CHƯƠNG 65 – MAI LẠC NHÂN LY
Tiếng hít thở nhợt nhạt tỏ vẻ cho việc ái ân chấm dứt, nhưng lãnh hương nồng đậm trong rừng vẫn không át được, gắt gao quấn lấy kẻ trong rừng.
“Ta hạ mê hương, hắn tạm thời sẽ không tỉnh lại.” Thân thủ thay nam nhân mặc vào một chiếc áo, Trương Tứ Phong cúi đầu yêu thương vuốt ve mái tóc hỗn độn của nam nhân, dường như vừa rồi ân ái quá mức kịch liệt, nam nhân mệt mỏi cộng thêm mê hương khiến cho ngủ rất say.
Nam nhân ngủ, Trương Tứ Phong những lời này tự nhiên là nói cho kẻ khác nghe, một nam tử nhìn thấy toàn bộ quá trình.
Có nhiều lần, Hách Liên Bột muốn lao ra xé nát Trương Tứ Phong, rồi ôm lấy nam nhân cao chạy xa bay…. nhưng…. thật sự không được ?
Chuyện vừa rồi xảy ra, làm cho y đau đến ứa máu, nhưng cũng thể hiểu được nam nhân cùng Trương Tứ Phong hoan ái là hoàn toàn tự nguyện, thậm chí còn có chút thích thú.
Trương Tứ Phong nói rất đúng, Bạch Vô Thương bây giờ là người đã sống lại, có ái nhân của riêng mình, có gia đình của riêng mình, có hạnh phúc của riêng mình, mà sự xuất hiện của y sẽ mang đến cái gì cho nam nhân đây, Hách Liên Bột cũng không rõ.
Mặc đích của y rất đơn giản, muốn nhìn thấy nam nhân, mãnh liệt yêu thương hắn… từng đối với trời cao thề nguyền rằng nếu ông trời… cho y một lần cơ hội, thì dù là núi đao biển lửa cũng không ngăn được tình yêu của mình đối với hắn, nhưng là giờ khắc này, y bỗng nhiên do dự.
Bạch Vô Thương hiện tại vô ưu vô lự, không giống như trước kia luôn nhíu chặt đôi mi, không có trách nhiệm cùng gánh nặng đè lên lưng, y yêu hắn, nhưng cũng không phải là tình yêu bá đạo chiếm đoạt giống như trước.
Hết thảy… chỉ cần hắn hạnh phúc là đủ rồi.
Vậy là đủ, Hách Liên Bột y cũng chẳng cầu gì hơn.
“Nếu ngươi dám làm tổn thương hắn dù chỉ một chút, Hách Liên Bột ta nhất định sẽ băm thây ngươi !”
“Lo lắng tốt lắm, hãy buông tha đi” Trương Tứ Phong nhìn ra sau, nhìn thấy hai nắm đấm của Hách Liên Bột, mặt trên, từng giọt máu nhỏ xuống.
“Buông tha ?” Hách Liên Bột trào phúng cười, “Ta sao có thể nào cam tâm tình nguyện buông tha đây, Trương Tứ Phong, ta hận ngươi cay độc, hành vi gian xảo, nhưng nếu ngươi đem thứ đó để bảo hộ hắn, ta không còn lời nào để nói.” Đôi mắt Hách Liên Bột dừng trên khuôn mặt nhu hòa say ngủ của nam nhân.
Tựa hồ chỉ cần nhìn thấy Bạch Vô Thương như vậy, Hách Liên Bột cũng hiểu được tâm tình bản thân đã khá lên, hạnh phúc vô bờ.
“Ta sẽ như thế.” Trương Tứ Phong cúi người ôm lấy nam nhân, nhìn đôi mắt nghĩ đến mà không dám đến gần của Hách Liên Bột, “Chuyện hắn chưa chết, không ai có thể biết.”
“Chậm đã.” Trương Tứ Phong ôm lấy nam nhân muốn đi, Hách Liên Bột bước đến, “Để ta… nhìn hắn một lần nữa.”
Thức tỉnh sau cơn triền miên phóng túng, đã là sáng sớm ngày thứ hai, ngủ bên cạnh, làm nam tử yêu dị ôm chặt lấy thắt lưng của mình, Bạch Vô Thương nhẹ nhàng từ trong chăn đi ra thay y phục.
Mở cửa sổ, hôm nay sao có chút âm trầm, mây đen thật dày như muốn đến vây lấy người, không biết lúc chính ngọ có thể hay không sẽ bay đi, hay là sẽ có mưa.
Nam nhân nhìn về phía mây đen nghìn nghịt đằng xa, có chút lo lắng.
“Vô Thương.” Phía sau truyền đến, là tiếng gọi ôn nhu có vài phần lười nhác của nam tử.
“Ta đánh thức ngươi à ?” Quay người lại, Trương Tứ Phong đã ngồi trên mép giường.
“Không, ta đã sớm tỉnh vài lần, nhìn ngươi ngủ ngon như vậy, không nhẫn tâm đi lên.” Tùy ý khoác áo vào, nam tử tiến lên ôm lấy Bạch Vô Thương, đôi tay rắn chắc nắm chặt trong ngực, mộng huyễn từ trước, hiện tại chính là hạnh phúc trước mắt.
Trương Tứ Phong đột nhiên có chút cảm khái.
