Đế Nghiệp Vô Thương

Chương 56: Chương 56




CHƯƠNG 56 – THẤT TÂM PHONG

Dân gian có một quái bệnh tên là “Đào hoa phong (1)”, người bị bệnh này thì đang lúc mùa hoa đào nở rộ thì sẽ bị điên, nhìn thấy người liền đi cầu ái, một khi hoa héo tàn, người cũng khôi phục bình thường.

“Thiên hạ không gì không có, lại có loại bệnh kỳ quái này.” Một đôi nam nữ đi trên đường, đều mặc bạch y, nam tử tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, nhưng thanh âm nói chuyện lại khiến người đi đường quay đầu lại, nữ tử thoạt nhìn như là người hầu của nam tử, mặt tròn mắt to có vài phần đáng yêu ngây thơ.

“Bạch gia, trên đời này điều chúng ta không biết còn rất nhiều,” A Tuyết nháy mắt nói, “Đào hoa phong nô tỳ trước đây thấy qua rồi, nói không chừng nơi khác còn có cái gì mai hoa phong, cúc hoa phong đó chứ.”

“Cô gái nhỏ này lại nghĩ lung tung.” Đi qua một nhà tửu quán, Bạch Vô Thương dùng chiết phiến trong tay chỉ chỉ, “Chúng ta đi vào đây nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, hai người liền đi vào tìm một bàn trong góc ngồi xuống.

“Thuật dịch dung của Trúc Tử tỷ tỷ đúng là càng ngày càng lợi hại, nhìn không ra sơ hở !” Cúi đầu nhỏ giọng nói xong, A Tuyết nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bạch Vô Thương, tuy rằng diện mạo thay đổi, nhưng ánh mắt của Bạch gia vẫn là thực trong trẻo.

Trúc Tử tuy rằng có thể thay đổi diện mạo của Bạch gia, nhưng không thay được khí chất trên người Bạch gia nha !

Bạch Vô Thương khẽ cười nhấp một ngụm trà, mỗi lần ra cửa đều phải dịch dung là quy định của tên điên Trương Tứ Phong kia, mặc dù có chút kháng nghị, nhưng dịch dung xuất môn cũng cho cảm giác rất thú vị, Bạch Vô Thương vui vẻ tiếp nhận. Nếu không, kẻ điên bụng dạ hẹp hòi đó khẳng định không cho mình đi. Ngày ngày ở trong phủ, thật sự là muốn buồn chết hắn.

“Ôi này ! Các người có nghe nói không, từ năm trước đại Thiền vu của Hung Nô bị điên rồi, đầu tiên là ở trong tuyết chạy tới chạy lui tùm cái gì đó mấy ngày mấy đêm, năm nay hình như không biết là chạy đi đâu, đánh mất triều chính.” Trong quán trà thì thứ không thể thiếu nhất chính là trà dư tửu hậu chuyện bát quái thiên hạ.

“…Hắc hắc, hiện tại Hoàng đế đều là người không bình thường, Trung Nguyên Thiên Triều kề cận, hoàng đế không phải đột nhiên tuyên bố chiếu lệnh tìm kiếm hoa mai chung quanh đó sao ? Bây giờ còn tốt, còn ít hoa mai, qua vài ngày nhất định đều héo tàn, ngươi nói ông ta sẽ làm sao đây ? Ông ta cư nhiên bắt tú nữ phải mặc đồ có thêu hình mai đỏ !”

“Thiền vu với hoàng đế, chả ra sao ?”

“Thì đã sao ? Đều là thiên chi kiêu tử, hành vi ngôn ngữ tất nhiên không thể đánh đồng cùng dân thường.”

