Mấy ngày nay Hầu phủ canh phòng sâm
nghiêm, có lẽ do Tuần Lạc đã thông báo trước nên Tô Lạc Tuyết ra khỏi
phủ rất dễ dàng, bước trên con đường lớn đầy tiếng người huyên nào, nàng lại thầm than thở: “Tuần Lạc là một người tứ cố vô thân, mình cứ rời
khỏi Hầu phủ như vậy có phải quá tuyệt tình không? Không cần biết,
chuyện của Tuần Lạc không có liên quan tới mình. . . . . .” Tâm phiền ý
loạn khiến nàng dậm chân liên tục: “Sao tự nhiên đối tốt với ta như vậy, làm ta có cảm giác mắc nợ ngươi.”
“Không được quay lại đó, nàng phải nghĩ
cách báo cho phụ thân dã tâm của Nam Chiêu Hầu, bảo vệ Tô gia.” Nàng gật đầu kiên quyết, vừa định đi về phía cổng thành thì nhìn thấy bóng lưng
một người mặc áo choàng màu đen hoa lệ, mắt nàng bừng sáng chạy về phía
đó, đột nhiên nàng dừng bước, vẻ mặt cũng trở nên ảm đạm.
Trên danh nghĩa, nàng đã bị một đám giặc
cướp bắt cóc, giờ đột nhiên xuất hiện, không phải tự nói cho Tô hậu biết tất cả là kế hoạch của nàng sao?
Nhưng. . . . . . Tỷ phu.
Nàng lặng lẽ gọi thầm hai chữ xa lạ này, trên môi xuất hiện nụ cười khổ sở.
Dù tám năm nay nàng luôn để mắt chú ý tới hắn, nhưng cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ trò chuyện với hắn, lần
nào cũng chỉ xa lạ lướt qua nhau, mà có khi hắn còn không nhớ nổi nàng
tên là Tô Lạc Tuyết. . . . .
Đã là tỷ phu, cần gì phải nhớ mãi không quên, khổ sở theo đuổi, quay đầu lại chỉ là công dã tràng.
Nếu tám năm qua chưa từng quen biết, vậy bây giờ càng không cần quen biết?
Nàng đột ngột quay người, lặng lẽ rời đi.
Trước khi ra khỏi Đồng Thành, nàng lén
tìm chỗ kín đáo đeo mặt nạ da người lên, thay đổi một bộ trang phục nam
màu xanh, tác phong nhanh nhẹn vô cùng.
Quan sát trang phục trên người không có
gì bất thường nữa, nàng mới yên tâm đi về phía cổng thành, không ngờ ở
đó đang có rất nhiều dân chúng tụ tập, bàn luận xôn xao. Tô Lạc Tuyết
nghi ngờ chạy tới nghe ngóng, thì ra các cổng thành đã đóng lại, binh
lính canh giữ đông gấp ba, bốn ngày thường.
“Nam Chiêu Hầu có lệnh giới nghiêm ba
ngày, bất kỳ ai cũng không được ra ngoài.” Một Phó tướng cao giọng thông báo: “Mọi người không cần lo lắng, lần giới nghiêm này là để truy tìm
gian tế ẩn nấp trong Đồng Thành, chỉ cần mọi người không thẹn với lương
tâm thì không có chuyện gì, cần ăn cứ ăn, cần ngủ cứ ngủ, cứ sinh hoạt
như bình thường.”
Mọi người không xôn xao nữa, chia ra ai về nhà nấy.
Đây cũng là điều làm Tô Lạc Tuyết cảm
thấy khó hiểu, Đồng Thành là một trong ba thành lớn, nhưng sao hạ lệnh
giới nghiêm lại không có ai phản đối? Nàng nhớ hôm Tô hậu hạ lệnh giới
nghiêm Lạc Thành ba năm trước từng khiến dân chúng bạo động, dư luận xôn xao, Đồng Thành này thật rất không bình thường.
Nam Chiêu Hầu này đã thủ đoạn gì mà Đồng Thành có thể hài hòa như vậy?
Đồng Thành đột ngột giới nghiêm để tìm
gian tế, chẳng lẽ nàng mới ra khỏi phủ đã bị Tuần Dạ phát hiện, hắn nghĩ nàng là thích khách trúng tên đêm đó sao? Hay là . . . . nàng bị Tuần
Lạc đặt bẫy!
Tân Vương!
Đột nhiên nhớ tới Tân Vương, hắn không
thể rảnh rỗi chạy từ Lạc Thành tới Đồng Thành mà không có mục đích gì,
liệu Tân Vương có phải thích khách bọn họ muốn tìm không?
Nếu không phải thì thôi, chứ nếu thật là
Tân Vương, dù võ công có cao cường hơn nữa nhưng chỉ đơn độc có một
mình, nếu Nam Chiêu Hầu bắt hắn, hắn cũng khó thoát được kiếp nạn này.
