Ngẩn ngơ ngồi trên Loan kiệu, cảm giác
như vừa chớp mắt đã đi tới Đồng Thành, hoàn toàn không giống đi hai ngày liền không ngừng nghỉ.
Hôn sự lần này yên ả đi tới khâu cuối cùng, hoàn toàn không gặp trở ngại như lần đầu tiên.
Nhưng đằng sau sự yên ả này lại là áp lực khiến người ta hoang mang, sợ hãi.
Cảm nhận được những âm thanh náo
nhiệt trong Đồng Thành, nàng biết mình sắp về “Nhà” mới, nàng có thể
nhận ra rèm kiệu được vén sang một bên, cảm nhận được ánh sáng phản
chiếu bên ngoài chiếc khăn voan kia.
Hỷ nương đặt tay nàng vào một bàn tay khác, một bàn tay lạnh lẽo, lạnh tới thấu xương.
Bàn tay lạnh lẽo kia dắt nàng bước
từng bước vào phủ Nam Chiêu Hầu, thảm đỏ trải dài tới chính sảnh, những
cánh hoa hồng được thả từ trên cao xuống, mang theo mùi hương nhàn nhạt
quanh quẩn khắp nơi.
Tiếng khách mời trò chuyện khắp nơi,
vì phủ trên đầu chiếc khăn voan nặng nề, Tô Lạc Tuyết không nhìn được
những người đứng trong phòng, kể cả người đang cầm tay nàng, nàng chỉ
biết, từ hôm nay nàng không còn là nàng, không còn tư cách theo đuổi
những điều nàng muốn.
Trong những âm thanh xì xào bán tán, hỷ nương cất giọng lanh lảnh: “Nhất bái thiên địa. . . . . .”
Âm thanh cao vút này này như kéo nàng trở về mấy năm trước đây, về ngày nàng tận mắt chứng kiến đại tỷ thành
thân với Tân Vương, nàng đã rất hâm mộ đại tỷ, hâm mộ đại tỷ có thể gả
cho một nam nhân ưu tú như vậy.
Hôm nay cũng đã tới lượt nàng.
“Nhị bái cao đường. . . . . .”
Hai đầu gối quỳ xuống tiếp xúc với
mặt đất lạnh lẽo làm tim nàng đau nhói, ngay cả bàn tay cũng có cảm giác tê dại, nàng nhớ tới hôm ở suối Hoàng Tuyền, nhớ tới sát ý trong mắt
Tuần Dạ.
Sau này, họa phúc khó lường, nàng chỉ có thể cẩn thận hơn nữa.
“Phu thê giao bái. . . . . .”
Quay người, khom lưng, nàng chỉ có
thể nhìn thấy một đôi giày quan màu đen mang theo hơi thở lạnh lẽo, tuy
Tuần Dạ không muốn thành thân với nàng, nhưng vẫn phải tuân theo thánh
chỉ, Đế hậu cũng đã gả được đứa cháu cuối cùng đi, cố gắng giữ lấy phân
nửa giang sơn Tô gia đang nắm giữ.
Mơ hồ bái đủ ba bái, Tô Lạc Tuyết được đưa vào động phòng.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, thứ
phát ra âm thanh duy nhất chỉ có tiếng nến cháy “xì xì”, mùi đàn hương
lượn lờ trong không khí giúp Tô Lạc Tuyết dần tỉnh táo lại.
Không gian yên tĩnh kéo dài qua đêm.
Khi ánh sáng mặt trời hắt vào trong
phòng, nàng kéo khăn voan xuống, gỡ chiếc mũ phượng nặng nề kia, ngồi
thẳng lưng hít sâu một hơi.
Dù thức suốt đêm qua, nhưng nàng
không thấy buồn ngủ chút nào, nàng đi lại gần bệ cửa sổ, đẩy cửa sổ ra
hưởng thụ làn gió sáng sớm, trong gió như vẫn còn hương hoa quanh quẩn.
Tuần Dạ không tới động phòng.
Đó là kết quả nàng dự đoán từ lâu.
Vừa nghĩ tới đó, nàng nhếch môi cười
tự giễu, quay lại ngồi xuống bàn ăn như hổ đói, đúng lúc đó, một nha
hoàn đẩy cửa bước vào, khi nhìn thấy dáng vẻ ăn uống hăng say của nàng
liền cười khúc khích: “Chắc Đại thiếu phu nhân đang rất đói.”
Tô Lạc Tuyết vùi đầu ăn uống, cũng không có tâm tư trả lời câu hỏi kia.
Nha hoàn kia đặt chậu rửa mặt xuống,
mỉm cười đi tới bên cạnh Tô Lạc Tuyết: “Đại thiếu phu nhân, nô tỳ tên là Tử Vũ, cũng là người hầu hạ đại thiếu phu nhân. Đêm qua đại thiếu gia
uống say mê mệt nên mới ngủ ở phòng mình, đại thiếu phu nhân . . . . .”
