Hôm sau, Tô Lạc Tuyết bị tiếng cửa mở “Ken két” đánh thức, nàng có
thể mơ hồ thấy Tử Vũ xách một xô nước nóng nghi ngút bước vào, mà chỗ
bên cạnh nàng sớm đã không còn ai, trong lòng không khỏi thấy mất mát.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Tử Vũ đều đều nói, dù ngoài mặt tỏ ra vui vẻ, nhưng sâu trong đáy mắt lại không có ý cười.
Nàng cố chống thân thể đau nhức ngồi dậy nhìn Tử Vũ đổ nước trong xô
vào bồn tắm, nghĩ tới cảnh kích tình đêm qua, còn cả những dấu hôn giăng kín người, nàng chợt cảm thấy ngượng ngùng.
“Tướng gia đã vào triều từ sớm, trước lúc đi còn dặn nô tỳ không được quấy rầy phu nhân. Nô tỳ đã chuẩn bị xong nước tắm, đồ ăn sáng cũng đã
chuẩn bị xong.” Tử Vũ không nhìn nàng mà quay lưng lại nói.
Trực giác mách bảo nàng Tử Vũ có gì đó không đúng, nhưng nàng cũng
không có hỏi nhiều, nàng thả lỏng người bước vào bồn tắm, rửa sạch những dấu kích tích đêm qua.
Làn khói ấm áp bao phủ quanh gương mặt nàng, Tô Lạc Tuyết đột nhiên hỏi: “Tuyết còn rơi không?”
“Còn rơi lớn hơn cả đêm qua.”
Tô Lạc Tuyết nhớ tới thời gian này năm ngoái, Nguyên Dực đã tới Tướng phủ đón Tô Phù Liễu mang thai bốn tháng về phủ, chắc giờ đứa bé cũng đã hơn sáu tháng tuổi, mà cũng đã lâu nàng không nghe được tin tức gì của
đại tỷ.
Nghĩ đến đây, nàng nắm chặt tay lại, nàng không biết đại tỷ sống ở Tân Vương phủ có tốt không.
“Dùng bữa sáng xong, ta muốn tới Tân Vương phủ.”
“Phu nhân đi Tân Vương phủ?” Tử Vũ kinh ngạc hỏi.
“Đã một năm không gặp đại tỷ rồi. . . . . . Trên đời này, ta chỉ còn tỷ ấy là người thân.” Nàng nghẹn ngào nói.
“Phu nhân thật hạnh phúc, ít ra phu nhân vẫn còn có người thân.” Tử
Vũ cũng bị tâm trạng của nàng ảnh hưởng, khóe mắt hơi cay cay.
Tô Lạc Tuyết im lặng nhắm nghiền hai mắt, trong đầu như nhớ lại đoạn
thời gian vô ưu vô lo của ba tỷ muội ở Tô phủ, cùng nhau bắt bươm buớm,
cùng nhau trốn khỏi phủ, cùng ngủ chung, cùng làm người tuyết. . . . . .
Nhưng tất cả đều đã trở thành chuyện xưa, cả đời này, cũng chỉ có khoảng thời gian đó là thời gian vui vẻ nhất, hạnh phúc nhất.
Họ, vĩnh viễn không thể tìm lại được.
Dùng xong bữa sáng, Tử Vũ thông báo cho quản gia chuẩn bị xe ngựa, rồi hộ tống Tô Lạc Tuyết tới Tân Vương phủ.
Dọc đường đi, bánh xe chậm chạp lún sâu vào nền tuyết dày, Tô Lạc
Tuyết vén rèm che nhìn bầu trời đầy tuyết bay, cảnh sắc hai bên đường,
càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.
Nhớ lúc còn bé, vì muốn lén nhìn Nguyên Dực mà phải nấp ngoài Tân
Vương phủ mấy giờ liền, giờ nghĩ lại mới thấy nàng thật ngây thơ.
Khi đó nàng còn nghĩ, chỉ cần đứng nhìn hắn từ xa, nàng đã cảm thấy thỏa mãn.
“Phu nhân, tới nơi rồi.” Phu xe cung kính cắt đứt dòng hồi tưởng của
nàng, ánh mắt dời lên tấm biển lớn có ba chữ dát vàng. “Tân Vương phủ” .
Tử Vũ đỡ nàng xuống xe ngựa, áo khoách lông chồn bị gió tuyết thổi tung lên, Tử Vũ nắm chặt ô che tuyết cho nàng.
