Vòm trời Văn Lang nhuộm đỏ sắc lửa rồng, lũ ác thần chưa kịp diễn trò “yếu đuối” đã phải yếu đuối thật sự trước sự uy mãnh đám rồng thiên. Sau khi thôn phệ gần 100 tên ác thần đầu trâu mặt ngựa, một con Mãnh long đã cứu được nàng Cao Nhan, nó liền gắp nàng lên lưng bay nhanh về phía đại thiếu gia Lộc Tùng đang đứng đợi
Nhìn từ trên cao, thấy rồng bay tứ phía bảo vệ bánh tín Đại La, lại thấy con gái yêu được một mãnh long đưa đón tựa thiên thần, Cao Bá không mừng rỡ như mọi người mà cất giọng than:
“Sao Thiên Lang vẫn ở cung Thái Bạch, rồng bay lên tất lặn chẳng sai. Đất Đại La thăng long đất Hạ Phòng long giáng. Trưởng tôn cư bắc, nam thứ lập vương hùng cứ nam phương chi địa tán tình dứt giai huynh đệ”
Từ trên đài cao Cao Bá bay người như một chiếc lá, trên tay cầm họa kích thiên phương. Ông có ý định nghịch thiên, giết rồng, giết con gái mình để thay đổi thiên cơ. Nhưng than ôi, thiên cơ vẫn mãi là thiên cơ, thánh thần đều phải theo thiên cơ mà phục mệnh
Sức Thượng tiên trên không trung không thể thắng sức rồng. Nó đã nhanh hơn ông một nhịp
Lộc Tùng mừng rỡ ôm lấy Cao Nhan vào lòng, Cao Bá đành ngửa mặt lên trời thét to:
“Đm ông trời”
“Buuùng” một tiếng nổ lớn và lạnh lùng. Lộc Tùng bị sức công phá của viên Phích Lịch Huyền Sấm do Bàng Cổ Lệnh sư cài vào người Cao Nhan hất tung lên trời xanh, trên tay vẫn cầm “Huyết Hồn Long” bảo ngọc. Nếu không có tu vi Á Thần, nếu không nhậu một chầu tiên đan no say ở Thanh Bảo Trâm Dược thì giờ này Lộc Tùng đã tan như xác pháo Tết (giờ cấm đốt pháo rồi a)
Phía trên cao Bàng Cổ Lệnh sư sắc mặt vẫn lạnh như băng, hắn vừa âm mưu thôn phệ chính cháu ngoại của mình.
Mọi thứ vừa diễn ra với tốc độ “bàn thờ” nó “quá nhanh quá nguy hiểm”
Đến nỗi không phải ai cũng biết rõ chuyện đang xảy ra.
Lũ rồng thấy thánh chủ cầm thánh hỏa lệnh đã lâm nguy, chúng xếp hàng dài trên bầu trời tỏ ý tiếc thương vô hạn.
Một chiến thắng không thể dễ dàng có được. Mọi thứ đều có cái giá của nó, kiếp nạn của Lộc Tùng mở hàng cho vô số kiếp nạn đang nối đuôi xếp hàng chờ tới lượt
Địa cầu đã nhuốm máu tanh của thôn phệ tiên giả. Nghĩa địa này sẽ chất chồng oán khí kéo dài cho đến mãi ngàn sau. Âu cũng là định mệnh cả mà thôi
Một con mãnh long già dẫn cả đàn rời đất Đại La, chúng tới Quảng Ninh và lao đầu xuống Biển Đông để chờ chủ nhân đại thiếu gia Lộc Tùng hồi phục
Từ mặt biển nổi lên không biết bao nhiêu là hòn đảo lớn nhỏ (không rõ số lượng vì có một số đứa ham chơi lặn xuống chưa trồi lên hết nha bà con)
Ngày sau bách tính Văn Lang gọi cái Vịnh mà mấy bác rồng nhà mình hạ xuống chờ đợi người xưa là Vịnh Hạ Long kể từ đó
¥€¢
Lộc Đà vừa cưỡi kiệu ma thuật tới nơi thì mọi chuyện đã rồi. Ông không thể bỏ qua chuyện ông sui gia Bàng Cổ Lệnh sư hãm hại cháu đích tôn của mình.
Lộc Đà mất hết bình tĩnh, tay run run cầm Huyền Trượng múa vèo vèo, cây cối xung quanh ngã nghiệt lủ khủ. Lão gầm gừ:
“Bàng Cổ Lệnh sư ta với ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt. Sui gia cái quần què gì chứ! Ta thề không đội trời chung với thằng già thối tha này”
Sự nóng vội và mất bình tĩnh ở Lộc Đà là điều con cáo già Bàng Cổ Lệnh đang đợi (giận quá mất khôn, cô hồn ăn hết)
Sai lầm sẽ nối tiếp sai lầm, sẽ có nhiều con hàng tươi sống sắp sửa nằm trên mâm cỗ mà y cất công mày mò chế biến
Y đang ngồi vuốt râu chờ xâu hết một đám hữu dõng vô mưu vào cái lu cá sặt Hạ Phòng.
Ở giếng Ngọc dù Đế Mộng có biết trước cũng chỉ biết than trời, chứ không có cách nào can thiệp được
Có vẻ như tình hình rất là “vô cùng nguy hiểm” cho các cựu công dân Địa cầu. Cần có một phép màu để hóa giải âm mưu thâm độc của Bàng Cổ Lệnh sư
Trong lúc chờ đợi cái phép màu đó xuất hiện chúng ta sẽ quay lại với “vụ đánh bom khủng bố con tin” đầu tiên trong lịch sử Địa cầu đầy man rợ của Bàng Cổ Lệnh sư.(IS phải gọi tên này là sư tổ chứ không phải Bin Laden) Dĩ nhiên là nàng Cao Nhan thì tan như xác pháo là cái chắc.
Lộc Tùng sau khi phiêu diêu trên bầu trời đã hạ cánh xuống một cái đầm trong thành Đại La.
Các phàm nhân đang đánh cá (ai đánh nhau thì cứ việc đánh nhau ta đánh cá thì cứ việc đánh cá, dân Bách Việt rất chuyên nghiệp) vớt thi thể của anh lên, nó cháy đen như lọ đít nồi
Họ lấy gấm vóc lụa là và dầu thơm tắm gội rồi bọc anh lại. Một cái kiệu bằng gỗ quý chuẩn bị khiêng long thể đến Văn Lang tàng thư giao nộp lại cho Sùng Khanh hậu tổ. Kiệu chưa đi thì Lộc Tùng hồi dương bật dậy nói được mấy câu như sau:
“Đất này thiêng lắm, các người phải giữ cho kỹ, ngày sau sẽ có ẩn rồng tái sinh”
Dứt câu Lộc Tùng nằm xuống “chết” tiếp.
.