CHƯƠNG 69 – ÁC MỘNG SƠ TỈNH
“Hắn có lẽ không thích ta, nhưng tuyệt đối không phải là thích ngươi.”
“Hắn đối với ngươi rốt cục có tình cảm gì, ngươi trong lòng rõ ràng, cần gì phải lừa mình dối người ?”
Câu nói này, Trương Tứ Phong gã làm sao có thể nghe vào, làm như gió bên tai, chính là, lúc này lại quanh quẩn trong lòng thật lâu chưa tán đi, thật sâu khiến nam tử phức tạp.
Sự xuất hiện đột ngột của Nguyên Uyên khiến cho gã trở tay không kịp, vô luận là Hách Liên Bột hay là những người khác đều nhất nhất xuất hiện, sự thật này Trương Tứ Phong không muốn nhìn đến, cho dù gã hiện tại có thể hoàn toàn thoát khỏi những kẻ yêu nam nhân, chính là đến lúc cuối cùng Bạch Vô Thương muốn rời khỏi gã, gã nên làm cái gì bây giờ ?
Gã không thể mất đi nam nhân, gã sẽ điên mất.
Nhưng là không có biện pháp đem Bạch Vô Thương nhốt lại như trước, nếu nói cảm xúc từ trước với nam nhân chỉ là thuần túy muốn chiếm đoạt, muốn chinh phục, kia trải qua thống khổ sinh ly tử biệt, dục vọng đao phong lạnh lùng sắc bén cuối cùng đã mài dũa thành tình yêu say đắm ôn nhu.
Muốn tốt cho hắn, muốn bổ khuyết lấy sự trống rỗng thật lớn trong tâm hồn.
Nam tử trong gió đêm băng hàn xuất thần thực lâu, mờ mị đi về phòng, theo thói quen đẩy cửa đi vào, nhưng đẩy không ra, người ở bên trong đã muốn khóa cửa.
Bên môi nhếch lên nụ cười khổ sủng nịch, đại khái gã lại làm chuyện gì sai, Bạch Vô Thương nhốt gã ở bên ngoài.
Nếu là lúc trước, gã sẽ ở ngoài cửa nói lời ngon tiếng ngọt vài câu, chờ nam nhân bên trong lãnh nghiêm mặt mở cửa cho gã, sau lại như bình thường bò lên.
Bạch Vô Thương nhưng cũng sẽ không thật sự tức giận.
Chính là lúc này đây, sau vài lần đẩy cửa không ra, Trương Tứ Phong không giống như lúc trước cùng nam nhân ngoạn trò chơi cường điệu, mà có chút suy sụp tựa lưng ngoài cửa.
Gió đêm rét lạnh, phất lên vài sợi tóc, ngẫu nhiên lộ ra vài sợi ngân phát.
Trương Tứ Phong mỗi khi nhìn thấy mái tóc bạc của Bạch Vô Thương thường đau lòng không thôi, liền quên mất bản thân mới hơn hai mươi tuổi nhưng cũng có tóc bạc, khi gã tra tấn nam nhân chưa từng không phải tra tấn bản thân mình đâu ? Vươn lên sinh tồn trong quyền lực, có thể đi đến lúc này, gã trả giá cũng không ít.
“Phong, ngươi ở bên ngoài sao ?” Trong phòng truyền đến thanh âm mềm nhẹ của nam nhân truyền từ trong phòng.
Trương Tứ Phong “ừm” một tiếng, vừa đứng lên, vừa hít một hơi thật sâu rồi cười nói : “Sao còn chưa ngủ ?”
Cửa “kẽo kẹt” mở ra, nam nhân mặc áo đơn đứng bên trong cánh cửa nhìn thấy Trương Tứ Phong, hắn hôm nay chỉ có chút giận Trương Tứ Phong ngày ngày quản hắn, cũng giống như trước đây khóa cửa lại, cũng không thật sự giận cái gì, nhưng ngủ ở trên giường trằn trọc, như thế nào cũng không thấy tiếng gõ cửa của Trương Tứ Phong.
Thật vất vả nghe được tiếng đẩy cửa, vậy mà sau hai hạ, chờ mãi cũng không còn kiên nhẫn tự mình đi ra.
“Trời rét, mặc như vậy lạnh thì sao.” Nam tử tiến lên cởi áo khóac của mình phủ lên thân nam nhân.
Bạch Vô Thương nhìn tấm áo khoác vẫn còn hơi ấm mà nam tử mặc lên người mình, lại nhìn Trương Tứ Phong nói : “Ngươi ở bên ngoài thì không biêt lạnh.” Thân thủ nắm lấy tay nam tử, bàn tay lạnh đến tận xương chảy vào trong thân thể.
Trương Tứ Phong vội vàng rụt tay về, nhíu mày nói : “Thân thể ta lạnh.”
Nam nhân không nói gì, chỉ ôm lấy tay Trương Tứ Phong cái gì cũng không nói, kéo nam tử đi vào, Trương Tứ Phong nghĩ muốn rút tay về, Bạch Vô Thương rõ ràng lại hai tay ôm lấy không buông, cho đến khi đem người đẩy về phía cái giường ấm áp, bản thân cũng đi theo nằm lên.
