Đế Nghiệp Như Họa

Chương 10: Q.3 - Chương 10: Khúc biệt ly cuối cùng




Mưa vẫn không ngừng rơi xuống chốn hoàng cung sâu thẳm kia. Dưới ánh đèn chập chờn, Nguyên Dực bỏ mặc nỗi đau thể xác điên cuồng chạy trong đêm mưa, trong đầu hắn lúc này chỉ có một ý nghĩ duy nhất: tuyệt đối không thể để nàng gặp chuyện không may!

Khi hắn chạy tới Tuyết Hoa cung, Tô Lạc Tuyết đang đứng ở hành lang nhìn lên trời xanh, ánh đèn lồng phản chiếu sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ngoài ra còn có một nhóm cung nhân với sắc mặt lạnh lẽo, đầy sát ý.

Một lúc lâu sau, trên gương mặt nàng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, dường như, trong lòng nàng đã thông suốt hơn nhiều.

Nàng quay lại cầm lấy ly rượu độc kia. Đột nhiên trong tiếng mưa gió có tiếng người gọi “Hoa phi!” Ở nơi hoàng thành vắng vẻ lại trở nên rõ ràng tới mức làm cho người ta sợ hãi.

Nàng nghiêng đầu nhìn lại, có một người đàn ông đang đứng thở hổn hển trong mưa, dù là trong mưa, đôi mắt kia vẫn mang theo vẻ sắc bén, còn cả sự khủng hoảng sâu sắc.

Người luôn tỉnh táo như hắn cũng có ngày mang trên mình vẻ mặt này.

Hắn đứng trong cơn mưa xối xả như trút nước, gió mưa lọt qua bộ áo giáp của hắn, mang tới cảm giác lạnh lẽo.

Nàng nhìn người đàn ông trong mưa, miệng cười mà mắt đã sớm nhòe nước.

Nguyên Dực đi từng bước tới gần chỗ nàng, thấp giọng hô: “Thanh đệ.”

Nàng khẽ run lên, nàng nhìn hắn mà không dám tin, nàng nghi tai mình có vấn đề.

“Thật ra ta đã biết Thanh đệ ở Đồng Thành ngày đó chính là Tô Lạc Tuyết, ở suối hoàng tuyền, người đó vì ta đã không màng sống chết rơi xuống vực sâu vạn trượng, sau đó ta đã cho người điều tra thân phận Phong Ảnh. Người có thể khiến Phong Ảnh bất chấp tính mạng bảo vệ cũng chỉ có Tô tam tiểu thư, Tô Lạc Tuyết.”

Hắn tiếp tục đi về phía nàng, thì ra trước giờ hắn luôn cho rằng cái gì hắn cũng biết.

“Là huynh báo cho Tô gia tới suối Hoàng Tuyền cứu ta?” Nàng run rẩy hỏi.

Hắn không đáp xem như thừa nhận.

“Đã giấu giếm nhiều năm như vậy, vì sao bây giờ còn nói ra.” Nàng cười thành tiếng, nước mắt tích tụ càng lúc càng nhiều.

“Trong lòng ta thủy chung luôn có một sự tiếc nuối, sự tiếc nuối này cũng làlý do để ta phản bội Tuần Lạc, đã lâm trận còn lùi bước. Chỉ có điều, sau khi lùi bước ta cũng không hoàn thành được sự tiếc nuối này, ta không dám quấy nhiễu cuộc sống của nàng. . . . . . Nhưng ta lựa chọn lùi bước lại đổi được sự chèn ép của Tuần Dạ, cuối cùng, hắn kiếm bừa lấy một lý do ép ta vào cung tra hỏi, ta hận Tuần Dạ, là hắn cướp đoạt giang sơn Nguyên gia, nếu hắn đã muốn ta chết, ta cũng phải để hắn sống trong khổ sở. . . . . .” Nguyên Dực cười buồn: “Trong núi có cây cây có núi, tim này có vương vương chẳng hay. Là ta nói cho hắn biết, tình ý của muội dành cho ta.”

Nước mắt Tô Lạc Tuyết cũng vì một câu này mà rơi xuống.