“Người tới là ai?” Thủ vệ lạnh lùng hỏi.
Tử Vũ lấy lệnh bài trong tay áo ra: “Phu nhân Tướng quốc tới, mau đi bẩm báo Vương phi.”
Sau khi xác nhận lệnh bài, một người chạy vào phủ bẩm báo, người còn lại kính cẩn dẫn Tô Lạc Tuyết vào phủ.
Ai ở Tân Vương phủ cũng biết quan hệ giữa vương phi và phu nhân tướng quốc, dù hai bọn họ đều là nữ nhi tội thần, nhưng vương phi đã sinh
được trưởng tử cho vương gia, địa vị chỉ có tăng chứ không giảm. Ngoài
ra, bên ngoài có tin đồn vị phu nhân này rất được Tướng quốc sủng ái,
đương nhiên bọn họ càng không dám khinh thường.
Dẫn Tô Lạc Tuyết đi thẳng tới trang viên, tên thị vệ kia mới lui ra.
Tô Lạc Tuyết đi trên lớp tuyết dày ngắm nhìn trang viên hoa lệ, xem ra đại tỷ ở Tân Vương phủ cũng không bạc.
“Quả là mẹ quý nhờ con.” Tử Vũ khẽ nói.
Tô Lạc Tuyết chỉ cười nghe Tử Vũ nói tiếp: “Nếu phu nhân cũng có thể sinh một đứa con cho tướng gia, Hoa Tuyết. . . . . .”
Nghe đến đây, Tô Lạc Tuyết lập tức ngắt lời: “Ta không muốn tranh với nàng ta.”
“Phu nhân không muốn tranh không có nghĩa người khác không muốn
tranh, dù sao người cũng là chính thất, nếu có ngày Tướng gia đăng cơ
làm Đế Quân. . . . . .”
“Tử Vũ, ngươi nghĩ đơn giản quá rồi.” Tô Lạc Tuyết còn chưa nói xong
đã thấy Tô Phù Liễu đẩy cửa bước ra, áo choàng màu đỏ, những sợi tóc mai rũ xuống hai bên càng tôn lên vẻ phong nhã.
“Lạc Tuyết.” Tô Phù Liễu dịu dàng cất tiếng gọi.
“Đại tỷ, gần đây có khỏe không?” Tô Phù Liễu dắt tay Tô Lạc Tuyết vào trong nhà, độ ấm từ lò sưởi phát ra đủ để xua đi khí lạnh trên người
nàng.
“Vẫn tốt, chỉ là bị Thừa nhi nhõng nhẽo.” Nhắc đến nhi tử, Tô Phù Liễu nở nụ cười đầy yêu thương.
“Thừa nhi? Nó tên là Nguyên Thừa sao?”
“Người làm dì út như muội vẫn chưa gặp Thừa nhi nhỉ?” Tô Phù Liễu dẫn nàng tới gần chiếc nôi, chỉ thấy một đứa bé trắng trẻo mập mạp đang mở
to mắt nhìn Tô Lạc Tuyết, thỉnh thoảng còn quơ chân múa tay, ra vẻ rất
hưng phấn.
Tô Lạc Tuyết cúi xuống vuốt ve gương mặt nó: “Thừa nhi thật dễ
thương, tương lại chắc sẽ kế thừa đủ ưu điểm của Tân Vương và đại tỷ, sẽ trở thành một tiểu tử thông minh anh tuấn.”
Tô Phù Liễu cười cười: “Ta có có nghe nói chuyện của muội với Tuần Dạ.”
Nghe Tô Phù Liễu nói đến đây, Tô Lạc Tuyết chỉ trầm mặc im lặng.
“Mọi người đều nói muội cùng Tuần Dạ liên thủ đánh bại Đột Quyết,
chắc hẳn đó là một cuộc ác chiến, trong lòng tỷ tỷ rất hâm mộ muội, có
thể cùng người trong lòng cùng sống cùng chết. Không giống ta, chỉ là
một Tân Vương phi hư danh, có một nhi tử làm bia đỡ đạn.” Tô Phù Liễu
cười khổ: “Dù biết trong lòng Nguyên Dực không có ta, nhưng ta vẫn
thương hắn, hắn là phu quân của ta, là phụ thân của Thừa nhi.”
“Muội biết.” Tô Lạc Tuyết có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của đại tỷ, cũng giống như nàng, vì tình yêu mà buông bỏ thù hận.
“Đại tỷ hy sinh cho Nguyên Dực nhiều như vậy, rồi sẽ có một ngày, chân tình của đại tỷ làm huynh ấy cảm động.”