Hách Liên Bột vẫn là yêu Bạch Vô Thương, chính là giữa Tổ quốc và ái nhân đã bị trói buộc, cuối cùng không có được nam nhân; Nguyên Uyên thì sao, kẻ này luôn hận Bạch Vô Thương như vậy, nói là hận, không bằng nói là vẻ khinh thị của Bạch Vô Thương đối với Nguyên Uyên khiến Nguyên Uyên khó chịu, muốn có được sự coi trọng của nam nhân, nhưng không chọn đúng phương pháp, nhưng hiện Nguyên Uyên chắc cũng đã hiểu.
Bản thân gã kỳ thật cũng giống như vậy, trước kia luôn ngu dốt.
Cả ba đều đã tỉnh ngộ, nhưng kẻ có được nam nhân chỉ có gã.
“Suy nghĩ cái gì ?” Nam nhân thức tỉnh tinh thần mơ màng của Trương Tứ Phong, nụ cười thản nhiên chảy vào tim nam tử, nghĩ cái gì cũng không trọng yếu, quan trọng là…. hạnh phúc này gã sẽ không để vuột mất.
“Nhớ ngươi.”
“Miệng lưỡi giảo hoạt…”
Thời tiết hôm nay tuy rằng không tốt, nhưng tâm tình của Bạch Vô Thương cũng vui vẻ, tựa hồ từ lúc tỉnh lại, hắn một bộ tâm tình rất tốt, khi thì nhìn trời bên ngoài thì thào tự nói với mình, khi thì lại lâm vào trầm tư.
Đợi đến lúc giờ ước hẹn, cũng thật gian nan.
Thật vất vả đến chính ngọ, Bạch Vô Thương đã muốn sớm đến rừng mai, cầm trong tay một nhánh cây mai, trên mặt đất vẽ vẽ, khi thì tên của mình, khi thì là tên của Trương Tứ Phong, khi thì.. lại là cái tên giả “Bạch Niệm” của Hách Liên Bột.
“Bạch Niệm, Bạch Niệm, đó là tên ta ?” Sao lại đột nhiên có ý nghĩ kỳ quái như vậy, Bạch Vô Thương lắc đầu dùng nhánh cây vẽ vẽ.
Chính ngọ, đã qua, vì cái gì người kia còn chưa đến ?
Y sẽ không thất ước, không phải sao ? Có lẽ là do chậm chạp, cũng có thể là do gặp chuyện trì hõan.
Chờ một chút.
Ngồi dưới một tàng cây, Bạch Vô Thương nghĩ đến lúc Hách Liên Bột đến thì sẽ nói cái gì, phải phạt cái gì, phải như thế nào đi phá giải chiêu thức hôm qua.
Những chuyện này, cũng không biết kéo dài bao lâu.
“Cạch.” nhánh hoa mai cuối cùng bị nam nhân làm bút viết tự bẻ gẫy, trong không trung nổi lên một trận sấm rền.
Ào ào… mưa xuân kéo dài, tát vào trên cành lá xanh mơn mởn, tạo nên tiếng gãy vụn, mang theo chút băng hàn.
Người kia vẫn là chưa đến.
Đứng trong mưa, Bạch Vô Thương ngẩng đầu nhìn trời mênh mông, đầu óc trống rỗng, tùy ý những hạt mưa lạnh như băng át lên mặt, mái tóc.
Mưa đánh hoa mai, từng đóa từng đóa rơi xuống, rớt trên bề mặt bùn đất vùi đi nhan sắc, che dấu thân mình, hoàn toàn đoạn tuyệt với rừng mai nở rộ.
Mưa sương che khuất đôi mắt nam nhân, nhiệt tình cùng chờ mong của hắn cuối cùng bị mưa dập tắt, trong lòng có phiền muộn nói không nên lời, rõ ràng chỉ là một người xa lạ lần đầu gặp mặt, có gì phải đáng giá chờ đợi chứ ?
Chính là, trái tim này sao lại không ngừng đau ?
Từ khi tỉnh lại đến nay, Bạch Vô Thương chưa từng đau lòng như vậy, chưa từng bi thương như thế.
Rơi xuống mặt đất, không biết là mưa hay là nước mắt.
Vì sao hắn lại có ý nghĩa rằng… hai người sẽ không bao giờ gặp nhau nữa, vì sao lại đau lòng như vậy.
Một chiếc ô giấy dầu từ phía sau thay nam nhân che đi mưa, Bạch Vô Thương mạnh mẽ xoay người sang, ánh vào mi mát là…. Trương Tứ Phong một thân áo trắng, không phải… người kia.
“Sao lại gặp mưa, bị bệnh thì làm sao bây giờ, trở về đi.” Trương Tứ Phong thấy rõ mất mác trong nháy mắt của Bạch Vô Thương, đôi tay cầm ô không khỏi thắt chặt.
“Ừm.” Nhẹ giọng trả lời, nam nhân quay đầu lại nhìn vào rừng mai đã bị mưa tàn phá, gió phiền muộn thổi qua, tàn mai rơi rụng.
Cùng trong rừng mai gặp mưa, không chỉ có một mình Bạch Vô Thương.
Nam tử vốn thủy chung ẩn sau gốc mai chờ đến khi nam nhân cùng Trương Tứ Phong rời đi, mới chậm rãi bước ra, quỳ gối xuống đất, mười ngón tay chôn thật sâu vào trong bùn đất.
Ngày thứ hai trời liền trong, mai cũng đã lụi tàn, Trương Tứ Phong mang theo Bạch Vô Thương ly khai rừng mai đang đâm chồi, người rời đi mang theo phiền muộn, kẻ ở lại chỉ nhìn lạc mai vương đầy trên đất.
“Bạch Lệ…” Hít vào một hơi thật sao, lãnh hương vẫn lưu lại trong không khí, văn hương trùng đập cánh bay lượn trong rừng.