CHƯƠNG 74 – MÂU THUẪN
Trí nhớ của ái nhân có thể bị mất, nhưng mà thói quen khắc khắc vĩnh viễn tồn tại cho đến khi thiên địa tiêu tán thành tro bụi.
Có thể là do động tác quán tính, cũng có thể là một loại cảm giác quen thuộc, cảm giác giống như nam tử đang ôm hắn lúc này, không tự chủ mà đáp lại.
Mỗi một động tác đều thông thuận như thế, giống như trời sinh ra đã như vậy, giống như bản năng là như vậy.
Chỉ là một nụ hôn, mà khiến trái tim nam nhân rung lên như từng đợt sóng ập vào, lần lượt đánh vào ngực, tâm tư của hắn đã không còn muốn hiểu biết, cả người muốn sa vào trong cảm xúc quen thuộc này.
Bạch Vô Thương kinh ngạc khi bản thân lại quen thuộc với từng động tác của Hách Liên Bột, tay nam tử nắm lấy thắt lưng của hắn, dùng sức mà không mất ôn nhu, cái ôm kia như muốn thể hiện rõ rằng bọn họ quen nhau đã lâu…. mà hắn đã quên mất.
“Yêu, cái gì là yêu ?” Bạch Vô Thương xoay người nằm bên cạnh nam tử, hắn nhìn trần nhà có chút sững sờ, giống như trong lúc chớp mắt, hắn đã không còn khát vọng tìm kiếm “Nguyên Bạch Lệ” của dĩ vãng, cả người trống rỗng một mảnh, nhưng cũng lung tung rối loạn.
Nam tử bên cạnh lại lôi kéo thắt lưng nam nhân, đầu đặt tại hõm vai của Bạch Vô Thương, lưu lại từng nụ hôn nhỏ vụn, y không trả lời Bạch Vô Thương, dường như dùng hành động để giải thích.
Y hôn hắn, không có xâm lược, không có chiếm đoạt, chỉ là những nụ hôn ôn nhu như những kẻ đang yêu.
Nụ hôn mềm nhẹ khiến nam nhân mềm yếu cả thân mình, Bạch Vô Thương nhắm con mắt cảm nhận tình yêu mà nam tử dành cho mình, có chút trầm trọng, có chút bi thống, còn có chút ngọt nị ấm áp nói không nên lời, ngũ vị tạp bình, giống như toàn bộ biến mất, chỉ có nụ hôn nhỏ vụn, mang theo tất cả, chỉ để lại quyến luyết.
Khi Hách Liên Bột hôn lên khóe môi nam nhân, nam nhân khẽ mở miệng ra đáp lại, đây quả thực là trắng trợn cổ vũ hành vi của Hách Liên Bột, rồi sau đó lại nhịn xuống khát vọng được ôm nam nhân, tận lực ôn nhu chiếm lấy đôi môi nam nhân.
Hách Liên Bột vốn nằm kế bên nam nhân giờ bất tri bất giác đặt lên người Bạch Vô Thương, một tay vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nam nhân, một tay bắt đầu lặng lẽ cởi bỏ y phục của nam nhân.
“Ưm…” Nam nhân hít thở thật sâu, *** bị khơi mào, không có kháng cự, không có chán ghét, nam nhân lấy bản năng tối nguyên thủy của thân thể phản ứng lại chứng minh cho Hách Liên Bột thấy rằng mình đang cảm thấy rất tốt, hoặc là, là tình yêu kín đáo.
Khi y phục chảy xuống, lộ ra thân hình trần trụi, gió lạnh đầu xuân khôgn chút lưu tình khiến nam nhân khẽ run rẩy, nhưng băng hàn đi qua lại là thân hình lửa nóng như muốn đốt hắn thành tro.
Bạch Vô Thương mở đôi mắt ướt át, ánh vào mi mắt là bộ dáng cương nghị mà ẩn nhẫn của Hách Liên Bột.
Khóe miệng nhếch lên, nam nhân thân thủ kéo nam tử gần sát xuống, đôi chân thon dài chủ động luồn lên thắt lưng của Hách Liên Bột, đem nơi tư mật nhất cùng nơi cực nóng của nam tử dán lại cùng nhau, hành động của nam nhân, khiến cho dục vọng trong cơ thể như tức nước vỡ bỡ.
Đây, đã không thể còn dùng hai từ “trêu chọc” để hình dung.
“Đại mọi rợ.” Khi nam tử cau mày kêu rên một tiếng xâm nhập vào cơ thể nam nhân, nam nhân tại nơi khoái cảm gọi ra một cái tên quen thuộc.
“Vô Thương…. Đau không ?” Nhẹ giọng gọi nên nam nhân, Hách Liên Bột vẫn duy trì tư thế, không tiến thêm, y sợ làm đau đến ái nhân, mặc cho khát vọng chiếm giữ nam nhân này.
“Ưm…. Ngươi bị một lần thử xem có đau không ?” Vừa mắng, nam nhân lại vừa khẩu thị tâm phi giật giật, tựa hồ ý bảo người nào đó có thể hành động.
Một khi đã như vậy…. Như vậy….
