-Hoàng thượng…….
Loại thuốc An Bình kê cho Chương Khanh quả nhiên có công hiệu. Tình trạng nàng khá hơn nhiều, hạ thân cũng không còn ngứa ngáy nữa. Tuy nhiên lời nói của An Bình còn đọng mãi trong đầu Chương Khanh: “Bệnh phải trị tận gốc.” Nếu nàng ấy không tìm được nguyên nhân gây bệnh thì có thể bệnh sẽ tiếp tục tái phát. Mà theo lời An Bình, bệnh phụ khoa đối với phụ nữ mang thai không hề có lợi,có thể gây ảnh hưởng cho đứa bé lúc chào đời.
Ảnh hưởng tới đứa trẻ….Lòng Chương Khanh ngập tràn lo lắng. Nàng có thể phớt lờ mọi thứ, chỉ có đứa trẻ trong bụng là giới hạn không thể vượt qua được của Chương Khanh.
Từ Thiệu Minh đối với vẻ nũng nịu bất ngờ của nàng có vẻ bất ngờ nhưng hắn nhanh chóng tiếp nhận, kéo nhẹ để Chương Khanh ngồi trên người mình, hít thật sâu mùi vị thơm mát trên người nàng.
-Sao vậy ái hậu?
Chương Khanh không muốn danh xưng hoàng hậu. Bề ngoài người đàn ông này đối xử ôn hòa nho nhã với người khác. Nàng trong mắt triều thần như là “hồng nhan họa thủy”, làm hoàng thượng mê say, thậm chí có người lén lút gọi Chương Khanh là Hồ ly tinh sau lưng. Song có ai biết, nếu được chọn lựa, nếu có quyền chọn lựa, Chương Khanh nàng sẽ không bao giờ nhập cung, không cần ngôi hoàng hậu. Hậu cung như một nhà tù lộng lẫy nhốt cả tuổi xuân, nhốt bao nhiêu giấc mơ thiếu nữ của nàng.
Nhưng mọi chuyện đã là số phận. Bàn tay mềm mại của Chương Khanh sờ nhẹ lên má Minh đế, giọng nói mềm như nước chảy, khiến hắn rung động tận đáy lòng.
-Hoàng thượng…
-Khanh Khanh…
Hắn gọi tên nàng, đầu hơi cúi xuống. Chỉ một chút nữa là chạm đến môi Chương Khanh.
Ngực Minh đế đột nhiên bị đẩy mạnh. Chương Khanh rời khỏi lòng hắn, rất nhanh:
-Hôm nay Huân đệ còn chào hỏi một cô gái. Là y nữ của thần thiếp.
Cũng vì cô gái đó mà hôm nay triều đình có chút bấn loạn. Minh đế nhớ lại chuyện Bình Vương mang Thế tử vào cáo trạng, Linh thú của Từ Thiệu Huân cắn Đổng Quốc Khánh suýt chết. Từ Thiệu Huân đem theo nhân chứng, Thế tử Bình Vương phủ ỷ thế hiếp người, định bắt Ngũ tiểu thư của Đinh gia, cũng là y nữ chữa trị cho hoàng hậu Đinh An Bình. Linh thú của hắn chẳng qua là con thú đầy chính khí, bảo vệ nữ tử yếu đuối, nếu truy cứu thì cũng phải truy cứu tội lỗi của Đổng Quốc Khánh, phạt 100 trượng chung với Linh thú kia.
100 trượng trong khi Đổng Quốc Khánh chỉ còn nửa cái mạng, không phải là muốn giết chết hắn sao?
Minh đế nhanh chóng đưa ra phán quyết, giải hòa hai bên. Từ Thiệu Huân còn buộc Bình Vương sau khi Đổng Quốc Khánh lành bệnh phải đưa đến Đinh phủ xin lỗi An Bình…. Xem ra đúng là với nàng có chút lưu tâm.
-Ý nàng là gì?
-Nàng ấy nói, bệnh của thần thiếp phải tìm ra được nguồn bệnh thì mới có thể chữa dứt được. Nhưng thân phận nàng ấy là y nữ…
-Truyền nàng ấy vào cung là được.
-Trong cung chưa đủ loạn sao?-Chương Khanh bĩu đôi môi mọng-Người ta gọi thần thiếp là Hồ ly tinh bao nhiêu lần rồi. Bây giờ hoàng thượng đưa y nữ vào cung, đám lão thần đó để yên sao?
Minh đế thừa biết nàng nói vòng vo, chỉ là ý đồ chính còn chưa đề cập đến. Song Chương Khanh bản tính lương thiện, hắn tin nàng đã cân nhắc rất kỹ, chuyện sắp nói ra cũng không phải là việc tày đình, tàn ác khiến hắn phải phiền lòng:
-Nàng muốn gì cứ nói thẳng đi với ta đi!