Thì ra là Nguyên Dực nói cho Tuần Dạ.

Trong núi có cây cây có núi, tim này có vương vương chẳng hay.

Chiếc hoa đăng cuối cùng nàng viết cho Nguyên Dực, vậy mà hắn cũng biết sao?

“Huynh đã đạt được mục đích rồi, Tuần Dạ tin, chàng tin ta vẫn còn yêu huynh.”

“Mục đích của ta không phải để cho muội chết, không phải để muội vì cứu ta mà từ bỏ tính mạng của mình.” Cơn mưa xối xả làm mái tóc Nguyên Dực dán chặt lấy gương mặt đau thương, nhìn qua càng thêm phần chật vật.

“Ta cam tâm tình nguyện. Tỷ phu, huynh phải tiếp tục sống, vì huynh còn có tỷ tỷ, còn có nguyên thừa. Còn ta, ta chẳng có gì cả. . . . . .” Tô Lạc Tuyết quay lại nhìn ly rượu độc trên khay, nghẹn ngào nói: “Ta và huynh, cuối cùng cũng chỉ là vô duyên vô phận.”

Dứt lời, nàng liền nâng ly rượu độc lên uống một hơi cạn sạch.

Nương nương!”

“Thanh đệ!”

Tử Vũ và Nguyên Dực cùng kêu lên, nhưng lúc này đã quá trễ.

Cái ly kia rơi xuống đất vỡ vụn thành từng mảnh.

“Nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau ở Ngự Hoa Viên, huynh đã cứu ta một mạng, cũng từ khi đó, bóng dáng của huynh, tên của huynh của in sâu vào lòng ta.”

“Từ đó về sau, ta luôn nghiêm túc lắng nghe, nghiêm túc ghi nhớ những chuyện có liên quan tới huynh. Hàng năm, cứ đến ngày thất tịch ta đều viết: Kết tóc phu thê, một đôi ân ái. Chỉ mong huynh ở bờ bên kia có thể nhìn thấy ta.”

“Bao nhiêu lần ta cố chấp đi tới miếu cổ, chỉ vì ta muốn một lần tình cờ chạm mặt huynh, để huynh nhớ trên đời này có một người tên Tô Lạc Tuyết, nhưng dù ta có cố gắng tới đâu cũng chẳng đổi được một cái nhìn của huynh. Chỉ là ta không quan tâm, ta nguyện ý chờ, chờ tới khi ta cập kê, ta sẽ xin Đế hậu gả cho huynh.”

“Ta đã rất trông mong, nhưng lúc thời khắc kia sắp tới, Đế hậu lại ban hôn cho huynh và đại tỷ, huynh có biết ta khó chịu tới mức nào không, nhưng ta lại không thể đứng ra ngăn cản, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người thành thân. Ta hận sao mình không ra đời sớm hơn hai năm, nếu là vậy, người đứng bên cạnh huynh không phải Tô Phù Liễu mà chính là Tô Lạc Tuyết.”

Nói đến đây, trong ngực có cảm giác cuộn trào, bước chân mềm nhũn ngã xuống thềm đá.

Nguyên Dực lập tức bước tới đỡ Tô Lạc Tuyết sắp ngã xuống rồi theo đà cũng ngồi xuống mặt đất. Hắn cúi đầu nhìn vết máu từ miệng nàng chảy ra bị nước mưa xối xả rửa trôi.

Hai tay ôm nàng khẽ run lên, vào thời điểm này hắn thật sự không biết mình nên nói gì, hắn chỉ biết nhiều năm như vậy, hắn đã bỏ lỡ một người, mà người đó cũng là tiếc nuối của cả đời hắn.

Lần đầu tiên tựa vào lòng hắn, cảm giác cũng chẳng ấm áp như nàng tưởng tượng.

Thật ra nàng luôn cho rằng, tình cảm của nàng với Nguyên Dực là một ảo ảnh không có thật, nhìn qua thì đẹp như vậy, nhưng đến cuối cùng vẫn chỉ là hư không, mờ mịt.

