Đè Một Cái Liền Đính Ước

Chương 41: Chương 41: Bái phỏng




editor: Đông Sương

Tắm xong ra ngoài, Lăng Nhuế không còn có cái gì khó nghĩ nữa rồi, việc đã đến nước này, suy nghĩ nhiều vô ích, liền cũng chỉ có thể mặc cho số phận, hi vọng mẹ Tiêu sẽ không thấy mới được.

Thở dài, Lăng Nhuế đi tới thư phòng mở ra máy điều hòa không khí liền nhảy ra khỏi đề thi GRE, dưới mắt có lẽ chỉ có mượn Anh văn mới có thể thoáng dời đi sự chú ý của cô rồi. . . . . .

Mới làm không có mấy câu, điện thoại di động cũng rất không an phận mà vang lên tiếng chuông, Lăng Nhuế không có nhìn mà thò tay liền nhận.

”Đến nhà?” Quả nhiên là tiếng của Tiêu Hạo.

”Ừ.” Lăng Nhuế cắn đầu bút, ánh mắt vẫn ở chỗ cũ đề thi.

Đại khái cảm thấy bên này có chút an tĩnh, không có nói chuyện hăng hái bao nhiêu, Tiêu Hạo mở miệng lại hỏi, “Đang bận?”

”Ừ. Mới vừa tắm rửa, hiện tại theo như chỉ thị của anh đang làm bài thi GRE.”

Bên đầu kia điện thoại “Nha” một tiếng sau cũng yên tĩnh trở lại, sau vài giây, Lăng Nhuế điền xong bài thi, lực chú ý lại trở về trong điện thoại, “Anh, vẫn còn chứ?” Lăng Nhuế không biết anh còn nghe ko.

”Ở đây.” Lần này đổi lại Tiêu Hạo dừng một chút, “Anh chỉ là đang suy nghĩ Nhuế Nhuế em làm vậy là mục đích gì?”

“. . . . . . Mục đích gì?” Lăng Nhuế nhất thời chưa hiểu được lời Tiêu Hạo.

Tiêu Hạo ở bên đầu điện thoại kia cười yếu ớt hai tiếng, chế nhạo nói, “Áo ngủ, ở lại giường của anh, trên áo ngủ. . . . . .”

”Anh——” Lăng Nhuế thật vất vả bình tĩnh lại ngay lập tức lại bị đảo loạn rồi.

Bút trong tay Lăng Nhuế 囧nửa ngày, chợt nghĩ ra cách đáp lễ người kia, tâm tình chợt bình phục, cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng mở miệng, “Anh không phải cảm thấy áo ngủ quá cũ kỷ sao, cho nên làm phiền anh vứt đi!”

”Chẳng lẽ Nhuế Nhuế không phải là ý để anh nhìn vật nhớ người?”

”Em. . . . . . em nào có!” Lăng Nhuế vừa nghĩ tới Tiêu Hạo trong tay đang cầm quần áo ngủ của mình vuốt ve, nhất thời liền vừa khẩn trương lên!

Người khác hình như là càng ngày càng mặt dầy vô sỉ, rõ ràng là chính anh nghĩ bậy, nhưng mà toàn bộ đổ thừa lên cô? Cuối cùng, Lăng Nhuế trực tiếp nói câu ngắt thoại, “Chớ ảnh hưởng em làm GRE, nếu là không có thi được 1500, toàn bộ là do anh!”

”GRE. . . . . .”

Tiêu Hạo cúp điện thoại, hính như đùa giỡn hơi nặng, nhìn áo ngủ trong tay, khóe miệng không khỏi giương lên đường vòng cung. Cũng chung sống như vậy, lại còn là không cấm trêu chọc nha!

Liên tiếp mấy ngày, Tiêu Hạo quả nhiên không tiếp tục tới quấy rầy Lăng Nhuế, chỉ ở lúc gần ngủ gởi nhắn tin cho cô, hỏi thăm chút.

Cuộc sống như thế vừa qua đã gần hơn một tháng, thứ bảy ba Lăng lái xe đưa con gái đi tham gia cuộc thi. Đối với Lăng Nhuế mấy ngày gần đây chăm chỉ cố gắng, ba mẹ Lăng gia nhưng thật ra là rất là nghi ngờ, này con gái từ trước đến giờ nhu cầu giải trí cùng du lịch kỳ nghỉ hè rất lớn, cư nhiên ở tốt nghiệp đại học thái độ lại khác thường?