Tô Lạc Tuyết gật đầu, cười nói: “Không sao, lát nữa có cần tới thỉnh an Hầu gia và phu nhân không?”
“Không cần, Hầu gia và phu nhân nói
người hãy ở lại Thính Tuyết Hiên tĩnh dưỡng, miễn cho việc thỉnh an hàng ngày.” Tử Vũ mỉm cười, trong mắt cũng không có vẻ chế giễu, khinh
thường.
Tô Lạc Tuyết hiểu ý Tử Vũ, nói trắng
ra, nàng chỉ là đại thiếu phu nhân hữu danh vô thực, việc nàng cần làm ở an phận ở trong Thính Tuyết Hiên, không được nhúng tay vào những chuyện trong phủ.
Xem ra, bọn họ đã tỏ rõ thái độ, chỉ chờ thời cơ phản lại Tô gia.
Mà Tử Vũ kia cũng chính là người Tuần Dạ phái tới giám sát nàng.
Nàng đứng dậy, duỗi lưng, liên tục ngáp: “Được rồi, ngươi lui ra đi, ta muốn đi nghỉ.”
Tử Vũ lập tức lui ra.
Nhìn Tử Vũ đi rồi, Tô Lạc Tuyết mới cởi áo, chui vào giường ngủ mê mệt.
Thời gian thấm thoát trôi đi, chẳng
mấy chốc nàng đã ở Hầu phủ được ba tháng, tiết trời đã chuyển sang ngày
Đông Chí, gió lạnh phảng phất.
Thời gian này, Tô Lạc Tuyết rất an
phận ở trong Thính Tuyết Hiên, chưa từng bước ra ngoài nửa bước. Mới đầu Tử Vũ còn theo sát nàng như hình với bóng. Dần dần thấy nàng cũng không có hành động bất thường, sự cảnh giác cũng buông lỏng hơn.
Ba tháng này, Tô Lạc Tuyết hết ngắm mặt trời mọc lại ngắm mặt trời lặn, ở yên trong thư phòng đọc sách, nhập tâm tới say mê.
Gần đây nàng mới đọc được “Trường
Sinh Điện”, những lần đọc tới đoạn thương tâm lại đau lòng rơi lệ, Tử Vũ nhìn thấy cũng không nhịn được hỏi thăm.
Tô Lạc Tuyết khép quyển sách lại, ánh mắt nhìn phía chân trời xa thẳm, khẽ thì thầm: “Trước Trường Sinh Điện, đồi Mã Ngôi, ai múa khúc Nghê Thường.”
“Đại thiếu phu nhân đang tiếc hận cho Dương quý phi sao?” Tử Vũ hỏi.
“Đế Vương một đời, vì giang sơn mà vứt bỏ cả tình yêu.” Nàng cảm khái nói.
“Vì hắn là Đế Vương, nên mới phải vứt bỏ tình yêu.” Tử Vũ cười nói.
Tô Lạc Tuyết nghiêng đầu nhìn Tử Vũ,
nàng có cảm giác Tử Vũ không hề đơn giản, một cô nương có học vấn, vinh
nhục không sợ hãi, suốt ba tháng qua cũng chỉ luôn dùng nụ cười vô hại
nhìn nàng.
“Tuyết rơi.” Tô Lạc Tuyết đứng dậy, chạy ra vườn, dùng đôi tay trần hứng lấy những bông tuyết rơi, nở nụ cười rạng rỡ.
Tử Vũ đứng ở hành lang, nhìn cô nương đang cười vui vẻ trong vườn, cất tiếng hỏi: “Hình như đại thiếu phu nhân rất thích tuyết?”
“Vì ta tên Lạc Tuyết, mà Lạc Thành cả bốn mùa đều như mùa xuân, dù mùa đông khắc nghiệt tới đâu cũng không thể nhìn thấy tuyết.”
Tử Vũ khẽ cười, cô bước vào trong phòng lấy một chiếc áo lông chồn màu trắng, phủ lên người nàng.
Tuyết không lớn nhưng lại có mật độ
rơi dày, chỉ một lát sau cả hai người đã bị tuyết lạnh phủ kín, Tử Vũ
cảm khái nhìn nụ cười của Tô Lạc Tuyết, từ khi cô vào phủ tới nay đã
được mười hai năm, đã rất lâu không được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên như thế này, còn cô, dường như cô đã quên mất cách cười như thế nào.
Cô luôn nghĩ, một tân nương bị phu
quân vứt bỏ trong đêm động phòng, bị Hầu gia và phu nhân lạnh nhạt sẽ
khóc lóc thảm thiết, sẽ phẫn nộ, sẽ làm loạn. Nhưng không ngờ Lạc Tuyết
lại tỏ vẻ bình thản như thế, nhất là những lúc nàng nằm đọc sách, cảm
giác như mọi chuyện trong thiên hạ đều không có liên quan tới nàng.