Tô Phù Liễu chán nản nắm chặt hai tay: “Chàng sẽ không biết đâu, bởi
vì trong lòng chàng luôn ẩn giấu hình bóng một người . . . . .”
Thấy Tô Phù Liễu nghiêm túc như vậy, Tô Lạc Tuyết cũng kinh ngạc hỏi: “Là ai?”
Tô Phù Liễu thở dài: “Ta cũng không biết đó là ai, ta chỉ biết chàng
đã yêu người này từ rất lâu. Ta nghĩ, cả đời này ta cũng không có cách
bước vào trái tim chàng.”
Tô Lạc Tuyết còn định nói thêm thì bị tiếng động lạ ngắt lời: “Vương phi, Vương gia tới.”
Hai người cùng nhìn Nguyên Dực mặc triều phục dính tuyết bước vào cửa, Tô Phù Liễu nhanh chân bước ra nghênh đón: “Vương Gia.”
Nguyên Dực nhàn nhạt nói: “Ừ.” Còn ánh mắt thì u ám nhìn Tô Lạc Tuyết đứng sau lưng Tô Phù Liễu.
“Lạc Tuyết tới thăm Thừa nhi.” Tô Phù Liễu giải thích.
“Vương Gia.” Tô Lạc Tuyết lên tiếng chào hỏi.
Nguyên Dực khẽ gật đầu rồi đi lướt qua nhìn đứa bé nằm trong nôi: “Hôm nay Thừa nhi không khóc cũng không quấy.”
“Đúng vậy, hôm nay Thừa nhi rất ngoan.”
Tô Lạc Tuyết nhìn nhà ba người quây quần bên nhau, cảm giác như mình
là người ngoài nên nói: “Vương gia, vương phi, hôm nay mạo muội tới quấy rầy, nhìn vương phi và Thừa nhi mạnh khỏe như vậy ta cũng vậy liền yên
tâm, Lạc Tuyết xin được cáo từ.”
“Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ở lại dùng bữa luôn đi.” Tô Phù Liễu giữ người.
“Không cần đâu, muội chưa xin phép tướng gia đã ra khỏi phủ, thật
không tiện ở lại lâu.” Tô Lạc Tuyết nhã nhặn từ chối, Tô Phù Liễu cũng
không nài nỉ thêm nữa.
“Vương gia, chàng thay ta tiễn Lạc Tuyết xuất phủ đi.” Tô Phù Liễu
cười cười ôm Nguyên Thừa trong nôi ra, cũng không buồn nhìn Tô Lạc Tuyết nữa.
Gió tuyết vẫn lạnh lẽo như cũ.
Tô Lạc Tuyết và Nguyên Dực sóng vai bước ra khỏi phủ, tuy chỉ có một
đoạn đường ngắn, nhưng nàng lại cảm thấy con đường này rất dài, giống
như đi mãi cũng không hết.
Dọc đường đi, cả hai người đều im lặng không nói.
Cuối cùng, nàng hít sâu một hơi nói: “Một nữ nhân chịu buông tha thù
hận để yêu huynh, thậm chí còn vì huynh mà sinh con dưỡng cái, huynh nên quý trọng phần ân tình này.”
Nguyên Dực không nói, hắn vẫn chậm rãi nhìn về phía trước như không nghe thấy nàng nói gì.
“Dù trong lòng huynh có ai đi chăng nữa thì những gì đại tỷ hy sinh
vì huynh đều đáng quý trọng, dù huynh không thương tỷ ấy, nhưng tỷ tỷ
cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của huynh, là mẫu thân của con
huynh.”
Nguyên Dực dừng bước nhìn Tô Lạc Tuyết.
Không ngờ hắn đột ngột dừng lại, Tô Lạc Tuyết đi vượt mất bước chân mới quay lại nhìn Nguyên Dực.
Nhìn nét mặt của Nguyên Dực, Tô Lạc Tuyết phát hiện thì ra đại tỷ nói thật, đúng là trong lòng Nguyên Dực có hình bóng một ai đó.
Nàng âm thích thích Nguyên Dực nhiều năm như vậy cũng không biết
Nguyên Dực đã có người trong lòng, đúng là một đoạn tình cảm hài hước,
chung quy nàng cũng không yêu hắn sâu sắc như đại tỷ, cũng không hiểu
hắn bằng đại tỷ.
“Đây là việc nhà của ta.” Nguyên Dực lạnh lùng nói.