Lăng mẹ đón nhận trách nhiệm nặng nề ủy thác ba Lăng, quyết định ở trên đường đưa đi thi dò xét đến cùng, để hỏi cho rõ.

”Nhuế Nhuế, con gần đây bỏ công thi Anh ngữ như vậy, có phải hay không vì muốn ra nước ngoài du học?” Đây chỉ có chuẩn bị ra nước ngoài học mới sẽ cần thi lấy chứng chỉ này, ba Lăng là người làm ngành giáo dục , những thường thức này tự nhiên vẫn là có.

Thấy Lăng Nhuế vẫn như cũ cúi đầu nhìn sách tiếng Anh trong tay, ba Lăng hắng giọng một cái, không ngừng cố gắng, “Thật ra thì đi, ba và mẹ của con đều cảm thấy khoa điện tử thật không tệ, lúc này, Nhuế Nhuế chúng ta đang học nghiên cứu nên hảo hảo nói chuyện yêu đương với bạn trai, chuyện đi nước ngoài này, một mình con đi ra ngoài ba mẹ nhất định là không yên lòng!”

”Con không nói phải ra khỏi nước?” Khép lại sách trong tay, Lăng Nhuế quay đầu lại bộ mặt kinh ngạc nhìn mình ba mình, chợt cười đùa, “Con chính là cùng người khác đánh cuộc.”

”Đánh cuộc?” Ba Lăng không thể tin lặp lại, “Cái này vì một cái đánh cuộc, con sẽ dụng công như vậy? Lại nói, con không phải là chưa bao giờ bỏ đánh cuộc sao?”

”Cũng không hẳn là vậy á..., bởi vì Tiêu Hạo nói nghiên cứu sinh khoa điện tử phải có SCI mới có thể tốt nghiệp, cho nên, liền khuyên con nghỉ hè học thêm. Lại nói, con cũng vậy cảm thấy học thêm chút luôn là tốt, ba, người không phải cũng vẫn giáo dục học sinh như vậy sao?”

”Đúng. . . . . . Đúng. . . . . .” Ba Lăng trong miệng nơi này nghênh hợp, trong lòng cũng rất mau nghĩ tới một chuyện khác, Tiêu Hạo cái tên này ông còn là có chút ấn tượng.

Buổi tối, ba Lăng ba cùng mẹ Lăng ở phòng khách xem ti vi, Lăng Nhuế ở thư phòng tiếp tục gặm giáo trình SUB.

Hơn bảy giờ, Tiêu Hạo thái độ khác thường gọi điện thoại tới đây.

”Vẫn còn đọc sách?”

”Ừ.” Bình thường lúc Lăng Nhuế đọc sách, cũng thích nói chuyện.

”Hôm nay đi thi rồi hả ?”

”Ừ.”

”Mai anh tới nhà em chào hỏi, như thế nào?”

”Ừ.”

Lăng Nhuế thói quen đồng ý, sau đó, bên đầu điện thoại kia truyền đến một hai tiếng ho nhẹ Tiêu Hạo, “Nhuế Nhuế, em xác định nghe rõ lời của anh nói rồi hả ?”

”À?” Lần này Lăng Nhuế đổi một thán từ, ngừng tạm.

Bên này điện thoại truyền đến âm thanh quyển sách khép lại, Tiêu Hạo xem chừng cô phải là làm xong đề mục, vì vậy lần nữa nhẹ nhàng giọng điệu lặp lại, “Mai anh tới nhà em chào hỏi, Chủ nhật ba mẹ em đều ở nhà chứ?”

”A ——”bút trong tay Lăng Nhuế “Xoạch” một tiếng rơi trên mặt đất, đây cũng quá bất ngờ đi, cô nhưng cái gì cũng không làm được nữa!

Phòng khách, ba Lăng đề cao giọng hỏi, “Nhuế Nhuế, có chuyện gì vậy?”

“. . . . . . Không có. . . . . . Không có việc gì á!” Lăng Nhuế che điện thoại di động, vội vàng mở miệng, “Là. . . . . . do làm sai nhiều mấy đề mục mà thôi.”