“Nhưng cũng may mà ta không gả cho huynh, ta nghĩ ta không thể yêu huynh nhiều được như tỷ tỷ, dù biết huynh là kẻ thù diệt môn, tỷ ấy vẫn lặng lẽ ở bên yêu huynh, ủng hộ huynh. Mà ta, ta cũng sẽ không thể trở thành Thanh đệ của huynh. . . . . . Đại ca, chúng ta đã bỏ lỡ rất nhiều dịp. Hoàng cung, đêm thất tịch, miếu cổ, Đồng Thành, suối Hoàng Tuyền. . . . . .”

Nguyên Dực ôm chặt lấy Tô Lạc Tuyết, vào khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớtới bóng người mặc áo xanh cố ý tiếp cận hắn ở Đồng Thành nhiều năm trước. Thì ra nàng đã phải khổ tâm như vậy, còn hắn, suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn nghĩ nàng có dụng ý khác.

Hắn đúng là tiểu nhân, đề phòng quá nhiều nên mới bỏ lỡ quá nhiều.

“Thật ra ta vẫn luôn thích một người, từ ngày đó người đó cứu ta ra khỏi hồ, suốt tám năm nay, ta vẫn luôn thích hắn, tình cảm đó chưa bao giờ thay đổi. Còn hắn, không biết trong tám năm qua, không biết hắn có từng nhớ tới ta. . . . . .”

“Đại ca, nếu trên đời này có canh Mạnh Bà thì thật tốt, uống vào sẽ có thể quên hắn.”

Những lời Thanh Y nói ở suối Hoàng Tuyền năm đó đều là nói cho hắn nghe, nhưng phải đợi tới bây giờ, hắn mới hiểu được rõ ràng.

Còn nàng, nàng bắt đầu cảm thấy lạnh, dù Nguyên Dực có ôm nàng chặt tới mức nào, nàng vẫn thấy rất lạnh, rất lạnh.

“Nhớ đại ca từng nói, thứ có thể giúp ta quên không phải canh Mạnh Bà mà là thời gian. Từ năm tám tuổi ấy, ta đã dùng tới mười năm mới chôn sâu huynh vào trong lòng, sau đó ta yêu Tuần Dạ, vậy ta phải dùng bao nhiêu năm mới có thể quên đi chàng. . . . .” Nàng khẽ lắc đầu cười: “Ta sắp chết rồi, chỉ một chút nữa thôi, ta có thể quên được hắn. . . . . .”

Sống mũi cay xè, những giọt nước mắt của Nguyên Dực cũng chậm rãi theo mưa cuốn trôi đi.

“Thật xin lỗi, Thanh đệ, là đại ca nợ muội, nợ muội quá nhiều ân tình. . . . . .”

“Đại ca phải đồng ý ta, hãy chăm sóc tỷ tỷ của ta thật tốt, nếu ta đi rồi, tỷ tỷ chỉ còn có mình huynh. . . . . . Nhất định hai người phải sống cho thật tốt. Là ta mắc nợ tỷ tỷ, ta yêu huynh nhiều hơn một ngày cũng là ta nợ tỷ ấy một ngày.” Nàng đưa tay nắm chặt lấy tay Nguyên Dực.

Trong mắt Nguyên Dực đầy chua xót và mâu thuẫn, nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn nặng nề gật đầu.

Trái tim của nàng như đang bị lửa thiêu đốt, tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ, nhìn trời đang mưa, nàng lại nhớ tới ngày tuyết rơi, ngày nàng và Tuần Ngữ nhảy múa trong tuyết, cùng nâng chén cười nói với Tuần Lạc . . . . .

Nàng vươn tay ra như muốn bắt lấy những bông tuyết đang rơi ngoài trời kia, nhưng cũng trong khoảnh khắc đó, nàng đã nhìn thấy Tuần Dạ.

Hắn đội tuyết đi về phía nàng, những bông tuyết không ngừng bao phủ lấy hắn, bao phủ lên đôi mắt đầy vẻ dịu dàng.

“Lại gặp mặt rồi thích khách.” Nàng hoảng hốt cười với người đang đội tuyếtđi tới.