“Tô Phù Liễu là người thân duy nhất của ta.” Tô Lạc Tuyết cũng lạnh lùng đáp lại.
Nguyên Dực cười khan, dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.
Tô Lạc Tuyết tiếp tục nói: “Những lời ta muốn nói với Vương gia cũng
chỉ có chừng đó, hi vọng sau này chúng ta không phải gặp lại nhau nữa.”
Dứt lời, nàng không chờ Nguyên Dực đã đi về phía trước, để lại một mình
Nguyên Dực ngạo nghễ đứng trong tuyết.
Tiếng bánh xe trằn trọc đưa họ tới trước cổng chính, nhin thấy Tuần
Dạ đang định dắt ngựa ra ngoài, Tử Vũ vội nhảy xuống xe ngựa cung kính
gọi: “Tướng gia.”
Tuần Dạ đứng nhìn Tô Lạc Tuyết chậm rãi bước xuống xe ngựa hỏi: “Sao lại đi một mình tới Tân Vương phủ?”
“Ta tới thăm tỷ tỷ và Thừa nhi, còn chàng định đi đâu?” Tô Lạc Tuyết nghi ngờ hỏi.
“Tướng gia đang chuẩn bị tới Tân Vương phủ đón phu nhân về.” Quản gia Lý Bách Thuận lên tiếng.
“Sau này ít đi Tân Vương phủ thôi.” Tuần Dạ lạnh lùng nói.
Lúc này Tô Lạc Tuyết mới chú ý tới dáng vẻ lạnh lẽo của Tuần Dạ,
chẳng lẽ hắn đang lo lắng cho nàng? Không phải hắn và Nguyên Dực vẫn
luôn là đồng minh sao?
“Chàng đừng lo lắng, Tân Vương là tỷ phu của ta.”
Tuần Dạ không nói thêm gì nữa mà nắm lấy tay nàng: “Trời lạnh như vậy, còn không mau vào nhà.”
Bàn tay lạnh lẽo được sự ấm áp của Tuần Dạ bao phủ, nàng mỉm cười nắm chặt lấy tay hắn: “Hôm nay ta đã thấy Thừa nhi, nó rất đáng yêu.”
“Chúng ta cũng sinh một đứa đi.” Tuần Dạ nhẹ nhàng nói lại làm Tô Lạc Tuyết đỏ mặt nhớ tới cảnh tượng đêm qua.
Tuần Dạ cũng nắm chặt lấy tay nàng, im lặng dẫn nàng quay trở về Lan Đình Hiên.
Hai dấu chân, một sâu một cạn, bình an mà thanh thản.
Tử Vũ đứng xa cười thầm, vốn còn cảm thấy đố kỵ, nhưng lúc này, tâm kết như được cởi bỏ.
Người làm thuộc hạ như nàng chỉ có thể chúc phúc.
Mười tám tháng tư năm Nguyên Lộc thứ ba.
Đế Quân Nguyên Hâm mười ba tuổi viết “Chiếu nhận tội ” kể ra mười tội lớn trong ba năm làm Đế, dân chúng trong thiên hạ lập tức xôn xao.
Mùng chín tháng sáu năm Nguyên Lộc thứ ba
Đế Quân hai tháng không thượng triều, cửa Kiền Hoa cung đóng chặt cả ngày, chỉ đồng ý gặp mỗi tướng quốc Tuần Dạ.
Vu Thái hậu buông rèm nhiếp chính, Tuần Dạ phụng hoàng mệnh giám quốc, nhất thời, lòng dân hoang mang, triều đình rung chuyển.
Hai mươi tháng tám năm Nguyên Lộc thứ ba.
Đế Quân Nguyên Hâm viết chiếu thư nhường ngôi cho tướng quốc Tuần Dạ, đồng thời chiêu cáo thiên hạ.
Chiếu thư nhường ngôi vừa xuất hiện, Thái Sư Trương Tiệp dẫn đầu hai
mươi tám vị quan dâng chiếu ngăn cản hành động hoang đường của ấu Đế.
Triều đình chia làm ba phe, một phe phản đối hành động nhường ngôi,
một phe ủng hộ nhường ngôi, một phe thì ngồi nhìn đám người Trương Tiệp
liên tiếp bị chèn ép, khí thế càng lúc càng yếu.
Hai mươi lăm tháng tám năm Nguyên Lộc thứ ba.
Thái Sư Trương Tiệp viết huyết thư, treo cổ tự vẫn trong phủ.