Đứng dậy đến cửa thư phòng thăm dò chút, thấy bên ngoài không có gì động tĩnh, Lăng Nhuế đóng cửa phòng lần nữa ngồi vào chỗ của mình, mới đem điện thoại di động đến bên tai, Tiêu Hạo nghe được vượt lên trước mở miệng, “Xem ra Nhuế Nhuế chúng ta còn chưa có hướng ba mẹ thẳng thắn, hay là nói. . . . . . Nhuế Nhuế vẫn muốn giấu đảng à?”

”Không có ——” Lăng Nhuế lên tiếng phủ nhận, “Chỉ là. . . . . .”

”Chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp?”

Lăng Nhuế nghe ra Tiêu Hạo đang nói nói mát, vì vậy lắp bắp ra tiếng, “Em chỉ là có chút không muốn biết mở thế nào miệng nói mà thôi, nếu không, anh chỉ cho em?”

Tiêu Hạo hiển nhiên không ngờ rằng Lăng Nhuế lúc này còn có thể ngược lại ăn anh 1 kèo, không nhịn được cười sang sảng ra tiếng, “Này Nhuế Nhuế em tối nay cũng không cần nói rồi, ngày mai anh tới, anh tự động giới thiệu là được!” Nói cho hết lời, Tiêu hạo lanh lẹ cúp điện thoại, lúc này, thái độ của cô nhất định rất đặc sắc đi!

Cầm điện thoại di động, Tiêu Hạo khẽ lắc đầu một cái, nếu như không cho người kia chút áp lực, theo tính tình của cô thật đúng là không đem chuyện này thông báo, kéo dài tới lúc nào thì hay lúc ấy! Dưới mắt cùng nhờ phúc cũng đã thi xong GRE, đúng lúc là cơ hội tuyệt hảo !

Bên nàu điện thoại, Lăng Nhuế nhìn điện thoại di động bắt đầu chuẩn bị phúc khảo.

Muốn nói thế nào, nên nói như thế nào?

Bọn họ có thể hay không không thích Tiêu Hạo?

Hay hoặc là tự trách mình dấu diếm bọn họ lâu như vậy?

. . . . . .

Một nhóm lớn vấn đề giả tưởng đi qua, Lăng Nhuế cảm giác mình bắt đầu từng chút từng chút nóng nảy cuồng lo lắng. . . . . .

Vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, Lăng Nhuế vọt vào phòng khách, mặt nghiêm túc, “Ba mẹ, con…con có chuyện quan trọng muốn cùng 2 người nói!”

Mẹ Lăng ánh mắt nhìn thẳng vào màn hình TV, không nhìn thấy vẻ mặt con gái, thuận tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, vừa chỉ chỉ khay trong quả nho, ”vừa ăn vừa nói.”

Lăng Nhuế lúc này còn có tâm tư ăn cái gì quả nho, “Cái đó, cái đó. . . . . . con nhưng thật ra là muốn nói. . . . . .”

”Hả?” mẹ Lăng phát ra một thán từ đơn giản, lần này chuyển một cái liền nhìn đến sắc mặt con gái của mình vô cùng lo lắng, “ Anh ngữ nếu là rất khó thi, con lần sau cố gắng là được, không quan trọng a!”

Sau khi đưa quả nho, mẹ Lăng nghĩ tới dĩ nhiên là cuộc thi hôm nay.

”Ai —— không phải cái này á!” Sau nửa ngày lấy dũng khí, Lăng Nhuế vẫn là không biết nói thế nào, “Không sao, con trở về phòng.”

Hậm hực trở về phòng, Lăng Nhuế lại bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.

Chính mình cũng đã tốt nghiệp đại học, chung quanh không ít bạn cùng lứa tuổi đều sớm đi làm đã kết hôn, cho nên không phải nói chuyện yêu đương, không có gì khác người nha?

Quang minh chính đại, quang minh chính đại. . . . . .

Lăng Nhuế một mặt lẩm bẩm cho mình động viên, một mặt bước nhanh lại chạy hướng phòng khách, “Mẹ, con gái người nói yêu thương rồi. . . . . .”

Chuyện về sau, hoàn toàn ngoài suy nghĩ và dự đoán Lăng Nhuế ——

Ba Lăng vỗ đùi, bộ mặt hài lòng, “Tôi đoán không sai đi, ha ha, có phải hay không người kia gọi Tiêu Hạo gì đó a?”