Nhưng dù sao Tân Vương cũng là em ruột
của Đế Quân, Nam Chiêu Hầu có quyền thế nghiêng trời đến đâu cũng không
thể hành động thiếu suy nghĩ.
Đêm đen lạnh lùng, trong Phượng Hoàng lâu Đồng Thành không ngừng vang lên tiếng ca múa, tỏa sáng một nơi.
Sau khi Nam Chiêu Hầu cho đóng cổng thành, các khách điếm cũng nhộn nhịp khác thường.
Sau khi bước vào khách điếm, Tô Lạc Tuyết tìm mãi mới thấy Tân Vương ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ, gió đêm bên ngoài thổi vào lùa qua mái tóc hắn, càng tôn thêm vẻ phong nhã khiến
người ta khó lòng rời mắt.
Thấy hắn vẫn bình yên vô sự, cảm giác
nặng nề trong lòng cũng giảm đi nhiều. Nếu Tân Vương đúng là thích khách Nam Chiêu Hầu muốn tìm, sao hắn có thể quang minh chính đại ngồi trong
Phượng Hoàng lâu chờ người tới bắt. Nàng khổ cực tìm kiếm hắn cũng vì có tư tâm.
“Công tử tới mấy người.” Lúc này tiểu nhị mới chú ý tới Tô Lạc Tuyết, vội vàng tiến lên chào hỏi.
Nàng lấy lại tinh thần, ngửi mùi thức ăn
thơm lừng phảng phất trong không khí mới phát hiện bụng đang reo vang vì đói, nàng liền trả lời: “Một người thôi.”
Tiểu nhị nhíu mày nhìn quanh, hôm nay
buôn bán tốt tới không còn bàn trống, nhưng hắn vẫn cười giả lả dẫn nàng tới chiếc bàn cạnh cửa sổ: “Khách ăn đông quá, gia không ngại ngồi cùng bàn với vị công tử này chứ?” Tiểu nhị cung kính hỏi một người đàn ông
ăn mặc quý phái, nhưng người kia còn chưa kịp trả lời thì đã có một
thiếu niên đứng sau hắn vung trường kiếm lên, thản nhiên nói: “Rất
ngại!”
Tiểu nhị bị gã thiếu niên kia dọa tới sợ
hãi, lắp bắp không nói thêm được gì, Tô Lạc Tuyết chỉ đành vỗ vai hắn:
“Nếu vị đại gia này không thích ngồi cùng thì mau tìm bàn khác thôi.”
Nói xong liền quay người rời đi, ai ngờ người đàn ông kia lại thản nhiên nói: “Ngồi cùng bàn cũng không sao.”
“Gia!” Thiếu niên kia bất mãn.
“Nếu vị đại gia này không ngại, xin mời công tử ngồi xuống đây.”
Tô Lạc Tuyết thấy vậy liền ngồi xuống
ghế, nhân tiện bảo tiểu nhị đề cử vài món ăn ngon, trong lúc chờ thức
ăn, nàng liền nghiêng đầu ra ngắm ánh trăng ngoài cửa, trầm tư suy nghĩ.
Làn gió qua làm mái tóc đuôi ngựa của Tô
Lạc Tuyết khẽ lắc lư, mang đầy vẻ phóng túng, không chút kiềm chế, cũng
đúng lúc này, nàng liền cất tiếng phá tan sự im lặng: “Chắc ngài không
phải người Đồng Thành, trong giọng nói có pha chút khẩu âm của dân kinh
thành.”
Chỉ thấy người đối diện khẽ nhếch môi cười nhạt: “Khẩu âm của công tử cũng có nét của người kinh thành.”
Tô Lạc Tuyết khẽ day trán, ra vẻ lơ đễnh
hỏi: “Gần đây Đồng Thành xảy ra rất nhiều chuyện, giờ còn giới nghiêm ba ngày để truy bắt gian tế, chắc sẽ không dính dáng tới những người đến
từ kinh thành chứ . . . . .”
“Không làm việc trái với lương tâm thì
không cần lo lắng.” Tên thiếu niên đứng phía sau khẽ hừ nhẹ: “Nhìn vẻ
mặt lo lắng của ngươi kìa, chẳng lẽ ngươi chính là tên gian tế kia!”
Tô Lạc Tuyết làm như không nghe thấy, tiếp tục mở miệng nói: “Xin hỏi vị đại gia này xưng hô thế nào?”
“Mấy tên thảo dân đầu đường xó chợ như ngươi không xứng được biết tên tuổi gia nhà ta!” Giọng của thiếu niên kia đầy vẻ gây sự.
“Lập Vũ.” Giọng nói thanh nhã vang lên, hoàn toàn đối lập với giọng điệu sinh sự của thiếu niên kia.
“Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy cái tên này.” Tô Lạc Tuyết mỉm cười, nhưng trong lòng nàng biết rõ, hai chứ Lập Vũ ghép lại không phải chữ Dực trong Tân Vương Nguyên Dực sao.
“Ngươi tên là gì?” Nguyên Dực đột nhiên hỏi.