-Hoàng thượng…
Đôi mắt Minh đế tràn đầy sủng nịnh, cưng chiều, như thể chỉ cần Chương Khanh muốn, hắn sẵn sàng hái sao xuống cho nàng. Chương Khanh đã quen với vẻ mặt muôn hình vạn trạng của hắn. Từ Thiệu Minh rất giỏi đóng kịch. Hắn có thể tỏ ra yếu đuối và thâm tình, cũng có thể như đang là bất lực. Chỉ là nội tâm Minh đế lạnh lùng như băng tuyết. Bộ mặt chân chính của hắn vẫn là đế vương vô tình, chẳng yêu ai ngoài bản thân mình.
Đã biết vậy song bây giờ đối diện với vẻ yêu chiều sủng ái này lại thấy tim đập mạnh. Thật sao? Hắn yêu nàng là thật phải không?
-Khanh Khanh…
Tiếng gọi tràn đầy từ tính đó kéo Chương Khanh trở lại. Nàng chống tay lên ngực hắn, nỉ non:
-Người triệu Huân đệ đến, hỏi ý đệ ấy….Thiếp muốn xin hoàng thượng, ban hôn cho Huân đệ và Ngũ tiểu thư Đinh phủ. Nàng ấy trở thành thân thích, có chút bản lĩnh y thuật cũng có thể dễ dàng vào cung chữa trị cho thiếp. Người thấy sao?
Đối với Minh đế lời đề nghị này quả là một tin chấn động. Liên quan tới Từ Thiệu Huân là một lẽ, quan trọng nữa là chuyện “ban hôn”. Không phải nàng ghét nhất là chuyện “ban hôn” đặt người khác vào chuyện đã rồi sao? (Hoàng đế muốn lấy được Chương Khanh đã phải dùng tới cách xin Tiên đế ban hôn cho mình và Chương Khanh, đồng thời cũng ban hôn cho tình địch).
-Nàng nói thật sao?
Hắn buột miệng hỏi. Chương Khanh mỉm cười:
-Thật….Huân đệ cũng đã hai mươi mấy tuổi, so với việc phải cưới thê tử là một tiểu thư nào đó thì thành hôn cùng Ngũ tiểu thư Đinh phủ, đệ ấy cũng sẽ dễ tiếp nhận hơn.
Minh đế nhíu mày. Hôn sự của Từ Thiệu Huân hắn không phải chưa nghĩ đến. Từ Thiệu Huân từ nhỏ đã do một tay Minh đế chăm sóc, dù là huynh đệ song thực tế hắn chẳng khác nào người cha yêu thương nhi tử. Mấy năm trước có loạn cũng là do Từ Thiệu Huân hỗ trợ ổn định giang sơn. Con người Từ Thiệu Huân lạnh nhạt, không thích nữ sắc, thê thiếp không có, cả thời thơ ấu chỉ biết thanh gươm yên ngựa, sau đó là biến cố với thiếu phụ Hạ gia kia càng làm lòng nó trở nên sắt đá. Với Ngũ tiểu thư Đinh phủ quả là cách đối xử có phần khác biệt. Nhưng ban hôn là chuyện lớn. Từ Thiệu Minh cũng cảm thấy băn khoăn:
-Hoàng thượng ngại thân phận nàng ấy không phải là đích nữ sao? Đinh phủ lại không phải là nơi có thế lực gì lớn.
-Cũng không hẳn -Minh đế cười khẽ. Với vị thế hiện giờ, hắn cũng chẳng cần ai phải hậu thuẫn nữa, thậm chí với một số dòng họ thế lực lớn lại cần phải triệt hạ bớt vây cánh, tập trung quyền lực. Nhưng ban hôn một tiểu thư quan viên nhỏ cho Tứ vương gia nếu đưa ra triều thần, chắc sóng gió cũng sẽ không kém chuyện trực tiếp tuyên nàng làm y nữ trong cung.
-Thiếp chỉ nghĩ…Ban hôn một nữ tử Huân đệ có cảm tình vẫn hơn hôn nhân chỉ dùng vụ lợi. Thật ra chuyện chữa trị cũng không quan trọng…Thiếp chỉ muốn, Huân đệ sớm có một nương tử thuộc về đệ ấy, thật lòng yêu thương đệ ấy.
Minh đế lại bật cười. Nàng nói chuyện như một “oán phụ”. Hắn thừa biết nàng cũng quan tâm đến Từ Thiệu Huân, xem như ruột thịt. Ban hôn cho Ngũ tiểu thư một phần là do Huân đệ có hảo cảm từ trước, một phần là để thuận tiện cho việc khám bệnh, còn lại cũng do nàng không thích thái độ kiêu ngạo của các tiểu thư quan lại trong triều, không muốn “tiểu đệ tốt” của mình có Vương phi như vậy thôi.
-Hoàng thượng…Người nghĩ sao?