Lăng Nhuế kinh ngạc gật đầu, “Ba làm sao ba biết?”

”Trước mặt ba con có đề cập tới tên con trai thứ hai sao?”

Sau đó, mẹ Lăng cũng cười, “Không phải nói yêu đương, nhìn xem con khẩn trương chưa kìa, ba mẹ cũng không phải là già cổ hũ. Như vậy đi, thừa dịp nghỉ hè ba con ở nhà, lúc nào thì đem dẫn về để chúng ta hảo hảo nhìn một chút?”

Ba mẹ ngược lại cũng muốn gặp sao? Lăng Nhuế cúi đầu, bộ mặt vạch đen, “. . . . . . Anh ấy ngày mai sẽ .”

Ngày thứ hai, Lăng Nhuế sớm một chút liền rời giường, không khí trong nhà cùng thường ngày, hoàn toàn không có bởi vì Tiêu Hạo đến mà có điều thay đổi.

Rửa mặt xong, Lăng Nhuế đi vào phòng bếp ăn điểm tâm, lúc đi ngang qua phòng ăn, cô thoáng chốc trợn tròn mắt ——

”Ba, cái này là?” Lăng Nhuế nhìn trên bàn ăn này tất cả được rửa sạch đổi mới hoàn toàn, sắp xếp gọn gàng, nhất thời có loại cảm giác không khí lạnh lẽo đến, này vạn nhất nếu là một hồi ba cô chỉ vào Tiêu Hạo cùng trà của anh pha hỏi mình kia ly ai tốt hơn, đó không phải là đắc tội với ai cũng đều rất bi kịch?

Lấy điện thoại di động ra, Lăng Nhuế vội vàng cảnh cáo Tiêu Hạo, “Một hồi không cho phép cùng ba em bàn về trà, một chữ ‘trà’ cũng không thể nói! ! ! ! !” Cuối cùng, cô lại tăng thêm một đống dấu chấm than tỏ vẻ mình không phải là đang nói đùa.

Mới vừa uống một hớp sữa tươi, quay lại đã tới rồi, Lăng Nhuế mở ra vừa nhìn, thiếu chút nữa phun.

Người kia lấy một giọng cao thâm nói cho cô biết, “Anh chỉ đem theo hai lon Thiết Quan Âm mà thôi.”

Chỉ?

Mà thôi?

Lăng Nhuế nắm thật chặt ly thủy tinh, ba chữ “Thiết Quan Âm” liền cũng đủ rồi để cho ba cô càu nhàu đã lâu, huống chi còn là hai lon lá trà?

Một ngày này, nhất định là khá dài rồi. . . . . . Lăng Nhuế bâng quơ thoa bánh bao tương, loại cảm giác này, thế nào giống như hai người ban đầu mới quen biết, đảm chiến, kinh hãi, mơ hồ còn có chút nho nhỏ kích thích. Xem ra, năng lực chịu đựng tim cô ngày đi qua đi lại, có thể thăng cấp toàn diện rồi !

Tiêu Hạo giống như là bấm đúng thời gian tới, 10h sáng, Lăng Nhuế xuống lầu đổ rác, xa xa đã nhìn thấy có chiếc Audi chậm rãi lái tới, sau đó dừng ở đến gần tấng lầu nhà mình.

Cửa xe mở ra, chớp mắt Tiêu Hạo đi ra, Lăng Nhuế chợt nhớ tới mấy ngày trước mỗi ngày đều thấy mặt, giờ đã cực kỳ lâu không có thấy. . . . . .

”Thế nào, không nhận ra?” Tiêu Hạo đến gần, vuốt vốt đầu Lăng Nhuế, cười đến quá đẹp trai, “Đứng ngốc ở đó làm gì, giúp một tay cầm thứ gì.”

Này tặng lễ một chuyện, dĩ nhiên là quý ở tấm lòng, mà không phải số lượng.

Hai lon Thiết Quan Âm là dùng để hiếu kính ba Lăng, một ít sáo FAN­CL giao nguyên lòng trắng trứng dĩ nhiên là dùng để hiếu kính mẹ Lăng, cuối cùng, Tiêu Hạo đưa một hộp đóng gói tuyệt đẹp cho Lăng Nhuế, “Quà tặng cho em.”