“Ta?” Không ngờ hắn hỏi ngược lại mình,
Tô Lạc Tuyết sửng sốt thầm nghĩ, cái tên “Tô Tam” không thể dùng tới
được, vừa cúi xuống nhìn thấy chiếc áo đang mặc trên người vội đáp: “Ta
tên là Thanh Y (áo xanh).”
Người đối diện đưa mắt nhìn nàng, sau đó bật cười nói: “Quả đúng là Thanh Y.”
Tô Lạc Tuyết thỏa mãn nhìn nụ cười chân
thực này của Nguyên Dực, từ ngày quen biết hắn, nàng chưa bao giờ hy
vọng có ngày hắn sẽ cười với nàng. Thì ra bỏ đi thân phận Tam tiểu thư
Tô gia, nàng có thể tiếp cận hắn dễ dàng như vậy.
Nàng kích động tới không kịp suy nghĩ đã
thốt lên: “Vũ gia, vẫn có câu tứ hải giai huynh đệ, nếu huynh không chê, Thanh Y muốn kết giao bằng hữu với huynh, sau này, chỉ cần chuyện có
thể giúp, Thanh Y sẽ dốc hết sức, đến chết mới thôi!” Nói xong, đến cả
nàng cũng nhận ra mình quá đường đột, chỉ đành lúng túng lén nhìn nét
mặt của Nguyên Dực, nhưng chỉ thấy ánh mắt hắn vẫn thản nhiên như cũ.
Lại nghe hắn nói: “Trong vòng ba ngày,
nếu ta có thể gặp lại Thanh Y huynh đệ, đó chính là hữu duyên, Lập Vũ sẽ kết giao bằng hữu với huynh.”
Tô Lạc Tuyết như sợ hắn hối hận, liền lập tức nói: “Được, một lời đã định.” Dứt lời, tiểu nhị đã bê đồ ăn lên,
nàng động đũa dùng cơm, chỉ cảm thấy bữa ăn hôm nay thật thơm ngon.
Dù Đồng Thành giới nghiêm thì dòng người
đi trên đường vẫn náo nhiệt như thường, mấy đứa trẻ con cầm chong chóng
đùa nghịch trên đường phố, những tiếng rao bán từ các gian hàng không
ngừng truyền tới, nam nữ hữu tình tới dòng sông đính ước để thả hoa
đăng, không hề thấy sự khủng hoảng hay lo lắng nào trên gương mặt họ.
Minh Lãng cầm trường kiếm trong tay, sắc
mặt lạnh lẽo theo sau Nguyên Dực đi qua dòng sông đính ước, trên mặt
sông đầy những ngọn hoa đăng lung linh, tỏa sáng rực rỡ.
Minh Lãng khẽ lên tiếng hỏi: “Gia không cảm thấy tên Thanh Y kia rất cổ quái sao?”
Nguyên Dực lơ đễnh hỏi lại: “Hả?”
Minh Lãng nói: “Cố ý tiếp cận, sao ngài lại không nhận ra được.”
Sau khi nghe xong, Nguyên Dực đột nhiên nở nụ cười: “Ngoài cố ý tiếp cận, ngươi còn nhìn thấy gì nữa?”
Minh Lãng suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Gia nói đi.”
Nguyên Dực không trả lời mà đi dọc theo
bờ sông, chợt ánh mắt hắn dừng lại ở một nơi. Minh Lãng nhận ra vẻ khác
thường nên nhìn theo tầm mắt hắn, phía bên kia bờ sông có một người mặc
áo xanh đang thả hoa đăng: “Là hắn sao?”
Tô Lạc Tuyết đứng cạnh bờ sông thả hoa
đăng trong tay xuống hồ, hoa đăng xuôi theo dòng nước, ánh mắt nàng cũng sáng ngời dưới ánh sáng lấp lánh của hoa đăng, trong miệng không ngừng
thì thầm tám chứ: kết tóc phu thê, một đôi ân ái.
Hoa đăng chảy xuôi sang bờ bên kia, đến
khi ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp một đôi mắt quen thuộc, nàng quên cả hô hấp, chỉ có thể ngây người đứng nhìn hắn.
Nguyên Dực.
Tám năm rồi, nàng thả hoa đăng vô số lần, cuối cùng cũng đã đổi được một ánh mắt sao?
Nhưng hôm nay nàng là Thanh Y, nàng chỉ có thể là Thanh Y.
Bao nhiêu năm sau, bọn họ vẫn nhớ tới dòng sông đính ước ở Đồng Thành, hương hoa thơm ngát, một si mê, một chăm chú.
“Kết tóc phu thê, một đôi ân ái?” Hắn
ngồi xuống nhìn chiếc hoa đăng trên sông, giọng nói truyền tới tai Tô
Lạc Tuyết vô cùng rõ ràng.
Tô Lạc Tuyết làm như không nghe thấy hắn đang nói gì, nàng chỉ cười nói. “Vũ gia, không ngờ chúng ta đã gặp lại.”
