Đệ Luyến

Chương 5: Chương 5: Quá trớn




Sống ở nhà Hàn Hiểu ba ngày rồi, Tôn Kê không có tìm được đến nói rõ Hàn Hiểu còn chưa nói ra mình ở đâu, Tôn Bách dần dần an tâm lại.

Ở trong lòng xuất hiện một chút trống rỗng, một người cô đơn khiến Tôn Bách nghĩ đến Die nd da nl e q uu ydo n Tôn Kê dịu dàng an ủi, và từng li từng tí hai người ở chung với nhau, chẳng lẽ thật sự mình chìm vào? Tôn Bách lắc đầu, xoá sạch cái ý nghĩ này, có lẽ là rất lâu không tìm phụ nữ! Chỉ có thể như vậy. Nghĩ xong lập tức đứng dậy tìm những người phụ nữ trước kia.

Gõ cửa nhà Vu Na, Tôn Khí đến hiển nhiên Vu Na sững sờ, mau chóng lộ ra khuôn mặt tươi cười để anh đi vào.

“Làm sao ngày hôm nay Tôn thiếu gia lại có thời gian đến chỗ của em?”

“Na Na anh nhớ em thì tới thăm em, không được sao? Lẽ nào em không chào đón anh?” Tôn Bách và Vu Na bắt đầu trêu đùa.

“Nhìn Đại thiếu gia nói kìa, làm sao em có thể không chào đón anh, mỗi ngày em mong anh đến chỗ em mà.” Vu Na rót cho mình và Tôn Bách ly rượu vang đỏ(1).

(1) Rượu vang đỏ hay còn gọi là vang đỏ hay rượu nho đỏ là một dạng phổ biến của rượu vang được làm từ những loại nho đậm màu. Vang đỏ thường có màu đậm pha Die nd da nl e q uu ydo n trộn giữa màu đỏ, đen và tím. Quá trình làm rượu vang đỏ thì vỏ nho cũng được nghiền nát cùng với ruột để tạo ra nước ép rồi lên men (ủ) thành rượu.

Tôn Bách không nhận lấy rượu cô nàng đưa tới, một tay ôm eo của cô, làm cho cô kề sát mình: “Na, gần đây có nghĩ đến anh không?”

Vu Na uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, hôn lên môi của anh, rượu vang đỏ ở trong miệng hai người trao đổi, xem như là cô cho anh câu trả lời.

Đã nhận được cho phép, hai tay Tôn Bách chuyển động ở trên người cô, từ từ chuyển mặt trận từ phòng khách đến phòng ngủ.

Cảm nhận được dục vọng cực nóng trên bụng mình, Vu Na nói trêu cười: “Tôn đại thiếu gia, ngày hôm nay lòng gấp gáp ah.” Hai tay lại bắt đầu giúp Tôn Bách cởi quần áo, quần áo của hai người nhanh chóng biến mất, ngã xuống giường bắt đầu dây dưa.

Tôn Bách tách hai chân Vu Na ra, cũng không để ý cái gì chuyển động thân thể đâm đến chỗ sâu nhất.

“A...... Đau.” Vu Na kêu lên.

Chuyển động co rút nhanh chóng, tình dục khống chế lấy hai người, lần lượt đạt đến cao trào, cuối cùng Vu Na sức cùng lực kiệt ngã xuống giường.

Tôn Bách đốt điếu thuốc, nhìn Vu Na đã ngủ, luôn cảm giác thân thể mình vẫn không được thỏa mãn, Die nd da nl e q uu ydo n trong thân thể sản sinh cảm giác hư không to lớn, chẳng lẽ thật sự là thói quen sao? Mệt mỏi ngã xuống giường rồi ngủ.

Ngày thứ hai, Tôn Bách định tạm biệt Vu Na.

“Tôn đại thiếu gia, lại ăn điểm tâm(2) đã rồi đi.” Vu Na làm trứng gà, bánh mì nướng và một ly sữa tươi, làm cho Tôn Bách nhớ đến điểm tâm ăn chung với em trai, vốn Tôn Bách định đi lại ở lại.

(2) Bữa ăn sáng hay còn gọi là bữa sáng, bữa lót dạ hay bữa điểm tâm là bữa ăn đầu tiên trong ngày, thường là vào buổi sáng sau khi thức dậy với thực đơn thường gồm những món thức ăn nhanh, nhẹ kèm theo các món tráng miệng và giải Die nd da nl e q uu ydo n khát như trà, sữa, cà phê, nước giải khát.... Mỗi một quốc gia, dân tộc, vùng miền, mỗi nền văn hóa trên thế giới đều có những bữa điểm tâm đa dạng theo cách khác nhau.

Uống sữa tươi xong, dần dần làm cho anh cảm thấy trời đất quay cuồng.

Kéo Vu Na lại: “Cô cho tôi ăn cái gì?” Vu Na lại ung dung tránh thoát cánh tay của anh, đẩy anh lên ghế salong, tứ chi(4) muốn bò lên nhưng lại không nghe sai khiến.

(4) Tứ chi: hai tay hai chân

“Thuốc mê!” Vu Na trả lời rất thẳng thắn.

“Tại sao?” Tôn Bách kì lạ cử động của cô.

“Bởi vì anh không yêu tôi, lúc cao trào tên anh gọi không phải là tôi, mà là tên em trai của anh. Huống hồ, em trai anh nói tìm được anh sẽ cho tôi 1 triệu, rất công bằng.” Bấm một dãy số nói.

“Này, Tôn nhị thiếu gia sao? Tôn Bách ở chỗ này của tôi. Ừ, tôi biết, anh yên tâm, anh ta trúng thuốc mê sẽ không chạy được.”

Vu Na đặt điện thoại bên tai Tôn bách, bên kia truyền đến giọng nói Tôn Kê: “Bách, em đã nói anh trốn không thoát mà.” Điện thoại cắt đứt.

“Vu Na, cầu xin cô đừng, tôi không muốn phải trở về!” Tôn Bách không muốn cứ bị em trai tóm lại như vậy.

“Không muốn phải đi về? Vì 1 triệu của tôi anh cũng phải đi về.” Bị tiền tài mê hoặc Vu Na không để ý tới Tôn Bách cầu xin.

Chỉ chốc lát, Tôn Kê đến. Anh cẩn thận nâng mặt của Tôn Bách, thật giống là trân bảo(3).

(3) Trân bảo: trân châu báu vật

“Cảm ơn em, Vu Na, em cầm đi.” Trong tay đưa một tờ chi phiếu qua.

“Không muốn em đi cùng anh?”

“Bách, anh quên đồng ý em cái gì?” Sau đó ghé vào lỗ tai anh nói lặng lẽ: “Trở về em sẽ cố gắng tính sổ với anh.”

Nói xong ôm lấy tứ chi Tôn Bách không thể động đậy, đi ra khỏi phòng Vu Na.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.