“Đại thiếu phu nhân, trời đã tối rồi, Tử Vũ đi chuẩn bị bữa tối.” Cô lập tức lui xuống, cô rất sợ, cô sợ ở
lại lâu hơn một chút nữa, trái tim mình sẽ bị nụ cười ấm áp kia làm cho
tan chảy.
Tô Lạc Tuyết như không nhận ra Tử Vũ
đã rời đi, nàng đưa mắt nhìn những bông tuyết rơi đầy trời, trong lòng
vẫn chưa quên được kết cục của “Trường Sinh Điện”, nàng bỗng cảm thấy
thẫn thờ.
Đột ngột, nàng bước lên nền tuyết trắng xóa, rời khỏi Thính Tuyết Hiên.
Trên đường đi, những bông tuyết phủ
đầy vai nàng, gió lạnh cắt vào mặt nàng, nhưng cũng không ngăn được việc nàng tiếp tục bước đi.
Cả Hầu phủ rộng như vậy lại chẳng có
nơi nào thuộc về nàng, đứng dưới trời tuyết rơi, nàng chợt nhớ tới hình
ảnh một mỹ nam trẻ tuổi, nhớ tới câu hắn nói trước khi nàng rời khỏi Hầu phủ: Mà ta cũng có cảm giác quen thuộc đó, ta không muốn làm tổn thương ngươi.
Trong khoảnh khắc đó, nàng rất muốn gặp lại hắn, cố nhân.
Thời gian trôi qua chưa lâu, nhưng hôm nay nhớ tới hắn, nàng chỉ có thể dùng hai chữ cố nhân để hình dung.
Dựa vào trí nhớ, nàng thuận lợi đi
tới Lạc Các, tuy có nhiều ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía nàng, nhưng cũng không có ai dám tới gần hỏi thăm. Mãi tới lúc đứng trước cửa Lạc Các,
đám thị vệ mới ngăn nàng lại: “Ngươi là ai?”
“Làm phiền bẩm báo với nhị thiếu gia, có cố nhân tới thăm.” Lời vừa dứt, sau lưng truyền tới tiếng bước chân
trầm ổn với một giọng nói đầy vẻ nghi hoặc: “Cố nhân?”
Tô Lạc Tuyết quay lại nhìn vào bóng
dáng cô độc, kiêu ngạo đứng trong nền tuyết trắng, giống hệt như thần
tiên không nhiễm bụi trần.
Tuần Lạc hoảng hốt nhìn nàng, một lúc lâu sau mới nói: “Tô Tam?”
“Nhị thiếu gia, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Tô Lạc Tuyết khẽ cười.
Tuần Lạc chậm rãi đi về phía nàng, trong mắt khẽ thoáng qua vẻ lạnh lẽo: “Sao đã quay lại rồi.”
Nàng đáp: “Tuyết rơi nên nhớ tới nhị thiếu gia, vất vả chạy tới nơi này thăm ngài.”
Hắn khẽ nhếch môi, đi thẳng vào trong Lạc Các: “Theo ta.”
Nàng lập tức theo sát phía sau, trên đường đi chỉ vọng lại những tiếng bước chân, ai cũng trầm mặc không nói.
Hai người bước vảo biển hoa đào ở hậu viên Lạc Các, hoa đào đã rơi rụng từ lâu, thứ sót lại chỉ có cành khô
lá rách và khung cảnh tuyết trắng lạnh giá.
“Không ngờ chúng ta vẫn gặp lại nhau, đây có thể tính là duyên phận không?” Lúc nói những lời này, Tuần Lạc
đang đưa lưng về phía nàng, nàng không thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn.
“Sao nhị thiếu gia không hỏi lý do Tô Tam xuất hiện ở Hầu phủ.” Tô Lạc Tuyết hỏi ngược lại.
“Nếu đã gặp lại, cần gì phải hỏi.”
Chỉ tám chữ kia đã khiến Tô Lạc Tuyết kinh ngạc dừng bước, nhìn bóng lưng màu trắng trước mắt, trong lòng
chợt cảm thấy chua xót, mỗi lần gặp lại hắn, nàng luôn có cảm giác hai
người đã quen biết từ lâu, nhưng nàng không thể nhớ ra, bọn họ đã từng
gặp mặt ở đâu nữa.
“Đúng vậy, cần gì phải hỏi.” Nàng
cười yếu ớt: “Thật ra, ta cũng không muốn quay lại, nhưng tịch mịch lâu
như vậy, ta chỉ muốn tìm một người dốc bầu tâm sự.”
Tuần Lạc khẽ quay lại nhìn cô nương
đứng cách hắn không xa, gương mặt nàng như mờ đi trong tuyết, một trận
gió qua, hắn khẽ nhếch môi cười nhạt: “Đúng lúc ta cũng cảm thấy cô đơn, sau này chúng ta có thể tìm nhau trò chuyện.”