“Thanh đệ.” Nguyên Dực thản nhiên gọi nàng, cũng coi như tuân thủ ước định trước đó.
Nàng khẽ nhướn mày: “Đại ca.”
Minh Lãng trợn tròn mắt nhìn Nguyên Dực và Tô Lạc Tuyết, gương mặt đầy vẻ nghi hoặc, nhiều lần định há miệng nói gì đó lại thôi.
Tô Lạc Tuyết ngưng khí đan điền, điểm nhẹ mũi chân bay qua bờ bên kia cất tiếng hỏi Lập Vũ. “Đồng Thành đang giới nghiêm, huynh định đi đâu vậy?”
“Vốn định đi Hoàn Thành, ai ngờ….” Nguyên Dực nghe vậy buông tiếng thở dài: “Cũng không sao, có thể ở lại Đồng
Thành mấy ngày, tham quan ngắm cảnh cũng không tồi.”
“Nếu đại ca có nhã hứng như vậy, ngày mai Thanh Y có thể dẫn đại ca dạo chơi mấy chỗ ở Đồng Thành.”
“Thanh đệ rất quen thuộc với Đồng Thành sao?”
Tô Lạc Tuyết nghe xong câu này, thoáng sững sờ một lát mới nói: “Quen, đương nhiên là quen rồi.”
Thật ra Tô Lạc Tuyết chẳng biết gì về Đồng Thành.
Sau khi cùng Nguyên Dực quay về Phượng
Hoàng lâu, Tô Lạc Tuyết lén chạy ra khỏi phòng, dùng một khối bạc trắng
lấp lánh hỏi thăm tiểu nhị xem ở Đồng Thành có chỗ nào dạo chơi được,
hơn nữa còn muốn tiểu nhị kể lại tỉ mỉ các điển cố ở nơi đó.
Nhận bạc rồi, tiểu nhị hăng say nói đến
tận giờ Tý, bọn họ hoàn toàn không biết tất cả những việc này đã bị Minh Lãng nhìn thấy, còn quay về bẩm báo với Nguyên Dực.
Lúc này, Nguyên Dực đang chắp tay đứng
trước cửa sổ, ánh trăng bàng bạc khiến gương mặt hắn thêm lạnh lẽo, đôi
mắt sắc bén như chim ưng, thật không biết hắn đang nghĩ gì.
Nhìn Nguyên Dực trầm ngâm hồi lâu, Minh
Lãng không nhịn được nói: “Gia, tên áo xanh này rất khả nghi, có muốn ta giết. . . . . .”
Nguyên Dực giơ tay ngăn lại: “Chưa biết ai là người giật dây hắn, tốt nhất đừng đánh rắn động cỏ.”
“Nhưng để hắn ở cùng chúng ta thêm một ngày sẽ càng thêm nguy hiểm.” Minh Lãng vẫn cảm thấy lo lắng.
Nguyên Dực quay lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Minh Lãng, bình thường ta dạy ngươi thế nào?”
Minh Lãng cúi đầu: “Minh Lãng biết sai
rồi, nhưng thuộc hạ chỉ cảm thấy Thanh Y không giống mấy tên gian tế
trước, mấy tên trước giả dạng không để lộ dấu vết, còn Thanh Y. . . . .
.” Hắn ngẫm nghĩ hồi lâu mới tìm được câu thích hợp: “Nếu hắn đúng là
gian tế, thì hắn chính là gian tế ngu nhất thiên hạ.”
Hôm sau, Tô Lạc Tuyết đang muốn dạo chơi
cùng Nguyên Dực thì nghe thấy dân chúng rối rít truyền tin Đồng Thành đã hủy bỏ lệnh giới nghiêm, gương mặt đang tràn đầy sức sống nhất thời xịu xuống, lầm bầm hỏi: “Đại ca, Đồng Thành hủy bỏ giới nghiêm rồi, nếu
huynh có việc gấp phải ra khỏi thành thì mau đi đi, sau này chúng ta vẫn còn cơ hội gặp lại.”
Nguyên Dực lắc đầu nói: “Nếu đã đến Đồng Thành, lại có Thanh đệ dẫn đường, có ở thêm một ngày cũng không sao.”
Nghe thấy vậy, vẻ mặt thất vọng của nàng
lại bừng sáng lên: “Hay quá, đại ca, ở Đồng Thành có rất nhiều thắng
cảnh, Linh Hoa tự, Vong Tình nhai, Tố Phương trại. . . . . .” Tô Lạc
Tuyết dùng ngón tay nhẩm đếm lại mấy địa danh tiểu nhị nói đêm qua,
trong lúc đếm như nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt khẽ toát lên vẻ buồn bã: “Thật ra, nơi đẹp nhất Đồng Thành chính là suối Hoàng Tuyền.”
“Suối Hoàng Tuyền?” Minh Lãng nghi ngờ hỏi.
