Để Người Cười

Chương 18: Chương 18: Cơn giận của Hoàng đế




Mấy hôm nay, Minh đế vào triều với tâm trạng nặng nề, đá thúng đụng nia. Ai làm hắn không hài lòng đều bị thét đem ra ngoài Ngọ Môn đánh cho mấy chục roi. Triều đình im ắng hẳn. Các vị cựu thần cũng không dám lên tiếng. Là thần tử thì nên luôn phải nhớ, tuyệt đối không nên giỡn mặt với Vua.

Từ Thiệu Huân vừa là sủng thần vừa là đứa em được Minh đến tin tưởng và yêu thương nhất cũng im lặng. Nhưng hắn im lặng không phải vì sợ mà đang theo đuổi vài suy nghĩ riêng tư. Việc trong triều không liên quan tới chuyện trấn thủ Ải quan hắn không quan tâm lắm.

Tan triều vài vị đại thần giữ Từ Thiệu Huân lại nói chuyện, trong đó có Vương Quốc trượng. Ông là thân sinh của Thái phi Vương Mỹ Ngọc đã qua đời, cũng là thầy dạy của Từ Thiệu Huân khi còn nhỏ. Với ông, hắn vẫn luôn kính trọng, đối xử tôn kính, lời lẽ vì thế cũng ôn hòa hơn.

-Vương gia….Phiền ngài.

Nhận lời nhờ cậy của ân sư không dễ, Từ Thiệu Huân đành phải bước về điện Long Giao.

Từ Thiệu Minh đang ngồi đọc tấu chương. Thái giám chong đèn sợ đến nỗi tay chân run rẩy. Đôi mắt sáng của Từ Thiệu Huân hơi nhíu lại. Là ban ngày nhưng cung Long Giao kéo hết rèm cửa, lại còn tắt hết cả đèn.

-Hoàng huynh…Có chuyện gì?

Thần đệ mình yêu thương nhất tìm đến cửa, Từ Thiệu Minh không muốn cũng phải phất tay cho đám hầu cận bước ra ngoài.

-Là do bọn họ làm việc không tốt. Không cần phải lo.

-Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên làm không tốt -Từ Thiệu Huân nhặt một cuộn tấu chương lên- Đệ nghĩ chắc liên quan tới hoàng tẩu rồi.

Người duy nhất có thể làm Từ Thiệu Minh mất đi sự bình tĩnh chỉ có hoàng hậu Chương Khanh. Nàng là tâm can bảo bối, là người Từ Thiệu Minh muốn bảo vệ nhất. Hắn từng nói, hận không thể biến nàng thành tiểu nhân nhi bé nhỏ, trọn đời không đi nổi khỏi tầm mắt hắn kia mà.

-Hoàng tẩu có chuyện gì sao?

Khi Từ Thiệu Huân lên tám, Chương Khanh luôn che chở hắn. Nàng không chỉ là chị dâu, còn là mẹ, là một người thân trong lòng Từ Thiệu Huân. Hắn có thể bỏ mạng nhưng nhất định phải bảo hộ nàng. Nếu…nếu không vì nghe tin hoàng tẩu vẫn còn gặp nguy hiểm, hắn đã không rời đi đột ngột, không để Vân Ca một mình gánh chịu mọi hậu quả. Hắn…

-Hoàng tẩu của đệ không khỏe.

Mấy ngày nay, cơ thể nàng có dấu hiệu suy nhược, toàn nằm trong phòng đắp chăn kín cổ, không muốn gặp ai. Hắn tới thăm thì sai nữ tỳ ra đuổi, còn nếu Từ Thiệu Minh mặt dày dùng quyền hoàng đế trấn áp, nàng sẽ cuộn tròn người né tránh hắn, bảo hắn không được tới gần.

Tra hỏi vài tiểu cung nữ của nàng thì được biết, hoàng hậu mắc bệnh lạ. Cơ thể hay ngứa ngáy, đặc biệt….đặc biệt là vùng kín đau rát, tấy đỏ. Thái y đương nhiên không thể truyền tới, càng ngày càng làm cho bệnh của nàng càng nặng. Nhưng…lòng Từ Thiệu Minh vô cùng khó chịu. Nếu bảo thái y đoán bệnh thì phải…Thân thể nàng chỉ có thể có mình hắn được xem qua, được nhìn ngắm, được yêu chiều….