”Em cũng có phần?” Lăng Nhuế lật qua lật lại hộp đóng gói, hoàn toàn không nhìn ra là vật gì, đưa tay liền muốn mở ra.

Tiêu Hạo liền cầm Lăng Nhuế tay, dừng lại động tác của cô, sau đó cúi đầu lại gần bên tai cô, nhỏ giọng giao phó, hoàn toàn coi thường một bên ba Lăng cùng mẹ Lăng nhìn nhau nụ cười, “Lát nữa từ từ mở.”

Lăng Nhuế”Nha” một tiếng liền bị mẹ Lăng gọi vào phòng bếp giúp một tay, mà ba Lăng dĩ nhiên là cười kêu Tiêu Hạo vào phòng khách ngồi hảo hảo trò chuyện một chút. . . . . .

Lúc ra ngoài kêu ăn cơm, Lăng Nhuế phát hiện hai người bọn họ cư nhiên ngay cả tình hình chính trị đương thời đều trò chuyện đạo lý rõ ràng, nghiêng đầu, mẹ Lăng mẹ bưng Thái Hồ bạch tôm ra ngoài, ý cười đầy mặt, “Nhìn dáng dấp, ba con giống như thật thích cậu ta, nhìn, Lăng lão đồng chí lại đang kia gật đầu rồi !”

Lăng Nhuế hài lòng gật đầu cười cười, hô lên tiếng ăn cơm, liền quay lại phòng bếp bưng thức ăn, xem ra công lực người kia nịnh bợ cũng không phải là xoàng, lo lắng của cô ngược lại có vẻ dư thừa!

Trước kia trong nhà ăn cơm trưa cho tới bây giờ cũng không có ăn một tiếng đồng hồ còn không kết thúc, đều nói cha mẹ vợ nhìn con rể mới gọi càng xem càng thuận mắt rồi, Lăng Nhuế cũng nghĩ không thông, đến nhà mình, cha cư nhiên so mẹ còn phấn khích hơn?

Nhìn hai người nói chuyện trên trời dưới đất, rất có cảm giác chỉ hận không gặp nhau sớm! Lăng Nhuế hí mắt quan sát Tiêu Hạo ngồi ở trước mặt mình chuyện trò vui vẻ, thật sự không cảm thấy anh còn có một mặt thẳng thắn, bình dị gần gũi như thế.

Lúc dọn dẹp đồ ăn, Lăng Nhuế rốt cuộc vẫn là nghe được điều cô không nghĩ muốn nghe nhất, ba Lăng vỗ vỗ bả vai Tiêu Hạo, “Tiểu tử, ta nhớ được trà nghệ của cháu không tệ, chúng ta lại cùng thưởng trà đi?”

Lăng Nhuế trái tim bị chấn động.

Vội vã rửa bát đũa, cô bỏ xuống một câu “Con muốn đi xem sách rồi, mọi người chớ quấy rầy con!”, tựa như thỏ thật nhanh chui vào thư phòng.

Này nói xem sách thuần túy chỉ là một lấy cớ mà thôi, nhưng thật ra là không muốn đối mặt lúng túng với tài nghệ pha trà của ba mình.

Nhưng là, khi trong phòng khách tiếng nói cười không ngừng truyền tiến tới, Lăng Nhuế bắt đầu thấp thỏm, đối với bọn họ nội dung nói chuyện cũng càng phát ra tò mò, sau đó, cô cảm thấy mình hình như khát nước. . . . . .

Cửa vừa mới bị kéo ra, mẹ Lăng liền dẫn đầu lên tiếng, “Nhuế Nhuế, hôm nay Tiêu Hạo tới làm khách, đừng học nữa, lại đây trò chuyện một chút đi!”

Lăng Nhuế vừa định từ chối nói còn có cuộc thi, ai ngờ Tiêu Hạo động thân xê dịch chỗ ngồi, không chút nào nể mặt liền chận đường lui của cô, “Cuộc thi SUB năm nay tháng Mười mới thi, coi như học tập kết hợp vui chơi đi!”

Cái gọi là nên đối mặt luôn là phải đối mặt, Tiêu Hạo đã thay cô trả lời không ít việc có liên quan vấn đề hai người lui tới, cho nên thói quen khi ba Lăng nói các vấn đề tự nhiên vẫn là muốn chính cô trả lời.