“Nhị thiếu gia, nhị thiếu gia. . . . . .” Một giọng nói thanh thúy phía xa phá vỡ không gian yên tĩnh, một cô
nương nhỏ nhắn chạy vội tới, thở dốc: “Nhị thiếu, đại thiếu tới Lạc Các, đang chờ ngài ở phòng khách.”
“Đại thiếu gia tới Lạc Các? Vậy ta. . . . . .” Nàng thấy hơi hoảng hốt, nhỡ Tuần Dạ nhìn thấy nàng, nàng nên
dùng thân phận gì xuất hiện trước mắt hắn?
“Không có việc gì, đã là người của Tuần Lạc ta, không ai dám động tới ngươi.” Hắn khẽ nói: “Đi thôi.”
Tuần Dạ đã sớm chắp tay đứng đợi
ngoài hành lang, cẩm bào màu đen kết hợp với áo lông chồn càng tôn thêm
khí phách và hơi thở lạnh lẽo của hắn.
Tuần Dạ đưa mắt nhìn bọn họ, thản nhiên nói: “Nhị đệ vừa khỏi bệnh, không ở trong phòng tĩnh dưỡng lại chạy ra ngoài làm gì.”
“Đa tạ đại ca quan tâm, dưỡng suốt
mấy tháng, bệnh đã đỡ hơn nhiều mới ra ngoài vận động cho giãn gân cốt.” Tuần Lạc thản nhiên cười, chỉ là trong mắt lại toát lên vẻ xa cách ngàn dặm.
“E là có mỹ nhân ở bên nên mới hăng hái như vậy.” Tuần Dạ nhìn về cô nương đứng sau lưng Tuần Lạc.
Tô Lạc Tuyết cười thầm, xem ra Tuần
Dạ không còn nhớ tới đêm kinh biến ở Lạc Các, bọn họ đã từng gặp mặt,
đúng là quý nhân hay quên.
Tuần Lạc không trả lời, chỉ nói: “Đại ca tới Lạc Các có chuyện gì vậy?”
Tuần Dạ cũng không e ngại sự hiện
diện của Tô Lạc Tuyết, hờ hững nói: “Là ý của phụ thân, đệ đã hai tư
tuổi, cũng đã tới tuổi thành gia lập thất, phụ thân đã ngắm cho đệ, là
Đặng Gia Bích, tiểu thư của Đặng gia giàu nhất Đồng Thành.”
“Mấy năm nay đệ lang bạt tứ xứ, rất
ít khi quay về nhà, ông ấy chưa bao giờ quan tâm, giờ lại để ý tới ta
như vậy.” Tuần Lạc chế nhạo: “Nếu cưới Đặng Gia Bích để củng cố tiềm lực của Tuần gia, chẳng phải cưới Hoa Tuyết, muội muội của Hoa Tu về phủ
còn tốt hơn sao?”
“Nhị đệ thật quan tâm tới Hoa Tuyết,
nhưng đây là ý của phụ thân, đệ không có quyền lựa chọn.” Giọng điệu của hắn mang theo vẻ cứng rắn.
“Giống như đại ca thành thân với Tô Lạc Tuyết sao?”
Một câu của Tuần Lạc làm ánh mắt Tuần Dạ tối sầm lại: “Ta chỉ tới truyền đạt ý của phụ thân, đệ nên chuẩn bị
trước, vài ngày nữa sẽ tới Đặng gia cầu thân.”
Tuần Lạc làm như không nghe thấy,
thản nhiên bước qua người Tuần Dạ, để lại một mình Tô Lạc Tuyết đối phó
với Tuần Dạ, bầu không khí bắt đầu mang theo cảm giác nặng nề khiến nàng lo lắng không thôi.
Tuần Dạ như không nhìn thấy Tô Lạc Tuyết, cũng thản nhiên quay người rời đi.
Tô Lạc Tuyết nhìn bóng dáng Tuần Dạ
càng lúc càng khuất xa, trong lòng thầm mắng: Tô Lạc Tuyết, mày là đồ vô dụng, chỉ là một tên Tuần Dạ, mày có cần sợ tới mức đó không!
Thấy sắc trời đã tối, Tô Lạc Tuyết
giật mình quay về, nếu Tử Vũ làm xong bữa tối mà không thấy nàng, nhất
định sẽ xảy ra sóng gió. Nàng vội vàng rời khỏi Lạc Các, chạy về Thính
Tuyết Hiên.
Trên đường về, nàng có thể cảm nhận
được mùi nguy hiểm trong Hầu phủ, giữa Tuần Lạc và Tuần Dạ đầy mùi thuốc súng, còn có quan hệ giữa Tuần Lạc với Nam Chiêu Hầu, hình như vẫn còn
ẩn tình có thể khai thác.
Nàng đã an phận ba tháng, bức tường cảnh giới của Tử Vũ đã buông lỏng, đã đến lúc nàng cần phải hành động.
Chắc hẳn Đế hậu. . . . . đang sốt ruột chờ đợi.