Nghe một ít lời hồ ngôn loạn ngữ, A Tuyết cười khúc khích một tiếng, thấp giọng nói với Bạch Vô Thương: “Thật sự là nói bậy, Đại thiền vu kia bởi vì làm hại chết người vợ của mình, hối hận không thôi, hiện tại đã bỏ triều chính không biết đi nơi nào, hoàng đế Thiên Triều cũng thế, nghe nói là ái nhân trong lòng thích ngắm hoa mai, hoàng đế liền trồng một sân toàn hoa mai.” Nói tới đây, A Tuyết lắc đầu thở dài : “Đều là những người si tình….”

“Sao nào, tiểu cô nương tư xuân ?” Lời trêu đùa của Bạch Vô Thương khiến A Tuyết lập tức đỏ mặt, vội vàng lắc đầu phủ nhận, lúc sau lại thở dài : “A Tuyết chính là không biết vì cái gì tình nhân trên đời không được gần nhau, như đại Thiền vu kia đi, rõ ràng là thích một người như vậy, tại sao lại muốn giết chết vợ mình.”

“Đại khái… có một số việc người trải qua rồi chờ đến lúc mất đi mới hiểu được quý trọng, nhưng khi đó đã muộn.” Ngón tay vuốt ve chén trà, Bạch Vô Thương thấp giọng nói. “Dễ dàng mất đi, thường là những người bình thường bên cạnh mình, nhưng lại là cũng là những người quan trọng nhất.”

“Bạch gia…. Người nói thật thương cảm nha.” Bị lời nói khó hiểu của Bạch Vô Thương đâm vào ngực phát đau, A Tuyết vội ha ha ngây ngô cười, “Bất quá, chủ nhân thực quý trọng thực yêu Bạch gia, Bạch gia cùng chủ nhân là tình nhân được gần bên nhau !”

“Ngốc cô nương, ai lại thích kẻ điên.” Hừ một câu, Bạch Vô Thương cúi đầu dồn sức uống trà, hắn mới không thích cái tên điên đẹp hơn cả nữ nhân kia. Thật sự là… thật sự là một kẻ điên đáng ghét.

“Bạch gia, A Tuyết đi mua cho người một chút điểm tâm, bên cạnh có quế hoa cao rất nổi tiếng.” Cho tới bây giờ chưa từng thấy nam nhân nào thích đồ ngọt như Bạch Vô Thương, một ngày không ăn món điểm tâm ngọt vẻ mặt liền không thoải mái, cũng chỉ có Trương Tứ Phong có thể tìm đầu bếp khắp nơi làm ra những món điểm tâm không giống nhau thỏa mãn vị khẩu của nam nhân.

Đối với điểm này, A Tuyết vừa hâm mộ lại vừa hạnh phúc, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua chủ nhân để ý đến một người. Chủ nhân mỗi ngày đều thực vui vẻ, cô cũng hiểu được thực vui vẻ, chủ nhân mỗi ngày yêu chiều Bạch Vô Thương, cô mỗi ngày cũng cố gắng hầu hạ Bạch gia, Bạch gia cao hứng, nở nụ cười, chủ nhân cũng cao hứng nở nụ cười. Thật tốt…. được sự cho phép của Bạch Vô Thương, A Tuyết đi như tên bắn, chạy ra khỏi tửu lâu đến quán điểm tâm. Quế hoa cao nhà này luôn ăn rất ngon, người mua cũng rất nhiều, cô chỉ sợ đã bán hết.

“Rầm” một tiếng bạc vụn dừng ở trên bàn, A Tuyết liền nhìn đến một bàn tay đến gần lại cầm đi quế hoa cao, nhìn lại là một gã nam nhân mặt trét toàn bột. “Này… là ta tới trước.” Nhưng tên kia lại không để ý đến A Tuyết, trên người đầy mùi rượu cứ thế mà lảo đảo tiêu sái rời đi.

“Từ từ ! Ngươi trả lại quế hoa cao cho ta đi. Ta cho ngươi hai lần tiền !” A Tuyết chặn lại đường của nam nhân, đối phương lại ngồi xuống đất, cầm quế hoa cao mặt có chút thất thần.