Tuần Dạ đứng trong cơn mưa nhìn Tô Lạc Tuyết rất lâu, vào giờ phút này, nàng đang thanh thản tựa vào lòng Nguyên Dực, ánh mắt mơ hồ giống như đang nhìn hắn, nhưng cũng lại chẳng giống như đang nhìn hắn.

“Ngươi đã nói, chỉ cần nơi có ánh trăng ta có thể nhìn thấy ngươi, nhưng sao hôm nay không có trăng ta vẫn nhìn thấy ngươi. . . . . .” Tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ. Nàng cố mở to hai mắt, nhưng dù cố gắng tới đâu, khoảng không trước mắt nàng vẫn mơ hồ như vậy.

Nhưng nàng có thể cảm nhận được hắn đang nắm lấy tay nàng, ấm áp, thậm chí còn ấm hơn cả vòng tay của Nguyên Dực.

Nàng khẽ nở nụ cười với hắn, nụ cười hồn nhiên, trong sáng: “Tên ta xuất hiện vào mùa đông, chỉ cần mùa đông tới ngươi có thể nhìn thấy ta. Phải nhớ kỹ tên của ta, Lạc Tuyết, Tô Lạc Tuyết. . . . . .”

Bàn tay nàng không còn chút sức nào nữa, nhưng nàng vẫn bướng bỉnh muốn nắm chặt lấy cảm giác ấm áp kia, dù có thế nào nàng cũng không muốn buông ra.

Chợt tầm mắt trở nên rõ ràng hơn, nàng phát hiện mình vẫn đang nằm trong cơn mưa mù mịt, mà người đứng trước mặt nàng cũng chính là Tuần Dạ mặc long bào.

Ban đầu không quen biết, đến cuối cùng vẫn chỉ là người xa lạ.

Bàn tay nàng từ từ trượt xuống, khi nhìn thấy gương mặt hắn, trái tim nàng cũng từ từ buông xuống.

Nếu ta có thể cho nàng một đế nghiệp như họa, nàng có nguyện ý cùng ta sánh vai chinh chiến thiên hạ.

“Cuối cùng, ta đã thành toàn cho bức tranh đế nghiệp của chàng, chỉ có chàng vẫn chưa hoàn thành bức tranh đế nghiệp của ta……”

Nếu ta chết trận, đừng chôn cất ta. Hãy để cho ta, sống mãi trong tim.

“Chỉ cầu cho ta………sống mãi……..trong tim . . . . .”

Tử Vũ nhìn Tô Lạc Tuyết đã hương tiêu ngọc vẫn, hai hàng nước mắt trào ra quỳ xuống đất vái nàng một vái thật sâu.

Nước mắt lạnh lẽo cứ như vậy chảy dọc xuống má.

Tuần Dạ quỳ xuống, bàn tay run rẩy vuốt ve gò má không còn sức sống của nàng, lặng lẽ như muốn khắc sâu gương mặt này vào trái tim hắn.

Thì ra, ân nhân hắn tâm niệm tìm kiếm nhiều năm như vậy vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Thế nhưng hắn chẳng thể báo đáp, mà ngay cả một câu cảm ơn hắn cũng chưa kịp nói với nàng.

Tim như bị dao đâm, đau tới không thở được.

Hắn dùng hai tay nâng gương mặt nàng lên nói: “Sớm biết kết cục sẽ thế này, trẫm sẽ không sắc phong nàng, không ép nàng ở lại . . . . .Dù sớm biết nàng không thuộc về hoàng cung, nhưng trẫm. . . . . không bỏ được, thật không bỏ được!” Hắn ho khan, trong cổ họng xuất hiện vị tanh ngòn ngọt, máu cũng theo đó mà tràn khỏi khóe miệng.

“Xin Đế Quân nén bi thương.” Tử Vũ kinh hô.

Nhưng giờ trong mắt Tuần Dạ chỉ có mỗi gương mặt của Tô Lạc Tuyết.

Hắn muốn ghi nhớ gương mặt nàng, muốn nàng sống mãi trong tim hắn.

Còn Nguyên Dực, hắn vẫn ôm chặt lấy Tô Lạc Tuyết không buông, hắn cũng muốn cảm nhận sự ấm áp cuối cùng của nàng.