Tuyết rơi hơn nửa tháng, bao trọn cả tòa
Hầu phủ như một cung điện màu trắng hoa mỹ, từ phía xa nhìn lại còn
giống một con rồng bạc đang bay lượn. Những cành cây trong vườn bị gió
tuyết bao phủ thành băng, trong suốt, lấp lánh khiến người ta say mê.
Hôm nay, hạ nhân trong phủ cũng bắt
đầu bận rộn, khắp nơi tràn ngập không khí vui vẻ, đèn lồng treo đầy hành lang, trong đêm gió tuyết như làm tăng thêm cảm giác ấm áp.
Tô Lạc Tuyết khoác áo lông chồn đứng
ngoài hành lang, vóc dáng nhỏ bé như bị biển tuyết nhấn chìm, mấy sợi
tóc rối tung bay trong gió. Tử Vũ mang lò sưởi cầm tay tới cho nàng,
cười nói: “Đại thiếu phu nhân, trời trở lạnh rồi, ta đã chuẩn bị cho
người chiếc lò sưởi này để chống lạnh.”
Tô Lạc Tuyết nhận lấy lò sưởi, hít
vào một hơi lạnh: “Cảm ơn.” Nàng sinh ra và lớn lên ở phía Nam, dù có
khoác áo lông chồn vẫn khó chịu được không khí lạnh lẽo ở đây, chỉ là
nàng thích ngắm tuyết, dù trời có lạnh tới đâu, chỉ cần có tuyết rơi,
nàng sẽ đứng ngoài hành lang, cảm nhận cái rét cắt da cắt thịt này.
Tô Lạc Tuyết ôm lò sưởi vào lòng, nghi hoặc hỏi: “Trong phủ có chuyện mừng sao?”
Tử Vũ đáp: “Là sinh thần hai mươi sáu tuổi của đại thiếu gia, Hầu gia đang tổ chức tiệc mừng.”
Tô Lạc Tuyết sáng tỏ gật đầu: “Thì ra là sinh thần của hắn, khó trách không khí trong phủ lại náo nhiệt thế này.”
Tử Vũ cười cười, nhưng trên mặt lại
lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Thật ra hôm nay cũng là sinh thần của nhị thiếu
gia. Nói ra cũng thật khéo, đại thiếu gia và nhị thiếu gia sinh không
cùng năm nhưng lại ra đời cùng ngày, cũng tháng. Thành ra, một người
được chúc tụng, một người phải chịu lạnh nhạt.”
Tô Lạc Tuyết kinh ngạc quay lại nhìn
Tử Vũ, thì ra là hôm nay cũng là sinh thần của Tuần Lạc, Hầu gia tổ chức cho Tuần Dạ phô trương như vậy, có thể thấy Tuần Lạc cô đơn tới mức
nào. Nghĩ tới đây, nàng khẽ lẩm bẩm: “Xem ra, Hầu gia rất thích đại
thiếu gia.”
“Đương nhiên rồi, từ năm mười sáu
tuổi, đại thiếu gia đã theo Hầu gia chinh chiến sa trường, nếu nói một
nửa giang sơn này do Hầu gia đoạt về, cũng có thể nói một nửa giang sơn
này do đại thiếu gia giữ được.” Nhắc tới Tuần Dạ, Tử Vũ khen không dứt
miệng: “Cũng nhờ những chiến công đó, đại thiếu gia rất được lòng Hầu
gia, cũng giữ được địa vị của phu nhân trong Hầu phủ.”
Những lời Tử Vũ nói, khi còn ở Lạc
Thành nàng cũng từng nghe qua, phu nhân của Nam Chiêu Hầu là do Đế Quân
ép gả, gả vào Hầu phủ hai mươi sáu năm cũng chỉ tương kính như tân (coi
nhau như khách để đối đãi). Nghĩ tới đây, Tô Lạc Tuyết cười cười: “Nếu
không nhờ có nhi tử xuất sắc, e là vị trí Đại phu nhân đã bị Nhị phu
nhân thay thế rồi.” Lời nói nhẹ như nước chảy, nhưng cũng chính là sự
thật.
Không ngờ Tô Lạc Tuyết đột nhiên nói
ra những lời này, Tử Vũ có phần sửng sốt, ở trong Hầu phủ, trước giờ
chưa có ai dám nói thẳng thắn như vậy, cùng lắm cũng chỉ dám nghĩ trong
lòng.
Tô Lạc Tuyết làm như không nhìn thấy
gương mặt kinh ngạc của Tử Vũ, nàng quay người bước vào trong nhà, trong lòng đã sớm có tính toán.
Đêm lạnh như băng, tiếng động duy nhất chỉ có âm thanh gió Bắc gào thét bên ngoài.
Người nằm trên giường khẽ mở mắt ra, mặc quần áo vào với tốc độ nhanh nhất, sau khi búi gọn mái tóc liền bước ra ngoài cửa.