“Thật ra ta cũng nghe danh suối Hoàng
Tuyền ở Đồng Thành từ lâu, cũng nghe Nhị tỷ kể về truyền thuyết con suối đó, vừa hay Đồng Thành lại hủy bỏ lệnh giới nghiêm, ta sẽ dẫn huynh tới cửa Nam Đồng Thành ngắm suối Hoàng Tuyền.” Tô Lạc Tuyết đột nhiên thay
đổi lộ trình suy nghĩ cả đêm qua: “Đại ca, hay là chúng ta đi suối Hoàng Tuyền, ở đó có một truyền thuyết về một câu chuyện tình thê lương.”
Nguyên Dực thấy nàng thay đổi quyết định
nhanh như vậy cũng thấy hơi kinh ngạc, nhưng hắn không có ý phản đối, ba người đi thuê một cỗ xe chạy tới suối Hoàng Tuyền.
Trên đường đi, Tô Lạc Tuyết phấn khởi nói chuyện không ngừng, Nguyên Dực và Minh Lãng chỉ phụ trách ngồi nghe,
không có phản ứng với hành động dư thừa nước bọt của Tô Lạc Tuyết. Minh
Lãng vừa ngáp vừa gật gù, còn Nguyên Dực thỉnh thoảng lại nói vài câu
lấy lệ.
Còn Tô Lạc Tuyết không thấy mệt mỏi chút
nào, cũng không thấy thái độ hờ hững của hai người kia, nàng chỉ muốn
nói thêm mấy câu trước mặt Nguyên Dực, nàng biết, có lẽ cả đời này, nàng chỉ có một cơ hội thản nhiên đối diện chuyện trò với hắn.
Tám năm rồi, những lời nàng muốn nói với hắn thật sự rất nhiều.
Hơn một canh giờ sau, xe ngựa mới dừng
lại dưới chân núi gần cổng thành phía Đông, người đánh xe tốt bụng còn
nói rõ đường đi cho họ, chỉ cần đi theo con đường lát đá là tới suối
Hoàng Tuyền: “Suối Hoàng Tuyền rất tà môn, các ngươi đừng ở lại đó quá
lâu.”
Không cảnh ở đây có vẻ hoang vu, thê
lương, rõ ràng mặt trời đang chiếu cao rực rỡ, nhưng sao Tô Lạc Tuyết
vẫn khẽ rùng mình: “Sao đệ lại thấy lạnh quá?”
“Nếu không sao có thể gọi là suối Hoàng
Tuyền?” Minh Lãng khẽ hừ. “Ta rất muốn xem suối Hoàng Tuyền này có phải
Hoàng Tuyền thật hay không.”
“Người sống trên đời này, được một lần
bước chân vào Hoàng Tuyền cũng cảm thấy mãn nguyện.” Nguyên Dực bước lên thềm đá, dẫn theo đoàn người đi sâu vào trong núi.
Tô Lạc Tuyết lập tức theo sát phía sau,
càng đi vào trong không khí càng thêm nặng nề, con đường mòn bị hai ngọn núi lớn che khuất ánh mặt trời, chỉ còn lại những lớp bụi mỏng lất phất bay. Sương trắng quanh quẩn bên người giống như Tiên cảnh, thỉnh thoảng còn có mấy cánh bướm bay dập dờn, bọn họ nhìn thấy một cây cầu đá, tấm
bia đặt trước cầu có viết ba chữ lớn: Cầu Nại Hà.
Minh Lãng mở to mắt: “Cầu Nại Hà?”
Nguyên Dực cười nhạt: “Thật thú vị, ta rất muốn biết đầu bên kia cầu Nại Hà có thứ gì.”
Khi bọn họ đi qua cây cầu đá liền nhìn thấy một khung trời màu đỏ tươi, màu đỏ diễm lệ như màu máu làm người ta kinh hãi.
Tô Lạc Tuyết chạy vào trong biển hoa bạt
ngàn kia: “Bỉ ngạn hoa khai khai Bỉ Ngạn, Nại Hà Kiều đầu không nại hà
(Hoa bỉ ngạn nở rộ bờ đối diện, đứng trước cầu Nại Hà biết làm sao)”
Nàng ngồi xuống dùng đầu ngón tay vuốt ve cánh hoa, cảm nhận hơi nước
đọng lại trên đó: “Huynh xem đi, đây mới đúng là hoa Bỉ Ngạn.”
Nguyên Dực cũng ngồi xuống giống nàng, đưa mắt nhìn vào biển hoa: “Hoa Bỉ Ngạn?”
“Trong Kinh Phật có nhắc tới hoa Bỉ Ngạn, nở một ngàn năm, tàn một ngàn năm, hoa và lá vĩnh viễn không thể gặp
mặt. Tình không kết nhân quả, duyên đã định sống chết.” Tô Lạc Tuyết chỉ vào cánh hoa: “Huynh xem hoa này đi, hoàn toàn không có lá.”
“Sao lại không có lá?”