Mưa vẫn rơi, sấm chớp vẫn không ngừng đánh xuống.

Cơn mưa trong sạch thanh tẩy tình duyên.

Khúc biệt ly cuối cùng không bằng cười với hồng trần.

Tiếng gió và tiếng vó ngựa vang vọng trong khoảng không yên tĩnh.

Một chiếc xe ngựa chạy như bay vào con đường nhỏ, hai bên che chắn bởi vách núi, bách điểu hót vang động lòng người.

Người nằm chết lặng trong xe ngựa hồi lâu cũng dần tỉnh lại, ánh mắt mê man nhìn quanh không biết mình đang ở đâu, đầu óc mơ màng cũng dần khôi phục lại suy nghĩ.

Nàng nặng nề chống người ngồi dậy, hết ngơ ngác nhìn vào đôi tay lại đưa lên chạm vào mặt.

Có thân nhiệt, nàng vẫn chưa chết?

Nghe tiếng vó ngựa vang vọng trong khe núi, nàng hiếu kỳ vén màn cửa sổ lên, đập vào mắt nàng là cảnh sơn thủy như họa, một sắc xanh tươi mát thoảng đưa trong gió.

Nàng ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt rất lâu mới khẽ nở nụ cười nhợt nhạt.

Thanh sơn như họa, đế nghiệp như vẽ.

Tận cùng phồn hoa cũng chẳng sánh được với sơn thủy nhân gian.

Từ rất lâu, tâm trạng nàng không còn được nhẹ nhàng thế này.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, vén màn xe lên, nàng có thể bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Tử Vũ.

“Nô tỳ chỉ có thể đưa người tới đây.” Tử Vũ nhảy xuống đỡ nàng ra khỏi xe.

Hai chân đặt lên thảm cỏ non xanh, sương sớm thấm ướt gấu quần nàng.

“Rượu độc chỉ là một ly thuốc giả chết, Đế Quân chỉ muốn thành toàn đế nghiệp như họa cho người, Đế Quân không muốn ép người ở lại trong hoàng cung nữa, Đế Quân thả người vào biển trời tự do.” Tử Vũ cười nghẹn ngào: “Đế Quân nói, hắn thật lòng xin lỗi người.”

Tiếng nước chảy róc rách, nghe Tử Vũ nói đến đây, trên môi nàng xuất hiện một đường cong tuyệt đẹp.

Tử Vũ chỉ về phía khu rừng trúc xanh non phía trước: “Người có thể đi dọc theo con đường này, còn Tử Vũ phải về cung rồi. Thật ra Tử Vũ rất hâm mộ người, người có thể đạt được tự do, mà ta, việc ở bên bảo vệ Đế Quân vốn đã là số mệnh của ta.”

Tử Vũ nói xong liền nhảy lên xe ngựa, không quay đầu lại đi mất.

Mà nàng cũng không quay đầu lại, nghe tiếng vó ngựa dần xa, nàng cũng đưa mắt quan sát khu rừng trúc trước mặt.

Nàng đi vào khu rừng trúc ngập một màu xanh kia, lá cây thưa thớt che khuất thân ảnh.

Phía chân trời xa xôi xuất hiện những tia sáng đầu tiên xóa đi bầu trời hắc ám, ánh sáng rực rỡ tươi đẹp xuyên qua những áng mây cuồn cuồn.

Càng đi sâu vào trong,ánh sáng càng thêm huy hoàng, chói mắt.

Hắn chắp tay cô độc đứng sâu trong rừng trúc, cơn gió lớn thổi tung trường sam của hắn, nhưng lại không thể rung chuyển dáng người kiên cường đứng thẳng.

Nàng nhìn hắn rất lâu mới đi từng bước về phía đó.

Nhìn nàng đến gần, khóe môi hắn chậm rãi xuất hiện nụ cười dịu dàng.

Khoảnh khắc đó giống như lần đầu gặp mặt tám năm trước, nàng ngẩng đầu đón nhận ánh sáng, đón nhận người đàn ông có gương mặt lạnh lùng.

Không bằng cười với hồng trần, tương phùng sống mãi trong núi này.

********************** HOÀN ***********************


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.