Trước khi mở cửa, nàng đưa mắt nhìn
Tử Vũ đang ngủ say trên ghế đệm, xác định Tử Vũ không có dấu hiệu tỉnh
lại mới mở cửa bước ra ngoài.
Bên trong phòng chỉ còn lại làn khói xanh bay lượn lờ, và Tử Vũ say ngủ.
Tất nhiên, trong trầm hương đã có thêm thuốc mê.
Dựa vào bản đồ Hầu phủ có được từ lần trộm đạo trước, nàng dùng khinh công bay qua một loạt nóc nhà, tối nay
có rất đông người tới dự sinh thần của đại thiếu gia, thủ vệ canh gác ở
khu vực này cũng thưa thớt hơn. Chưa đầy một nén nhang thời gian sau,
nàng đã chạy tới Lạc Các.
Lạc Các rực rỡ ánh đèn, nhưng cả Lạc
Các lớn như vậy chỉ toát lên vẻ thê lương, căn phòng của Nhị thiếu gia
tối đen không có bóng người. Tô Lạc Tuyết nghi ngờ bước vào trong thăm
dò, đúng là bên trong không có ai, vậy hắn có thể ở đâu đây?
Do dự suy nghĩ, nàng nhớ lại hôm hắn dẫn nàng tới biển hoa đào.
Đi men theo con đường mòn bị tuyết
che phủ tới khu vực sâu nhất hậu viên, dù hoa đào đã rơi rụng từ lâu,
nhưng trong hậu viên vẫn phảng phất như có mùi hương thơm ngát, lạnh lẽo thấm vào ruột gan.
Tiến lại gần hơn, nàng phát hiện trên đỉnh ngọn giả sơn có hai bóng người ngồi đối diện nhau. Nàng lúng túng
dừng lại, vừa định quay người đi thì hai người kia đã phát hiện ra nàng, nàng đành mặt dày đi về phía bọn họ.
Lúc này, Tô Lạc Tuyết có thể nhìn
thấy rõ hai người đang ngồi trong đình, một người là Tuần Lạc, người còn lại chính là Tuần Ngữ.
Dù nàng biết quan hệ huynh muội giữa
Tuần Ngữ và Tuần Lạc rất tốt, nhưng không ngờ lại tốt tới mức này. Sinh
thần Tuần Dạ, Tuần Ngữ là thân muội muội lại không tới chúc mừng Tuần Dạ mà chạy tới đây uống rượu với ca ca cùng cha khác mẹ.
“Tô Tam?” Tuần Ngữ đứng dậy, kinh ngạc nhìn nàng.
Tô Lạc Tuyết mỉm cười đưa mắt nhìn Tuần Ngữ: “Tam tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Chỉ có Tuần Lạc là không đứng dậy, thản nhiên ngồi trên tảng đá hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nhớ tới lần chia tay trước, nhị
thiếu gia đã nói, ngươi cũng đã cô đơn rất lâu, cũng muốn tìm người trò
chuyện.” Nàng nói đến đây liền đưa mắt chống lại đôi mắt xinh đẹp của
Tuần Lạc: “Hôm nay là sinh thần của nhị thiếu gia, Tô Tam tới kính nhị
thiếu gia một ly, trò chuyện vài câu với nhị thiếu gia.”
Tuần Lạc ngây người, sự cô đơn trong
mắt thoáng hiện nhưng cũng biến mất rất nhanh. Chỉ thấy nàng cầm bình
rót vào một chiếc ly không bên cạnh, giơ lên nói: “Nhị thiếu gia, sinh
thần vui vẻ.”
Tuần Lạc trầm mặc trong giây lát mới bưng ly rượu trong tay lên, chậm rãi ngửa đầu uống cạn.
Rượu vừa vào cổ, Tô Lạc Tuyết cảm
thấy cổ mình như bị thiêu đốt, cay nóng làm nàng không thở nổi, nàng cố
gắng nuốt hết vào trong, cuối cùng lại làm cho gương mặt đỏ bừng lên.
Tuần Ngữ cầm lấy tay nàng, mỉm cười
kéo nàng ngồi xuống: “Nhị ca thật có phúc, vào thời điểm cô đơn nhất của đời người còn có được một tri kỷ như vậy.”
“Tam tiểu thư cũng là tri kỷ của Nhị
thiếu gia.” Tô Lạc Tuyết nói xong mới thấy trong mắt Tuần Ngữ có lệ
quang trong suốt, hai gò mắt hơi ửng đỏ chứng tỏ cô đã hơi say.
“Đã bao nhiêu năm, đến ngày sinh thần chỉ có ta và nhị ca, thật chẳng khác người lưu lạc nay đây mai đó. So
với đại ca chinh chiến sa trường, có được sự kính ngưỡng của dân chúng
Đồng Thành, có được sự sủng ái của phụ thân. Phụ thân như đã quên mất sự tồn tại của chúng ta, trong mắt ông ấy chỉ có đại ca thôi.” Nói đến
đây, những giọt nước mắt trong suốt khẽ lăn khỏi bờ mi: “Từ khi nào, ta
và phụ thân lại trở nên xa cách như vậy, hình như lúc ta còn nhỏ, phụ
thân cũng chưa từng ôm ta. . . . . . Nếu ông ấy đã không thương ta, vì
sao lại chia rẽ tình yêu của ta? Ta gả cho ai thì có liên quan gì tới
ông ấy!”