“Ngủ, hoặc ra ngoài.” Nam nhân chân đáp lên trên người Trương Tứ Phong, gắt gao nhắm mắt lại.
Bên ngoài gió rất lạnh, Trương Tứ Phong trên người không có lấy một độ ấm, gã thậm chí có thể cảm giác được khi Bạch Vô Thương đang ôm mình, bàn chân vì hàn khí mà khẽ run rẩy.
Nam nhân sợ lạnh, cũng là bệnh cũ lúc trước lưu lại.
“Vô Thương, ta trên người lạnh, đừng kéo, được không ?”
Nam nhân không có trả lời, chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ, Trương Tứ Phong nghĩ muốn đem người bên cạnh đẩy ra, để Bạch Vô Thương đừng đến gần mình, nhưng nam nhân chính là gắt gao ôm lấy không buông, thật lâu mới nói : “Ngủ đi !”
Bắt đầu từ khi nào, nam nhân này cũng vui vẻ quan tâm mình, mà chẳng bao lâu sau, quan tâm của nam nhân với gã mà nói quả thực là hy vọng xa vời không cách nào thực hiện.
Vô Thương à, bây giờ ngươi tốt với ta như vậy, nếu có một ngày ngươi biết được chuyện lúc trước, ngươi có thể đối tốt với ta sao ?
Nhiệt độ cơ thể nam nhân dần dần xua tan đi băng hàn trên người Trương Tứ Phong, giống như chiếc lưới đầy hương thơm mềm mại, đem nam tử quấn vào trong, vĩnh viễn… giống như nằm trong ***g ngực của mẫu thân, nhưng lại thêm phần yêu say đắm.
“Ngươi có thể lừa hắn nhất thời, nhưng chung quy là không giấu được hắn, hắn sẽ càng hận ngươi…”
Lời nói của Nguyên Uyên giống như lời của ác ma đi vào trong giấc mơ của nam tử, một lần lại một lần tra tấn nam tử vốn đã ngủ rất say.
Ngực giống như bị người đâm mạnh vào đau đớn không thôi, không thể hô hấp, mở mắt ra, nhìn đến đôi mắt tràn ngập hận ý mà lạnh lùng của nam nhân.
“Trương Tứ Phong, ngươi cho là ngươi có thể lừa ta sao !” Trâm cài tóc lạnh như bằng từ trong đôi tay của nam nhân sáp nhập vào ngực gã, giống như lúc trước… Không được… đừng rời khỏi ta… ta không muốn lừa ngươi, Vô Thương à, ta không muốn lừa ngươi.
“A….” Bừng tỉnh, trên người đầy mồ hôi lạnh, là mơ, một cơn ác mộng lại có thể chân thật như thế.
Trương Tứ Phong hít vào một hơi thật sâu, nhìn lại bên cạnh đã không thấy bóng dáng Bạch Vô Thương, trái tim lập tức nhảy lên.
“Vô Thương… Vô Thương…” Nam tử tập tễnh lăn xuống giường, bối rối tìm kiếm thân ảnh nam nhân trong bóng đêm.
Hắn đi đâu rồi ? Đi đâu vậy !
Không cần rời đi ta… Vô Thương, trở về đi…
“Phong, ta ở trong này.” Giơ ngọn đèn dầu lên, nam nhân khoác áo khoác từ phòng bên bước nhanh đi ra, Trương Tứ Phong thấy người lập tức ôm gắt gao vào trong ***g ngực.
Lãnh hương cùng nhiệt độ cơ thể quen thuộc khiến cho trái tim treo cao của gã dần dần bình tĩnh lại, chỉ có đem người ôm vào trong ngực mới là thật.
“Ngươi đi đâu vậy !” Trong thanh âm của nam tự lộ ra sự run rẩy sau cơn ác mộng.
“Khát nước, đứng lên uống nước.” Đặt ánh nến một bên, Bạch Vô Thương cười đùa trấn an nói, “Ta bất quá chỉ đi một chốc, ngươi sao lại gấp như vậy, giống như ta không trở lại.”
“Ừm.” Trương Tứ Phong chỉ gắt gao ôm, sợ rằng ngay sau đó sẽ biến mất.
Cho đến khi hai người trở lại giường, Trương Tứ Phong vẫn như cũ không buông nam nhân, gắt gao ôm lấy thắt lưng, mà tựa hồ chỉ có nhiệt độ cơ thể của Bạch Vô Thương, gã mới có thể an ổn ngủ.
Trương Tứ Phong ngủ, Bạch Vô Thương lại ngủ không được.
Nam nhân tinh tế quan sát ngũ quan yêu dị mà tinh xảo của nam tử, như thế nào cũng không hiểu vì cái gì một người xinh đẹp hơn cả nữ nhân lại yêu quý mình đến vậy.
Bạch Vô Thương hắn bất quá chỉ là một lão nam nhân, trên đời này người đẹp hơn hắn trăm lần vạn lần có rất nhiều.
Tuy biết rằng Trương Tứ Phong luôn coi trọng hắn, nhưng phản ứng hôm nay cũng có vẻ quá mức.
Hết thảy, hình như bắt đầu từ lúc Nguyên Uyên xuất hiện.
Tổng cảm thấy được hắn giấu diếm việc gì.
Có lẽ ngày mai, nên đi tìm Nguyên Uyên……