“Tương truyền một ngàn năm trước có hai
người tên là Bỉ và Ngạn, trời cao đã định hai người bọn họ không bao giờ có thể gặp nhau. Nhưng trái tim bọn họ lại luôn hướng về nhau, cảm mến
nhau, rốt cuộc có một ngày, bọn họ bỏ qua ước định của trời cao, lén lút gặp mặt. Sau khi gặp mặt thì liền sinh ra tình yêu say đắm, gắn kết
suốt đời, quyết định đời đời kiếp kiếp bên nhau.”
“Nhưng vì trái với luật trời, đoạn tình
cảm này cũng bị tiêu diệt. Trời cao đã hạ lời nguyền độc ác, để họ làm
hoa và lá của một loại cây, nhưng hoa này kỳ lạ ở chỗ, khi có hoa sẽ
không có lá, có lá sẽ không có hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa lá không thể
nhìn thấy mặt nhau.”
Nói tới đây, vành mắt Tô Lạc Tuyết ửng
đỏ, hơi nước che mờ đôi mắt nàng, còn Nguyên Dực nhìn thấy vậy cũng
không lên tiếng vạch trần.
“Thật ra ta vẫn luôn thích một người, từ
ngày đó người đó cứu ta ra khỏi hồ, suốt tám năm nay, ta vẫn luôn thích
hắn, tình cảm đó chưa bao giờ thay đổi. Còn hắn, không biết trong tám
năm qua, không biết hắn có từng nhớ tới ta. . . . . .”
“Đó là cô nương trong lòng đệ sao?”
Nguyên Dực chăm chú nhìn nàng như muốn xem lời nói kia là thật hay giả:
“Nếu thích cô nương đó như vậy, sao ngươi không nói với nàng.”
Tô Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt kia, gương mặt nàng lộ rõ vẻ lúng túng: “Ta. . . . . . Ta không thể.”
“Ngay cả thích cũng không dám nói, còn làm nam nhân gì nữa.” Minh Lãng cất giọng khinh thường.
Tô Lạc Tuyết chỉ cười: “Đại ca, nếu trên đời này có canh Mạnh Bà thì thật tốt, uống vào sẽ có thể quên hắn.”
Nguyên Dực khẽ xoa đầu nàng: “Thật ra, thứ có thể giúp đệ quên không phải canh Mạnh Bà, mà là thời gian.”
Nước mắt của nàng theo những lời hắn nói
mà rơi xuống, nếu thời gian có thể giúp người ta quên đi mọi thứ, vì sao tám năm nay, nàng vẫn chưa quên được?
Nguyên Dực nhìn những dòng lệ của nàng,
trong ánh mắt thoáng hiện vẻ phức tạp, lần đầu tiên hắn không nhìn thấu
một người, nếu nói người kia đang giả bộ thì hắn không thể tìm được dấu
vết nào.
Không gian trở nên yên tĩnh, ba người
cũng ngắm nhìn hoa Bỉ Ngạn Hoa như có điều suy nghĩ, cũng không có ai
lên tiếng trò chuyện nữa.
Đột nhiên, từ phía sau lưng có kiếm khí
mãnh liệt ép tới, Nguyên Dực theo bản năng kéo Tô Lạc Tuyết để ngăn kiếm khí, nhưng hắn còn chưa kịp chạm tay vào nàng đã thấy nàng lao về phía
mình, ngoài miệng còn hét lớn: “Đại ca, cẩn thận!”
Thế kiếm mạnh mẽ khẽ nghiêng đi, nhưng vẫn để lại một vết cắt thật dài trên lưng nàng, máu tươi phun ra nhiễm đỏ mảng áo xanh.
Minh Lãng không dám tin nàng chạy tới đỡ kiếm cho Nguyên Dực, trong lòng bắt đầu nảy sinh cảm giác nghi ngờ.
Cảm nhận được vóc dáng nhỏ bé của Tô Lạc
Tuyết sà vào lòng mình, nhìn vết máu chảy ướt đẫm lưng, trong khoảnh
khắc đó, trái tim hắn như ngừng đập.
Mười tên mặc đồ đen cầm trường kiếm bao
vây bọn họ, ai nấy cũng đều mang theo sát khí nặng nề, mà người dẫn đầu
chính là trưởng tử của Nam Chiêu Hầu, Tuần Dạ.
“Đường đường là Tân Vương lại đi cấu kết với Phủ Nam Chiêu Hầu.”
Nghe thấy giọng nói kia, Tô Lạc Tuyết cố
nén cảm giác đau đớn để quay đầu lại, hắn mặc áo choàng màu xám, còn cả
thanh trường kiếm nhiễm đầy máu.
“Phong Ảnh?” Tô Lạc Tuyết cất tiếng gọi,
nàng không biết những lời của hắn có ý gì, cũng không biết sao Phong Ảnh lại xuất hiện ở đây.
“Đúng là người Tô hậu phái tới.” Tuần Dạ cười lạnh: “Quả đúng như nghi ngờ lúc đầu.”
Tô Lạc Tuyết tái nhợt nhìn Phong Ảnh, hơi thở yếu ớt hỏi: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Minh Lãng tức giận nói: “Đừng giả vờ nữa, ngươi nghĩ dùng khổ nhục kế đỡ kiếm cho Gia thì có thể thoát chết sao?”
