”, Địa Quỷ Ma Vương nói.

“Nói cho Ma Tôn, kêu hắn dâng lên đầu Địa Quỷ Ma Vương và Ma Cờ, ta lập tức mang Khương Hoài Ưu bỏ chạy khỏi Ma Giới”, Đế Long đáp.

“Ha ha ha ha!” Địa Quỷ như nghe được chuyện cười, hắn ngửa mặt lên trời cười to. “Buồn cười, chuyện hoang đường”, hắn lớn tiếng nói.

“Chân long, ngươi thật sự biết nói giỡn. Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ thả Khương Hoài Ưu rời đi sao?” Hồng Ngao cười lạnh nói.

Đế Long cười lạnh “Ha ha”, lòng nói “Ta và các ngươi không giao tình, sao phải nói giỡn với các ngươi“. Nàng không hề để ý tới người Tu Ma Giới, quay đầu hỏi Long Đế: “Long Đế, ta và ngươi trước đây không có thù đi?“.

Long Đế đang bị khóa chặt đau đến chết đi sống lại nghe được Đế Long bỗng nhiên tìm hắn nói chuyện, lập tức hiểu rõ. “Không thù”, hắn đáp. Hắn nhìn ra giữa Đế Long và Tu Ma Giới có thù oán với nhau, ít nhất là có thù oán với tên Địa Quỷ này, bởi vậy nên mới muốn mạng của hắn ta, hắn còn nhìn ra, Đế Long đã bị người Tu Ma Giới kiềm chế, không có biện pháp thoát thân.

“Nếu không phải ngươi có ý đồ cướp đế khí muốn giết ta, chúng ta cũng sẽ không ra tay tàn nhẫn với ngươi”, Đế Long nói.

Long Đế giờ phút này không hề cuồng ngạo, lập tức bày ra thái độ đoan chính nói: “Việc này bản đế sai. Nếu tiểu hữu nguyện thả bản đế một con ngựa, bản đế nguyện trợ giúp ngươi một tay.”

“Ta muốn mạng của bộ xương khô kia, còn có Ma Cờ trên tay hắn”

Mắt Khương Hoài Ưu không mở, nhưng động tĩnh trước mặt lại thấy rất rõ ràng, nàng hỏi Đế Long: “Cô muốn làm cái gì? Long Đế thoát vây, cô và ta đều sẽ nguy hiểm đến tánh mạng.”

Đế Long truyền âm cho Khương Hoài Ưu: “Ta và Long Đế không phải không thể hòa giải, muốn luyện hóa hắn quá khó khăn. Bây giờ áp chế Long Đế đã miễn cưỡng, lại phải phân tâm đối với đám tu ma này, nếu làm không tốt chẳng phải sẽ là hai mặt giáp địch.”

Lò rèn ba chân của Khương Hoài Ưu đột nhiên bay ra một tấm bia cổ xưa, tấm bia không lớn, chỉ cao sáu thước, lại cho người ta một loại cảm giác hùng vĩ, mạnh mẽ. Nàng lấy tay bấm quyết, một chữ “Phong” to lớn đánh vào trên mặt bia, chữ “Phong” lún hẳn vào trong mặt bia như ấn ký được khắc trong tấm bia.

Long Đế gần như điên cuồng gào lên “Không!“. Rõ ràng đã nhìn thấy cơ hội thoát vây ngay trước mắt, không nghĩ tới nữ tử nhân tộc này vậy mà luyện ra Đại Bia phong ấn. Hắn liếc mắt một cái nhìn ra tấm bia này ít nhất khắc hơn mười mấy loại pháp trận, còn có hơi thở của pháp trận Phong Thiên. Hắn xém chút nữa chết trong mắt trận của pháp trận Phong Thiên, bây giờ mắt thấy sắp bị pháp trận Phong Thiên nhốt một lần, hắn vừa căm thù pháp trận này đến tận xương tủy, vừa kiêng kị vô cùng. Long Đế lớn tiếng kêu lên: “Con rồng nhỏ, ta và ngươi không bắt buộc phải kẻ sống ta chết, ngươi là Đế Long viên mãn, sinh ra đã có sẵn mênh mông đế khí, cắn nuốt đế khí của ta cũng không có ích gì.”