“A …. a….ư !” Nam tử đột nhiên mãnh liệt trừu sáp, kích thích thân thể khiến huyết mạnh nam nhân trào lên, hắn lại không thể cất cao giọng kêu lên, chỉ có thể gắt gao cắn răng dưới hầu gian.
Hai tay đặt lên lưng nam tử để khống chế cân bằng cơ thể, đau đớn nơi kết hợp dần dần chuyển thành dục vọng tê dại tận xương, hắng đã muốn hoàn toàn bị động, bị bể dục bao quanh lấy.
Ái dục chìm trong bóng đêm, thiêu đốt vô tận.
Mặc kệ chiến sự ưu phiền, cũng không đến phiên Đại thiền vu lo lắng, Hách Liên Bột mang nam nhân du ngoạn xung quanh, cưỡi ngựa trên thảo nguyên mênh mông khôn cùng, tung hoành hát vang, ở trong thành trấn cùng thưởng thức lạc thú cuộc sống, ở dưới ngọn nến lại đồng phẩm những sự việc đã qua.
Mấy ngày nay, cũng không phải rất dài, lại khiến cho nam nhân hoàn toàn sa vào.
Ở bên Hách Liên Bột, giống như tìm được một người tri âm tri kỷ, hoặc như về đến bên thân nhân, cảm giác này dần dần không hề là tình yêu đơn thuần, mà là tri âm, là ái nhân, là thân nhân.
“Bạch gia…. Người không tính trở về sao ? Chủ nhân làm sao bây giờ ? Chủ nhân sẽ lo lắng cho người, ăn không ngon, cả ngày rầu rĩ không vui.” A Tuyết sau khi ra khỏi ngục giam vẫn đi theo bên người nam nhân, cô thấy được vẻ ám muội của nam nhân cùng Hách Liên Bột.
Ở bên Trương Tứ Phong lại khác, Trương Tứ Phong hoàn hoàn yêu chiều nam nhân, ngẫu nhiên cũng biểu hiện ra độc chiếm mãnh liệt, mà Hách Liên Bột lại giữa ái nhân còn có tình tri kỷ, có phóng túng, cũng có ước thúc. A Tuyết tuy rằng ngốc, nhưng có thể nhìn ra được.
Nhưng Bạch Vô Thương ở bên Hách Liên Bột, thì Trương Tứ Phong làm sao bây giờ…. nếu không có lời A Tuyết đánh thức, Bạch Vô Thương thiếu chút nữa đem chuyện Trương Tứ Phong quăng ra sau đầu.
Thấy nam nhân chau mày không trả lời, A Tuyết dường như muốn khóc : “Bạch gia không được bỏ lại chủ nhân….”
“Nha đầu ngốc, ta cũng không nói vậy.” Nam nhân cười cười, nhẹ nhàng vỗ đầu A Tuyết, “Mấy ngày nữa chúng ta trở về, được không ?” An ủi một trận, ngốc cô nương mới nín khóc.
Nhưng trong nội tâm nam nhân, lại quay cuồng kịch liệt trong mâu thuẫn, mà nam tử đứng ngoài cửa nghe được, cũng là một tia bất an cùng khó chịu.
“Cùng ta quay về đại mạc đi.” Về đêm, nam tử ôm lấy nam nhân ôn nhu mà mang theo khẩn thiết, dù y nghi được việc nam nhân cùng A Tuyết trò chuyện chuyện, nhưng ở trong lòng y, Đại thiền vu cao ngạo thủy chung vẫn tin tưởng chỉ có y là thật lòng yêu nam nhân, mà nam nhân cũng yêu y.
Câu trả lời của nam nhân là trầm mặc.
“Vô Thương….”
“Ta không biết.” Sau một lúc lâu, nam nhân buồn buồn nói, hắn có thể cảm chân được đôi tay của nam tử đặt bên hông mình khẽ thắt chặt.
“Nếu không muốn đi đại mạc, ngươi muốn đi chỗ nào, chúng ta có thể đến nơi xa xôi, rời xa náo nhiệt, làm một đôi tiêu dao.” Nam tử nhỏ giọng nói.
“Ngươi là Đại thiền vu.” Có thể buông tha cho sao.
“Trên đời này chỉ có một Hách Liên Bột, cũng chỉ có một Thiền vu Hách Liên Bột.”
“Ta không biết….” Câu trả lời của nam nhân, khiến nam tử lại ôm chặt đôi tay.
“Ngươi muốn trở về cùng hắn sao ?” Thanh âm nặng nề, mang theo nỗi đau không thể tin, rúc vào ngực nam nhân.
Bạch Vô Thương không muốn tổn thương nam tử bên cạnh, nhưng cũng không thể quên Trương Tứ Phong vẫn làm bạn cùng mình.
Có lẽ Trương Tứ Phong từng lừa gạt hắn, thậm chí tổn thương hắn, nhưng hắn hoàn toàn không có trí nhớ, làm sao có thể hận được ?
Hắn biết nam tử yêu dị kia, bên dưới bề ngoài hoa lệ nhưng lại là linh hồn cô đơn mà yếu ớt, tâm ngoan thủ lạt bất cần đời chỉ là tự nhân phòng ngự quá đáng.
Nhưng vô luận là ai, hắn cũng không muốn tổn thương đến.