Lăng Nhuế vô tội nhìn lên hai ly trà trước mặt, do dự nửa ngày, cuối cùng chỉ chỉ cái ly trước mặt ba Lăng, “Con cảm thấy được. . . . . . ba là lão nghệ sĩ trà đạo!”

Chừng quyền hành, Lăng Nhuế cảm thấy lấy lòng ba mình tương đối quan trọng, mặc dù sau đó cô nhất định sẽ bị trừng phạt, nhưng là này đủ loại nguyên nhân Tiêu Hạo chắc cũng là hiểu.

”Mẹ xem chưa chắc!” Mẹ Lăng bưng lên hai ly trà uống một hơi cạn sạch, chỉ một ngón tay, “Cái ly của Tiêu Hạo này uống càng thêm hương thuần!”

Ba Lăng cùng Tiêu Hạo nhìn nhau cười một tiếng, hai người đều là vẻ mặt kinh ngạc, nhưng cũng tương đối ăn ý. Thì ra là, ly trà này sớm bị bọn họ đổi!

Ba Lăng vỗ vỗ bả vai Tiêu Hạo, thật thưởng thức phần phong cách nho nhã người tuổi trẻ này, “Ở lại vài ngày, ngày mai theo ta sẽ đi gặp trà hữu?”

Tiêu Hạo cười đáp, “Trước khi cháu tới đang ở khách sạn Hán Đình đặt phòng năm ngày.”

”Khách sạn có cái gì tốt, ở nhà đi, cũng không phải là không có phòng, hơn nữa, ăn cơm cái gì cũng không dễ dàng ....! Quyết định như vậy, ta sẽ gọi điện thoại hẹn bọn lão Dư sáng mai đấu trà. . . . . .” ba Lăng khí phách bản định án, Lăng Nhuế nghe, ngu luôn rồi!

Cái này tiến dần từng bước rồi hả ? Mẹ cô thế nào cũng không ngăn cản đây?

Sau đó, không đến một ngày công phu, bằng hữu thân thích biết tất cả Lăng Nhuế dẫn theo bạn trai tiến sĩ về nhà. Tình yêu hai người coi như là hoàn toàn bước về giai đoạn mới.

Sau khi dùng qua bữa cơm chiều, ba Lăng cùng mẹ Lăng theo lệ thường ra cửa tản bộ. Lăng Nhuế thật vất vả có cơ hội”Thẩm vấn”, vỗ bàn tay Tiêu Hạo, “Nói, cả một buổi chiều anh cùng ba em nói gì?”

”Cái gì cũng nói.” Tiêu Hạo mặc cho Lăng Nhuế vỗ lòng bàn tay của mình như vậy, đáp lời rất là tùy tính.

”Là nói cái gì?” Lăng Nhuế nhất quyết không tha nghiêng người nhìn Tiêu Hạo, vẻ mặt thật là nghiêm túc khẩn trương.

”Khụ khụ ——” Tiêu Hạo ho nhẹ hai tiếng, ngoắc ngón tay ý bảo Lăng Nhuế lại gần chút, sau đó đưa tay ôm cô trong khuỷu tay, “Thật ra thì. . . . . . Cũng không có gì, chính là cho ba mẹ em rõ rang quá trình cưới hỏi.”

TV để âm nhạc vui vẻ, Lăng Nhuế chỉ có cảm giác mình gò má nóng lên. Mím môi, cô cúi đầu xoắnnửa ngày áo, chậm rãi mở miệng, mang theo chút ngượng ngùng, “Nhưng. . . . . .” Em còn không có chuẩn bị xong!

Đại khái suy nghĩ lời này hơi lộ ra ý chí chưa đủ, đứng thẳng sống lưng, Lăng Nhuế lại đưa tay nhéo lòng bàn tay Tiêu Hạo, ngửa đầu mặt ngạo khí, “Người nào gả cho anh nha! Em mới không cần gả cho anh!”

Tiêu Hạo biết cô là có ở đây xấu hổ, cũng không cãi nhau, thu ánh mắt nhìn TV, đôi tay lại một khắc không rỗi rãnh chơi đùa nắm bàn tay mềm mại của Lăng Nhuế. Nửa ngày, anh âm trắc trắc cười lên, “Anh có nói là anh muốn kết hôn em sao? Còn là. . . . . . Nhuế Nhuế đợi gả sốt ruột nữa à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.