Huyết thư viết: “Thiên triều thịnh thế, loạn thần tặc tử đầy dã tâm
bức ấu Đế viết chiếu nhận tội, chiếu nhường ngôi, lòng lang dạ thú, . . . . Thân làm tặc tử mà nắm giữ quyền binh, lôi kéo lòng dân trong thiên
hạ, ý đồ mưu nghịch đã rõ, trời xanh có mắt, hãy để tội danh này vĩnh
viễn sống cùng sử ký. . . . . .”
Tô Lạc Tuyết ngồi trong phòng nhìn bát nước ô mai ướp lạnh trước mắt, trong vòng nửa năm ngắn ngủi, ở Lạc Thành đã xảy ra quá nhiều chuyện
khiến người ta không ngờ nổi.
Chiếu nhận tội, chiếu nhường ngôi, huyết thư của Trương Tiệp . . . . .
“Phu nhân?” Tử Vũ gọi liên tiếp mấy câu mới làm Tô Lạc Tuyết giật mình tỉnh lại.
“Người đang lo lắng cho Tướng gia?” Tử Vũ hỏi.
Tô Lạc Tuyết chán nản cầm lấy bát nước ô mai đã tan hết băng kia,
chân mày nhíu chặt: “Hiện giờ, người trong thiên hạ đều đang nhìn chằm
chằm vào Tuần Dạ, nhưng khi Đế Quân viết chiếu nhận tội, chàng đã không có hành động gì, giờ thêm cả huyết thư của Trương Tiệp, chàng vẫn im
lặng như vậy, ta sợ. . . . . .”
“Tướng gia sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến, nếu không,
tướng gia đã mưu đoạt giang sơn ngay từ lúc tiên đế băng hà.” Tử Vũ lên
tiếng an ủi.
“Ta biết Tuần Dạ không muốn mang tiếng cướp ngôi soán vị, nhưng chiếu nhận tội, chiếu nhường ngôi và bức huyết thư kia đủ để mọi người nghi
ngờ tất cả là vở kịch do Tuần Dạ tự biên tự diễn, vì đây là thiên hạ của Nguyên gia, dù Đế Quân muốn nhường ngôi thật cũng phải nhường ngôi lại
cho người họ Nguyên với hợp với lễ pháp.”
“Đó mới là lựa chọn sáng suốt, nếu Đế Quân thật sự nhường ngôi cho
con cháu họ Nguyên sẽ khó tránh việc tướng gia nắm giữ binh quyền tạo
phản, đến lúc đó, số người chết sẽ còn nhiều hơn. Nhưng nếu truyền ngôi
cho tướng gia, người nắm giữ lòng dân, chiến công hiển hách, không làm
thiên hạ đại loạn. Ấu Đế vẫn còn là đứa trẻ ngu ngốc, suốt ba năm chỉ
cầu hưởng lạc, mọi chuyện trong triều đều do tướng gia xử lý, tướng gia
có muốn làm phản cũng chỉ cần một câu nói.” Xem ra Tử Vũ hiểu rất rõ
những việc Tuần Dạ trong mấy năm gần đây.
“Nhưng tướng gia không muốn Tuần gia mang tiếng phản nghịch, cũng
không muốn chảy máu thành sông nên mới bảo Đế Quân tự mình viết chiếu
nhận tội và chiếu nhường ngôi, chỉ có như vậy mới giữ được tính mạng của Đế Quân, duy trì danh tiếng của Tuần gia. Còn lão già kia quá ngoan
cố, đã không thấu tình đạt lý còn đi tự sát, viết huyết thư, thật quá
ngu xuẩn.”
Nghe được Tử Vũ nói tới đây, Tô Lạc Tuyết nói tiếp: “Nhưng ép buộc Đế Quân viết chiếu nhường ngôi cũng là hành động phản nghịch.”
“Chứng cớ đâu? Ai có thể chứng minh tướng gia ép Đế Quân viết chiếu
nhường ngôi, giống như nô tỳ có thể nói Đế Quân đã nghĩ thông suốt nên
tự nguyện viết ra.” Tử Vũ nói xong liền thở dài: “Phu nhân lo lắng quá
nhiều, những chuyện này đã sớm nằm gọn trong tay tướng gia rồi, vất vả
nhiêu năm như vậy cũng chỉ vì giờ phút này.”
Tô Lạc Tuyết không nói gì nữa, nàng cúi đầu uống một hớp nước ô mai, chỉ cảm thấy miệng rất chua, chua thẳng vào trái tim.