Tô Lạc Tuyết sửng sốt: “Thì ra là Tam tiểu thư giả nuôi nam sủng nhiều năm là để chống đối Hầu Gia.”
Tuần Ngữ bật cười thành tiếng: “Ông
ta là người sĩ diện hão, không thể gả nữ nhi cho một tên họa sĩ nghèo,
đã vậy ta cũng không gả. Nếu ông ta làm khó ta, ta cũng sẽ bôi tro trát
trấu vào mặt ông ấy. Nhớ tới sắc mặt xanh mét, bóng dáng tức giận phủi
tay áo rời đi kia, ta thấy rất nực cười, thì ra Tuần Viễn cũng có lúc
tức giận vì nữ nhi của mình. . . . . .” Lời vừa dứt, cô cũng uống cạn
rượu trong chén mình.
Nghe tâm sự của Tuần Ngữ, Lạc Tuyết
cảm thấy mình thật may mắn, có cha mẹ yêu thương, có tỷ muội bảo vệ,
chăm sóc, nàng như một đóa hoa nuôi trong nhà kính, hoàn toàn không biết tới thế gian hiểm ác.
May mắn, bất hạnh.
May mắn, nàng có gia đình yêu thương, che chở.
Bất hạnh, nàng vĩnh viễn không thấy được thế gian hiểm ác thế nào, vĩnh viễn không thể lớn lên được.
Tô Lạc Tuyết tự rót cho mình một ly,
uống cạn sạch mới nặng nề đặt ly rượu xuống: “Ai cũng phải chấp nhận số
phận của mình, không thể oán trời trách đất, nhưng chúng ta có thể sống
theo cách riêng của chúng ta, đúng không?” Giống như nàng, khi vừa tới
nơi xa lạ này, nàng chỉ muốn khóc lớn, nhưng phụ mẫu ở tận Lạc Thành xa
xôi, nàng khóc cũng có ích gì?
Trầm mặc chốc lát, Tuần Ngữ khàn
giọng nói: “May mắn của cuộc đời này, chỉ cần có một đoạn tình cảm khắc
cốt ghi tâm đã là đủ tồi.”
Tuần Lạc lắc đầu, nghiêm túc nói:
“May mắn của cuộc đời này là nắm được vận mệnh của bản thân, đứng trên
đỉnh cao quyền lực, thao túng sự sống chết của người khác.”
Tô Lạc Tuyết phất tay, tỏ vẻ không
đồng ý: “Các ngươi sai rồi. Tình yêu khắc cốt ghi tâm cũng chỉ là hồi
ức, đứng trên đỉnh cao quyền lực cũng chỉ đóa phù dung sớm nở tối tàn,
không bằng yên ổn sống hết cuộc đời này.”
Tuần Lạc nhìn Tô Lạc Tuyết, trong mắt không còn vẻ hờ hững xa cách, chỉ có nụ cười vừa chua xót, vừa bi thương.
“Có một số chuyện, ngươi vĩnh viễn sẽ không hiểu.”
Tuần Lạc rút trường tiêu bên hông ra
thổi khúc “Yên Vũ” nổi tiếng ở Đồng Thành, Tuần Ngữ lảo đảo đứng dậy,
giang hai cánh tay ra như một con bướm nhỏ bay lượn trong nền tuyết rơi, nhẹ nhàng nhảy múa.
Tô Lạc Tuyết mê say nhìn Tuần Ngữ
uyển chuyển nhảy múa trong tuyết, như được truyền cảm hứng, nàng cởi bỏ
áo khoác lông chồn trên người, chạy tới múa cùng Tuần Ngữ.
Những bông tuyết bồng bềnh, hỗn loạn
rơi xuống nhân gian, rơi xuống hai cô gái đang nhảy múa trong biển hoa
đào, ngọn đèn dầu leo lắt phản chiếu ánh sáng tới chỗ các nàng, khung
cảnh đó giống hệt như một bức tranh có hai con phượng hoàng vui vẻ ca
múa.
Vừa thổi tiêu, Tuần Lạc vừa đưa mắt nhìn Tô Lạc Tuyết đang nhảy múa, trong ánh mắt âm trầm u ám thoáng hiện vẻ ấm áp.
Khúc nhạc kết thúc, hai người dừng lại thở nhẹ, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Tuần Ngữ chân thành nhìn nàng. “Tô Tam, chúng ta cũng có thể trở thành tri kỷ.”
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Tô Lạc Tuyết bật cười.