“Quế hoa cao ngươi không ăn, vậy đưa cho ta đi. Van cầu ngươi đó !” Gặp quái nhân này chỉ xem rồi ngắm nghía món bánh quế, A Tuyết không khỏi kỳ quái, món này có gì đẹp để nhìn sao ? Quái nhân này lại coi như bảo bối trong lòng.

“A Tuyết sao lại lâu như vậy.” Đợi một lúc không thấy người, Bạch Vô Thương tự mình lại đaya tìm người, rất xa liền trông thấy A Tuyết đang đứng bên một quái nhân say khướt đi qua đi lại, liền lại đây xem có chuyện gì.

“Bạch gia,” A Tuyết quay lại, mặt nhăn đôi mi thanh tú, nói : “A Tuyết không mua được quế hoa cao rồi, bị quái nhân kia giành trước.”

Bạch Vô Thương nhướng mi cao thấp đánh giá quái nhân ngồi trên đất, tuy một thân hắc y có chút bẩn, nhưng nhìn ra được đây là vải dệt thượng đẳng, hồ bột phấn trên mặt chỉ sợ lâu rồi không rửa, người đầy mùi rượu khiến người khác khó chịu, thật không biết là uống bao nhiêu rồi, bị người này lấy quế hoa cao thì cho dù có lấy lại được thì hắn cũng ăn không vô.

“Quên đi, chúng ta đi thôi.” Bạch Vô Thương lắc lắc đầu, mang theo A Tuyết muốn rời đi thì mặt sau truyền đến âm thanh hỗn độn, quay đầu lại, chỉ thấy mấy tên thanh niên còn trẻ vây quanh quái nhân.

“Làm sao lại có một thằng ăn mày thúi quá vậy ! Thật sự là thúi muốn chết !” Tên trẻ tuổi cầm đầu hèn mọn nói, lấy cây gậy trúc trên tay chọc về phía quái nhân, “Mau cút ! Mau cút !”

“Đại ca, huynh xem ! Trên ngón tay thằng này có nhẫn !” Một tên trẻ tuổi ở bên phát hiện ra báu vật, chỉ vào món nhẫn bảo thạch trên tay quái nhân. Mấy tên liếc nhìn nhau, lại xem bộ dáng say khướt của quái nhân, liền nổi sinh tà tâm.

“Tên này chưa từng thấy qua trong thành, một thân rách nát làm sao lại có tiền, nhẫn trên tay nhất định là trộm cắp ở đâu đó ! Chúng ta đem hắn lên quan phủ đi !” Ném ánh mắt vào nhau, mấy tên lưu manh liền tính toán cướp đi nhẫn trên tay quái nhân.

“Này ! Các ngươi không thể làm như vậy, sao lại giữa thanh thiên bạch nhật đi cướp đồ chứ !” A Tuyết vừa rồi còn chán ghét quái nhân lại nhìn thấy hành vi của mấy tên này lập tức chạy đến, khiến cho Bạch Vô Thương gọi cũng không kịp.

“Chao ! Cô nương này thật khá nha, chỉ sợ là cùng đồng bọn với tên quái nhân. Không muốn có chuyện thì cút đi, bằng không cũng trói ngươi lại mang lên quan phủ !”

“Ngươi… các ngươi…” A Tuyết thường ngày ít khi ra khỏi cửa, làm sao gặp qua những tên nói bậy này, lập tức không biết nên nói cái gì.

“Ngốc cô nương, thật là ngốc quá !” Lắc lắc đầu, Bạch Vô Thương đi đến bên cạnh A Tuyết, mấy tên lưu mạnh lại thấy một người đến nữa, liền hô : “Ha, xem ra các người đúng là đồng bọn.”

“Hừ, chơi bời lêu lổng, không biết tiến thủ.” Hừ một câu, Bạch Vô Thương nói với A Tuyết bên cạnh, “Đối với bọn này, có nói là cũng vô dụng.” Sau đó liền chỉ thấy Bạch Vô Thương một cước đá hết đám lưu manh, rầm rầm một tiếng toàn bộ bọn chúng đều chạy trốn không còn một tên, đúng là đủ khôn.