Vẻ mặt Địa Quỷ Ma Vương biến đổi, vung Ma Cờ lên, hô to: “Nhanh chóng bày trận! Nhanh!”

Khương Hoài Ưu đặt tay trên tấm bia, ánh mắt lạnh như băng quét một vòng ma quân đang vội vàng bày trận. Tình huống trước mắt nguy cấp, nếu các nàng không nhanh rời đi trước khi ma quân bố trận xong, cũng chỉ còn một con đường chết.

Địa Quỷ Ma Vương hét lên cho đám ma tướng phía dưới: “Đầu tiên, bắt lấy Khương Hoài Ưu, lập chiến công đầu cho Ma Giới!”

Hơn mười tên ma tu tu vi bằng Đại Thừa quát một tiếng, rút vũ khí ra liền giết về phía Khương Hoài Ưu.

Hồng Ngao nói: “Địa Quỷ, nhìn chằm chằm Chân Long, đừng để nó phá hỏng chuyện.”

Khương Hoài Ưu lấy tấm bia vừa luyện ra, đánh một chưởng, tấm bia nháy mắt phình lên cao đến hai mươi mấy mét, như một tấm khiên khổng lồ chắn phía trước ngăn chặn tất cả pháp thuật của đám người tu ma đánh tới.

Long Đế trầm giọng nói: “Con rồng nhỏ, nếu bây giờ ngươi còn muốn giết ta, chính ngươi cũng sẽ nguy hiểm.” Hắn âm thầm tụ khí, chuẩn bị liều một phen. Giớ phút này con rồng nhỏ không hề hấp thu đế khí của hắn, ngay cả áp chế cũng yếu đi mấy phần, áp chế hơi buông lỏng để hắn có thể miễn cưỡng hoạt động vài phần.

Đế Long do dự, nói: “Lỡ như thả ngươi ra, ngươi còn muốn giết ta làm sao bây giờ? Chẳng phải ta sẽ hai mặt giáp địch?” Nàng nhìn Khương Hoài Ưu, chỉ thấy Khương Hoài Ưu lấy bia làm khiên, tuy rằng đối mặt với nhiều cường giả như vậy không cách nào phản kích, nhưng tạm thời bình an vô sự. Nàng cân nhắc một lúc, nói: “Nếu ta mạo hiểm nuốt ngươi vào bụng, dùng năng lượng căn nguyên của ta phong ấn ngươi, về sau lại từ từ luyện hóa là được.” Nàng lại nói, “Ta không có thân xác, ngươi béo tốt như vậy, ăn ngươi rất bổ.”

Long Đế tức giận đến muốn mắng người! Hắn nhẹ nhàng dụ dỗ: “Con rồng nhỏ, ta và ngươi đều là Long tộc, trên người đều mang đế khí, cùng một tộc, hà tất phải giết hại lẫn nhau!”

“Đúng là bởi vì cùng tộc, trên người đều mang đế khí, ngươi với ta mới người chết ta sống”, Đế Long nói. Nàng cảm giác được hắn ta buông lỏng cảnh giác, lập tức tăng thêm áp chế. Cơ thể nàng vốn chỉ dài hơn mười mét bắt đầu phình to, nháy mắt đã dài hơn ba trăm mét, mà còn có xu hướng tiếp tục dài thêm.

Long Đế ngồi trong Ma Quan dùng nguyên thần niệm lực thấy được Đế Long đang biến to, biết nàng định nuốt hắn vào trong bụng, dưới tình thế cấp bách, hắn cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, cắn răng một cái, kêu to: “Đế khí của ta cho ngươi!”

Mười mấy tên ma tướng tu vi Đại Thừa đồng thời ra tay, cho dù Khương Hoài Ưu có phong bia chống đỡ, vẫn bị đánh đến liên tục lùi về phía sau. Vừa rồi đánh một trận với Long Đế đã làm nàng kiệt sức, hiện giờ muốn mượn pháp trận dịch chuyển rời đi đều không thể. Đặt ở trước mặt nàng chỉ có một con đường, giết đi ra ngoài! Mắt thấy mấy chục nghìn ma quân đã bày trận xong, tâm Khương Hoài Ưu lập tức chìm xuống đáy biển —— nguy hiểm! Nàng truyền âm Đế Long: “Tiểu Long Nhi, chúng ta gặp nguy hiểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.