Bao nhiêu năm sau, trải qua bao nhiêu năm ngắm tuyết rơi, bọn họ vẫn nhớ tới mãi về điệu múa vui vẻ đó.
Sợ mình ra ngoài quá lâu làm Tử Vũ
tỉnh lại, Tô Lạc Tuyết liền cáo từ trước, lúc bước ra khúc ngoặt liền
nhìn thấy một người không nên xuất hiện ở đây, nàng kinh hãi hồi lâu,
chăm chú nhìn về phía hắn.
“Đại, Đại thiếu gia, sao ngài lại ở đây. . . . . .” Một lát sau nàng mới tỉnh lại, nghi ngờ cất giọng hỏi.
Tuần Dạ cười nhạt: “Nếu không ở đây,
sao có thể nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc như vậy.” Giọng nói trầm ấm của
hắn rơi vào tai Lạc Tuyết lại mang theo sự bi thương khó giấu.
“Đại thiếu gia thật biết nói đùa, chỉ là mấy người cô đơn, đáng thương tự tìm niềm vui thôi.” Nói tới đây, Tô Lạc Tuyết khẽ cười với Tuần Dạ: “Không phải ngài ghen tỵ chứ?”
“Ghen tỵ?” Tuần Dạ cất tiếng cười nhạo, quay lưng bước ra ngoài.
Nghe tiếng cười của hắn, Tô Lạc Tuyết cũng chạy theo hắn ra ngoài: “Đại thiếu gia, dù trên chiến trường ngài
lập được chiến công hiển hách, được Hầu gia sủng ái, có bao nhiêu người
có thân phận tôn quý tới chúc mừng sinh thần của ngài, nhưng ngài không
có một bằng hữu chân chính nào. Thế nên ngài mới ghen tỵ, nhị thiếu gia
có Tuần Ngữ, có ta, dù hắn không có quyền thế, chúng ta vẫn tới chúc
mừng hắn. Nếu nói nhị thiếu gia là người đáng thương, không bằng nói đại thiếu gia mới là người đáng thương thật sự. . . . . .”
“Nhanh mồm nhanh miệng.” Trong giọng
nói của Tuần Dạ hàm chứa sự sắc bén: “Ngươi là nha hoàn bên cạnh Tuần
Lạc? Sao trước đây chưa từng thấy ngươi?”
Nghe thế, Tô Lạc Tuyết cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể trầm mặc không đáp.
Tuần Dạ cũng không bắt bẻ gì thêm,
hai người chậm rãi rời khỏi Lạc Các, dưới ánh đèn u ám có thể thấy được
bóng lưng màu đen thê lương của Tuần Dạ, Tô Lạc Tuyết chợt nghĩ tới bao
nhiêu năm nay, vô số lần nàng đứng nhìn bóng lưng Nguyên Dực từ phía xe, đa số đều dùng bóng lưng màu đen xuất hiện trước mắt nàng. Hắn đối với
nàng vĩnh viễn chỉ là một bóng lưng cô tịch, lạnh lùng, nàng chỉ là một
người xa lạ, chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Không cảm nhận được tiếng bước chân
theo sau, Tuần Dạ chợt dừng bước, quay đầu nhìn lại cô gái đang đứng bất động trong tuyết, nàng như người mất hồn, si ngốc nhìn hắn, nhưng lại
không giống như đang nhìn hắn.
“Chúng ta quen nhau sao?” Tuần Dạ không nhịn được, bật thốt hỏi.
Tô Lạc Tuyết giật mình tỉnh lại, cười chua xót: “Đại thiếu rất giống một người ta quen từ lâu, hắn cũng thích mặc màu đen giống ngài.”
“Ý trung nhân?” Tuần Dạ thản nhiên nhìn nàng: “Ta nghĩ ý trung nhân của ngươi là nhị đệ.”
“Đại thiếu gia, ngài đã yêu ai bao
giờ chưa? Nếu có ngày ngài phát hiện ra người đó muốn giết ngài, ngài có thể hận người đó không?” Tô Lạc Tuyết đi về phía Tuần Dạ, bàn tay khẽ
nắm chặt lại, giấu trong tay áo.
Tuần Dạ không định trả lời nàng,
nhưng khi thấy sự yêu hận giằng co trong mắt nàng, hắn lại vô thức nói:
“Nếu người đó muốn giết ta, ta sẽ không bao giờ yêu người đó nữa.”
“Đại thiếu gia thật lý trí, nếu có
ngày gặp phải chuyện này, chỉ mong ngài có thể tỉnh táo được như bây
giờ.” Không đợi hắn trả lời, Tô Lạc Tuyết cất bước lướt qua Tuần Dạ, đi
thẳng theo con đường mòn rời đi.
Tuần Dạ không đuổi theo, hắn nhắm
chặt mắt cảm nhận những bông tuyết lạnh lẽo rơi xuống mặt, đắm đuối chìm vào một đoạn ký ức đã phủ bụi từ lâu.