-Là ghen tuông phải không hoàng huynh?

Mặt Từ Thiệu Minh hơi đỏ. Rõ ràng là như thế còn gì.

-Vậy bây giờ hoàng huynh tính sao?

Một cảm giác lọng cọng trong miệng khiến Từ Thiệu Minh cứng người. Hắn không biết phải làm sao cả. Sức khỏe của nàng là quan trọng nhất. Nhưng nếu để đám thái y đó xem xét bệnh….Miệng hắn không thể nén được tiếng nghiến răng.

-Đệ nghe nói, ngoài thành có Kiều y quán, y thuật rất giỏi. Đáng nói nhất là…

-Là sao?

-Đệ từng gặp người của y quán đó. Có một cô nương giả nam trang.

Nữ y sư đời này bị xem thường tuyệt đối. Vậy mà giờ lại có nữ y sư….Được hoàng đệ nhớ tới, đương nhiên cũng không phải kẻ bình thường.

-Để ta tuyên chiếu…

-Tốt nhất là hoàng huynh đưa hoàng tẩu tới đó xem xét thế nào. Trong cung dù sao cũng không phải là nơi hoàn toàn kín đáo. Để chuyện y nữ lọt vào tai bọn người đó, đệ e sóng gió phong ba sẽ có không ít.

Từ Thiệu Minh gật đầu, suy nghĩ thêm một chút rồi gọi thái giám vào.

-Tuyên…Ta đến Vân Ánh cung ngay.

…Trong Vân Ánh cung, Chương Khanh tối ngày giam mình trên giường. Cơ thể nàng ngứa ngáy, chỗ kín liên tục bị ngứa. Vốn tưởng là do hoàng thượng gần đây “nâng cao thể lực” cứ thích quấy rầy mình, ai ngờ càng lúc càng mệt, còn ngất xỉu trong phòng tắm. Sau chuyện ấy, hoàng thượng cũng đã biết chuyện rồi.

-Hồi nương nương…Hoàng thượng nhập cung.

-À…

Chỉ một tiếng à hờ hững, Chương Khanh chỉnh sửa quần áo, quỳ xuống thềm cung điện, nhẹ nhàng:

-Hoàng thượng hồi cung.

-Khanh Khanh -Từ Thiệu Minh kéo nàng ngồi xuống chân mình- Ta tìm được người chữa cho nàng rồi.

-Là ai?

Chương Khanh hỏi lại. Bệnh này có thể chữa sao? Đám nam nhi trong thái y viện đó…Nghĩ đến đấy, nàng đã nổi da gà.

-Yên tâm. Là một nữ y sư …Hoàng đệ đã gặp rồi.

Chương Khanh vừa nghi ngờ vừa nhìn Từ Thiệu Minh chờ xác định lại….. Thấy vẻ chắc chắn trong mắt hắn,trái tim nàng bỗng tràn ngập sự ấm áp. Chương Khanh hiểu, tìm một y sư nữ chữa bệnh cho mình, hắn đã không màng gì tới luật lệ và cấm kỵ của tổ tiên.

Chương Khanh chợt vùi đầu vào ngực Từ Thiệu Minh, ngọt ngào:

-Thiếp yêu hoàng thượng chết mất. Người nói đi, làm sao để không yêu người được đây?

Đàn bà như một đóa anh túc, yêu vì vẻ đẹp và khói đê mê. Đàn ông lại giống như một hũ nước đường, đàn ông tốt thì là hũ mức lượng đường vừa phải, vừa đủ ngọt, lại rất cần thiết trong đời sống hằng ngày. Ngày trước,Từ Thiệu Minh có lúc đối với Chương Khanh không tốt nhưng chỉ dựa vào biểu hiện hôm nay của hắn, nàng đã quyết định, trọn đời này trái tim Chương Khanh sẽ mãi mãi yêu thương hắn, dù Từ Thiệu Minh là hoàng thượng hay chỉ là một thôn dân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.