Phong Ảnh cười khổ: “Ân nhân không biết
Tân Vương đi cùng người để bắt rùa trong hũ, giăng lưới bắt sạch các ẩn
vệ trong Đồng Thành sao? Vậy mà còn không để ý tới sống chết của bản
thân, chạy ra đỡ kiếm cho người muốn giết mình, thật sự khó bỏ xuống đến vậy sao.”
Nghe tới đây, Tô Lạc Tuyết đã hiểu hết
mọi chuyện, thì ra bọn họ đã có mưu tính từ lâu, Nguyên Dực muốn giết
nàng. Nàng dùng tính mạng bảo vệ hắn, vậy mà hắn lại muốn giết nàng.
Nghĩ tới đây, nàng cắn môi đứng dậy, rời khỏi Nguyên Dực, đi từng bước đến gần Phong Ảnh.
“Ngươi thật can đảm, đã biết tất cả mọi
chuyện còn dám tới đây.” Nguyên Dực cũng từ từ đứng dậy, áo choàng hắn
cũng bị dính vết máu màu đỏ, thật giống màu đỏ của hoa Bỉ Ngạn.
“Phong Ảnh không thể thấy ân nhân gặp
nguy hiểm mà không tới cứu.” Phong Ảnh lảo đảo vịn tay vào người đang đi về phía hắn, cất giọng nói trào phúng: “Người thất vọng phải là Tân
Vương và Tuần đại thiếu gia mới đúng, huy động lực lượng đông đảo như
vậy chỉ dụ được hai người, mùi vị làm dã tràng như thế nào? Các ngươi
nói xem, nếu Tô hậu biết được việc này, bà ta sẽ dùng thủ đoạn gì tiêu
diệt các ngươi?”
Tuần Dạ thản nhiên nói: “Chưa nói các
ngươi có thể sống để ra khỏi đây không, mà mụ già Tô hậu kia biết thì
sao, dù bà ta có quyền lực khuynh đảo thế nào, cũng không thể một tay
lật đổ cả phủ Tân Vương và Phủ Nam Chiêu Hầu.”
“Xem ra, Tân Vương và Tuần đại thiếu gia
đã bắt tay hợp tác từ lâu. Một người cưới Tô Phù Liễu, một người cưới Tô Lạc Tuyết, chẳng lẽ các ngươi không sợ bị bọn họ giám sát?” Tô Lạc
Tuyết cười chế giễu.
“Các ngươi không cần biết nhiều như vậy,
vì các ngươi sắp đi xuống suối vàng thật sự rồi.” Nguyên Dực giơ tay
lên, mười mấy tên sát thủ áo đen cầm kiếm xông tới, chiêu thức sắc bén
tràn đầy sát khí.
Dù Phong Ảnh có võ công cao cường, nhưng
một tay che chở Tô Lạc Tuyết, một tay chống đỡ hơn mười thanh hướng tấn
công, thời gian chưa đầy nửa nén hương, hắn đã bắt đầu không chống đỡ
nổi, từng thanh đao xẹt qua người hắn, máu tươi thấm đầy áo, vừa nhìn đã cảm thấy ghê người.
Còn Tuần Dạ và Nguyên Dực sóng vai đứng giữa biển hoa Bỉ Ngạn, thờ ơ, lạnh nhạt.
Phong Ảnh ôm nàng, kiếm trong tay cầm
cũng không vững, mỗi lần bị tấn công chỉ có thể lùi dần về phía sau, dù
bị trúng nhiều vết đao, nhưng hắn vẫn bảo vệ Tô Lạc Tuyết rất tốt, không để nàng bị trúng thêm vết thương nào.
Tô Lạc Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt, nước mắt hòa cùng vết máu lặng lẽ rơi xuống biển hoa Bỉ Ngạn.
Phong Ảnh ôm nàng lùi về phía cầu Nại Hà, cách một lớp sương mù dày đặc, nàng không nhìn thấy gì bên dưới, nhưng
cũng chính lúc đó, Phong Ảnh giữ chặt lấy nàng, cả hai cùng nhảy từ cầu
Nại Hà xuống.
“Gia!” Minh Lãng nhìn thấy cảnh này liền cất tiếng xin chỉ thị
Nguyên Dực không nói gì, chỉ Tuần Dạ lên
tiếng: “Minh Lãng, ngươi mang mấy người tìm xem có đường nào xuống dưới
không, còn mấy người các ngươi canh giữ đường xuống núi, một con con
ruồi cũng không được lọt.”
“Dạ!” Mọi người nhận lệnh, chia nhau làm việc.
Tuần Dạ đưa mắt nhìn Nguyên Dực: “Sao
vậy, mới quen biết tiểu tử kia có hai ngày đã không muốn giết hắn sao?
Có phải do hắn ngăn giúp ngươi một kiếm không?”