Tử Vũ nói không sai, vất vả nhiều năm như vậy, không thể nào bị hủy trong chốc lát.
Giống như đêm trên tường thành, cô cô cầm quyền suốt hai mươi lăm năm đã bị Tuần gia đánh cho tan rã, Tô gia quyền khuynh thiên hạ cũng đi
tới kết quả như vậy.
Đột nhiên, nàng nhớ tới câu Tuần Dạ nói cách đây nửa năm trước. “Về
sau ít đi Tân Vương phủ thôi.” Thì ra giữa hắn và Tân Vương đã có chướng ngại từ khi đó.
Dù sao Tân Vương cũng mang họ Nguyên, dù giữa bọn họ từng có giao
dịch gì, thiên hạ này vẫn là thiên hạ của nhà họ Nguyên, sao hắn có thể
chắp tay nhường lại cho người khác.
Như vậy, người nắm giữ toàn bộ cấm quân triều đình như Tân Vương có ngăn cản Tuần Dạ không, nếu Tân Vương đứng ra. . . . . .
Còn Tuần Lạc nữa, thời gian mưu đồ của hắn hoàn toàn không thua kém
Tuần Dạ, lần thay đổi triều đại này, liệu Tuần Lạc có thể nắm đúng thời
cơ không . . . . .
Nghĩ tới đây, nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nàng sợ dù kết quả cuối
cùng có là gì, đó cũng là kết quả mà nàng không muốn nhìn thấy.
Nàng không muốn nhìn Tân Vương xảy ra chuyện, cũng không muốn nhìn
Tuần Lạc xảy ra chuyện, lại càng không mong thấy Tuần Dạ xảy ra chuyện
chuyện.
Nàng chỉ mong trận kinh biến này sớm qua đi, chỉ cần không có chém giết, không có máu chảy là tốt rồi.
Trầm hương lượn lờ, không gian yên tĩnh cũng không giúp nàng bình tâm được.
Sau bức huyết thư của Trương Tiệp, mọi người đều đưa mắt quan sát Tân Vương Nguyên Dực.
Mười hai tháng chín năm Nguyên Lộc thứ ba, Đế Quân Nguyên Hâm tuyên bố thoái vị.
Mười ba tháng chín năm Nguyên Lộc thứ ba, Tướng quốc Tuần Dạ chọn
ngày hai mươi tám tháng chín đăng cơ xưng đế ở Chiêu Hòa Điện.
Ngày qua ngày, Nguyên Dực vẫn giống như bình thường, sáng sớm vào triều, hoàn toàn không có biểu hiện gì.
Trong triều, vô cùng yên lặng.
Tất cả mọi người đều thầm đoán, chắc trước lúc Tuần Dạ lên ngôi, Nguyên Dực sẽ khởi binh bảo vệ thiên hạ Nguyên gia.
Chờ đợi, tất cả mọi người đều đang chờ đợi.
Hai mươi tám tháng chín năm Nguyên Lộc thứ ba.
Tân quân Tuần Dạ tiến hành đại điển đăng cơ xưng đế, bảo vệ quốc hiệu “Nguyên Thịnh” họ Nguyên.
Nguyên Dực mặc triều phục, cùng với bách quan trong triều ăn mừng tân Quân đăng cơ.
Mọi thứ, yên tĩnh tới quỷ dị.
Tân Quân kế vị thuận lợi như vậy khiến người ta cảm thấy đây như một giấc mộng.
Hai mươi chín tháng ba năm Nguyên thịnh đầu tiên.
Tôn Tuần thị Chu Lệ Uyển làm Thái hậu, phong Tuần thị Hoa Tuyết làm Đế Hậu, làm chủ Đông cung.
Phong Tuần Lạc làm Thân Vương, ban danh hiệu “An”, ban thưởng phủ An Thân Vương.
Phong Tuần Ngữ làm trưởng công chúa, ban danh hiệu “Thái bình”, ban thưởng ở trong Thái Bình Cung.
Mùng bảy tháng mười năm Nguyên Thịnh đầu tiên
Đế Quân Tuần Dạ và Quốc quân Khang quốc A Đạt Mục ký hiệp nghị, đình chiến hai mươi năm, hai nước hòa thân.
Mười tám tháng mười năm Nguyên Thịnh đầu tiên.
Đế Quân Tuần Dạ và công chúa Khang quốc Sách Hi Á đại hôn, Sách Hi Áđược phong làm Quý Phi, ban danh”Lệ”, làm chủ Tây Cung.