– Ngũ tiểu thư thì…- Minh đế lại ôm lấy Chương Khanh- Ta thấy nàng ấy cũng chẳng có tình cảm gì lắm với Huân đệ. Nhưng chỉ cần đệ ấy bằng lòng là đủ. Nàng cũng biết thằng bé đó, một khi đã quyết định gắn bó cùng ai thì cả đời sẽ một lòng một dạ. Nó vốn là một đứa ngốc mà.
Chương Khanh mỉm cười. Nàng bỗng ôm lấy cổ Minh đế, còn chủ động ngã đầu vào ngực hắn. Thái độ thân mật này khiến Minh đế ngẩn người đôi chút rồi cũng ôm chặt lấy nàng, không chần chừ hôn lên đôi môi như hoa đào mới hé, ngắm vẻ mặt hồng rực của Chương Khanh mà lòng cũng nở hoa.
Hắn, gạt hết người trong thiên hạ, chỉ có trước mắt nàng là không giả vờ, không dối trá được. Chương Khanh hoàng hậu. Đúng như lời người từng nói, nàng là khắc tinh, là người có thể khống chế được Từ Thiệu Minh, từ thể xác tới tâm hồn.
…Từ Thiệu Huân đối với lời đề nghị ban hôn của Minh đế vẫn cảm thấy quá đột ngột. Hắn có chút ấn tượng với nàng. Nhưng chỉ dừng ở ấn tượng. Chỉ có nỗi ám ảnh về đôi mắt và cử chỉ của An Bình, gợi nhớ quá nhiều tới cô gái năm xưa.
-Hoàng huynh…Đệ nghĩ là…
-Là nam nhi nên dứt khoát. Nếu đệ không đồng ý thì ta sẽ ban hôn nàng cho người khác. Dù thế nào cũng phải nhanh chóng tìm cớ đưa nàng vào hàng hoàng thân quốc thích. Chỉ có đệ chưa có thê thiếp. Nàng làm phi cho đệ thì không chịu nhiều uất ức, còn không làm thiếp cho Ngũ đệ, Bát đệ cũng được. Tam hoàng thúc cũng có thế tử có tài hoa, nhân phẩm cũng khá. Đinh An Bình gả vào có thể làm trắc phi.
Từ Thiệu Minh bề ngoài không ép buộc người khác nhưng một khi đã định, hắn đều không chừa cho đối tượng đường lùi. Từ Thiệu Huân cũng chẳng thể cả đời làm một Vương gia không thê thiếp được. Đinh An Bình ngoài thân phận kém thì dung nhan tuyệt mỹ, lại có y thuật tốt, chọn “đệ muội” (em dâu) như vậy cũng không uất ức gì cho Từ Thiệu Huân.
-Hôm nay ta sẽ hạ chiếu. Đệ quyết định nhanh đi.
Từ Thiệu Huân nhìn Minh đế. Tính cách hoàng huynh hắn quá rõ. Nhưng chấp nhận ban hôn thì vẫn có chút không tự nhiên….Đinh An Bình, hắn không có nhiều tình cảm, chỉ là so với các cô gái khác có chút ấn tượng hơn.
-Hoàng huynh…
-Thế nào?
Ngoài Hoàng thượng, những huynh đệ còn lại Từ Thiệu Huân không có nhiều cảm xúc. Ngay cả mặt họ hắn cũng không nhớ. Nhưng Đinh An Bình thân phận kém như vậy, làm thê thiếp cũng sẽ không được coi trọng. Mà như hoàng huynh nói, thân phận Tứ vương gia như hắn, sớm muộn cũng phải lập phi.
Lập một người xa lạ, không bằng với cô gái vốn có chút hảo cảm. Nàng có đôi mắt không khác gì thiếu phụ ngày xưa.
Nhắm mắt lại là thấy đôi mắt đó. Từ Thiệu Huân phất tay:
-Đệ tùy hoàng huynh vậy. Phần sính lễ, đệ sẽ chuẩn bị. Khi nào ban hôn thì báo lại cho đệ biết.
Minh đế nhìn theo bóng dáng Từ Thiệu Huân khuất sau cánh cửa. Nếu không động lòng tên tiểu tử kia có chết cũng không đồng ý. Đôi khi duyên phận thật là kỳ diệu biết bao.
Hắn hạ bút, đích thân tuyên chỉ: ” Chọn Ngũ tiểu thư Đinh phủ Đinh An Bình làm trắc phi cho Tứ Vương gia Từ Thiệu Huân”.
Nếu Từ Thiệu Huân yêu thích nàng thì sẽ tự đưa Đinh An Bình lên ngôi Vương phi. Nếu không thì vị trí Vương phi để trống vẫn còn có chỗ cho người mà tên tiểu tử đó yêu thương sau này. Dù thế nào,Từ Thiệu Huân cũng không thể trách hoàng huynh được. Là gia đình Vương tộc, hoàng đế chỉ có thể làm vậy cho đệ đệ của mình thôi.