Nguyên Dực cười nhạt: “Ta chỉ cảm thấy
chuyện hôm nay không đơn giản chút nào. Nếu đúng là Tô hậu bí mật điều
tra ta, vì sao lại đưa người tới chịu chết? Nếu Thanh Y là gian tế, hắn
cũng không cần phải đỡ nhát kiếm đó cho ta.”
“Nhưng còn tên Phong Ảnh kia thì sao?”
“Có cảm giác hắn muốn đi tìm cái chết.” Nguyên Dực cười nói.
Tuần Dạ trầm mặc hồi lâu: “Ngươi quen thuộc Lạc Thành như vậy, quay về hỏi thăm lai lịch tên Phong Ảnh kia một chút.”
Tô Lạc Tuyết có cảm giác rơi tự do, còn Phong Ảnh vẫn ôm chặt lấy nàng không buông.
Chẳng lẽ, hai người họ phải chết ở đây sao?
Ầm ——! !
Hai người rơi xuống một đầm nước, tạo thành một cột sóng lớn.
Sau đó, nàng được áp suất trong đầm nước đẩy lên, cánh tay đang ghì chặt của Phong Ảnh cũng bắt đầu nới lỏng ra.
Tô Lạc Tuyết vội vàng túm chặt lấy tay
hắn, cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn bộ trái tim: Không được, Phong Ảnh,
ngươi không thể bỏ ta lại một mình!
Nhưng cánh tay của Phong Ảnh vẫn trượt
khỏi tay nàng, hắn cố sức dùng hết chỗ nội lực cuối cùng, ném Tô Lạc
Tuyết ra khỏi mặt nước.
Tô Lạc Tuyết kiệt sức nằm bờ nhìn dòng
nước chảy xiết, gào khóc gọi tên Phong Ảnh: “Phong Ảnh, ngươi quay lại
đi, ngươi còn chưa dạy ta thuật dịch dung . . . . Ngươi còn chưa cho ta
biết gương mặt đáng sợ kia có phải giả hay không. . . . . . Ngươi còn
chưa nói cho ta biết thân thế của ngươi. . . . . .”
Lần đầu tiên nàng cảm thấy yếu ớt, lần
đầu tiên nàng cảm thấy con người đáng sợ như thế, lần đầu tiên nàng cảm
thấy trái tim bị khoét rỗng. . . . .
“Về sau ta sẽ không tùy hứng bắt ngươi
dịch dung để trốn đi chơi nữa, ta không đào hôn nữa, ta không làm khó
ngươi, cũng không bắt ngươi chịu phạt cho ta nữa. . . . . . Chỉ cần
ngươi quay lại, cầu xin ngươi, hay quay lại đi. Ta biết lỗi rồi, ta sai
rồi. . . . . .” Tô Lạc Tuyết khóc lóc thảm thiết.
Xung quanh chỉ có tiếng nước chảy, không
hề có tiếng người đáp lại, giọng nói của nàng bắt đầu khàn đi: “Phong
Ảnh, ngươi bỏ ta lại một mình sao? Để ta sống với cảm giác áy náy sao?
Để ta. . . . . mang theo thù hận mà sống sao?”
“Vương Gia, đại thiếu gia, thuộc hạ không tìm được đường xuống dưới.” Lục soát hồi lâu, đám người mặc đồ đen đi tới bẩm báo.
“Không có?” Ánh mắt Tuần Dạ khẽ hiện lên vẻ sắc bén.
“Nếu không có đường xuống thì cũng không
có đường lên, rơi xuống không chết cũng không có đường về.” Nguyên Dực
nói: “Mau rời khỏi đây thôi.”
“Không được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, tiếp tục lục soát.” Giọng nói của Tuần Dạ lạnh lẽo khác thường.
“Tuần Dạ! Tội gì phải làm như vậy, dù bọn họ có thể sống để ra khỏi đây thì sao, Tô hậu biết thì sao?” Nguyên Dực cau mày, hoàn toàn không đồng ý với hành động của hắn.
“Thời cơ vẫn chưa tới, không thể bại lộ
sớm như vậy. Tân Vương là người luôn lãnh đạm sao lại hành xử theo cảm
tính thế, có phải ngươi thầm ước tên tiểu tử kia vẫn còn sống không?”
Tuần Dạ nhắc nhở hắn: “Chúng ta không được phép hành động theo cảm
tính.”
Nguyên Dực không phủ nhận: “Ngươi nói không sai, nhưng có thời điểm, hành động theo cảm tính vẫn hơn tuyệt tình thái quá.”
“Đại thiếu gia, ta cũng thấy hai người
kia bị thương nặng như vậy, cơ hội sống rất thấp, nhất là tên Phong Ảnh
kia, hắn trúng hơn mười kiếm của chúng ta, dù sống sót cũng khó lòng ra
khỏi đây.” Minh Lãng lên tiếng hòa giải.
Tuần Dạ khẽ hít sâu một hơi, lạnh lùng nhìn vào mắt Nguyên Dực: “Ngươi nói đúng, chúng ta mau đi thôi.”