“Tốt lắm, chúng ta đi.” Giải quyết phiền toán, Bạch Vô Thương không muốn tiếp tục trì hoãn lập tức chuẩn bị đi, lại đột nhiên phát hiện tên quái nhân vừa rồi nãy giờ chẳng buồn lên tiếng cứ trừng mắt nhìn mình, ánh mắc cực nóng như chỉ cần châm ngòi, liền thiêu đốt hắn.

Trong nháy mắt thất thần, bóng đen vốn ngồi dưới đất đột nhiên mãnh liệt bổ nhào vào người Bạch Vô Thương, ôm chặt không buông, quái nhân so với gió còn nhanh hơn khiến Bạch Vô Thương cùng A Tuyết đều lắp bắp kinh hãi, chờ phản ứng lại được thì Bạch Vô Thương đã bị quái nhân nhào vào ngã trên mặt đất.

“Tên quái nhân này, mau buông người ra.” A Tuyết ở một bên sử dụng hết sức lực cha sinh mẹ đẻ ra túm lấy quái nhân, quái nhân lại giống như một khối đá lớn mặc cho A Tuyết lôi kéo thế nào cũng không nhúc nhích, cũng chỉ ôm lấy Bạch Vô Thương không buông tay.

Quái nhân người đầy mùi rượu, nặng đến mức khiến Bạch Vô Thương khó chịu, đẩy như thế nào cũng đẩy không ra, nói chi đến việc đứng lên, một mạch dùng khuỷu tay bên dưới đánh vào người quái nhân, quái nhân kêu lên một tiếng đau đớn , đôi tay ôm chặt lấy Bạch Vô Thương thả lỏng, Bạch Vô Thương cũng nhân cơ hội này giãy khai quái nhân.

“… Chớ đi !” Thanh âm khàn khàn mà cất giấu sợ hãi từ miệng quái nhân thốt lên, Bạch Vô Thương cau mày tránh thoát đi tên quái nhân đang nhào đến.

“Bạch gia, chúng ta đi nhanh đi.” A Tuyết ở một bên thúc giục nói, ánh mắt quái nhân kia nhìn Bạch Vô Thương khiến cho cô tâm thần bất an, nhưng Bạch Vô Thương vẫn đứng một bên nhìn quái nhân té ngã trên mặt đất không biết nghĩ cái gì.

“Bạch gia ?” A Tuyết nghi hoặc nhìn Bạch Vô Thương đi đên bên quái nhân. “Cẩn thận tên quái nhân đó !”

“Yên tâm,” vẫn là rất khó ngửi, Bạch Vô Thương chau mày kéo quái nhân đứng lên, “Đi tìm một khách *** đi.”

Mang theo quái nhân đi đến một khách ***, Bạch Vô Thương đem người đặt lên giường, quái nhân nằm trên giường, đã bị Bạch Vô Thương điểm huyện không thể nói cũng chẳng động đậy, vẫn trợn tròn mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Vô Thương, muốn nói, rồi lại không nói được.

“Đi tắm rửa cho người này đi.” Phân phó tiểu nhị chiếu cố quái nhân lôi thôi này, Bạch Vô Thương nhìn quái nhân vẫn giương mắt nhìn hắn, thật không rõ bản thân vì sao lại đột nhiên gặp phải quái nhân này.

Không muốn làm người tốt, hắn không tính tái ngộ cùng tên quái nhân này.

“A Tuyết, chúng ta đi.”

“Ừm.”

Bạch Vô Thương đi ra ngoài, A Tuyết cũng theo sát. Sau đó, ngay khi bọn họ đi ra ngòai, quái nhân trên giường bắt đầu run nhè nhẹ ngón tay, đôi môi run rẩy bật lên hai chữ…. Bạch Lệ….

Phong ở đây là bệnh điên, chứ không phải là gió

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.