Đôi mắt Tiểu Thiên vô cầu vô dục, ngây thơ trong sáng. Một đứa trẻ như thế suýt bị giết hại do âm mưu của người lớn. Lòng An Bình vô cùng khó chịu. Tay Từ Thiệu Huân bị nàng níu lấy, run run.
Hắn hiểu lòng nàng. An Bình hay là thiếu phụ của năm nào cứ mờ mờ ảo ảo trộn lẫn vào nhau trong mắt hắn. Tiếng gọi “phụ thân” của Tiểu Thiên cũng làm hắn rung động. Phụ thân và mẫu thân của đứa trẻ. Như có sợi dây vô hình trói chặt hai người.
Đinh lão gia vô cùng giận dữ. Biết là Phương thị ganh tỵ với An Bình nhưng nàng sẽ là Vương phi của Tứ vương phủ. Làm nhạc phụ cho sủng đệ hoàng thượng thương yêu nhất, bước vào hàng hoàng thân quốc thích có thể giúp ông ta ngày càng thăng tiến trên quan trường. Vậy mà mụ đàn bà này lại dám….Tay Đinh lão gia vung lên:
-Lão gia….
Phương thị quỳ dưới đất, uất ức nhìn Đinh lão gia. Tiểu Thiên sợ hãi nấp sau An Bình. Vẻ nhợt nhạt trên khuôn mặt nó khiến lòng nàng càng thêm đau. Phương thị cũng không dám giấu giếm nữa:
-Thiếp dù có ăn gan trời cũng không dám độc chết An Bình trước khi xuất giá. Thiếp….thiếp chỉ bỏ vào một ít thuốc mà Mạnh muội cho thiếp. Đó là thuốc…thuốc khiến khó có con cái. Nhưng không thể…không thể chết người…
Hai người vốn định tiếp tục “ván cờ liều” cho đến cùng. Phong tục cô dâu ăn quế hoa chi là một cơ hội tốt. Loại thuốc không màu không sắc, cả hai cũng tin An Bình sẽ nghĩ họ không dám làm liều mà nới lỏng đề phòng. Người tính không bằng trời tính. Tiểu Thiên lại nhìn thấy mọi chuyện, còn ăn quế chi hoa, phản ứng giống như trúng độc. Phương thị nhìn Mạnh thị bằng ánh mắt căm giận. Tiện tỳ, có lẽ nàng ta muốn độc chết An Bình bằng cách mượn tay mình.
Mọi ánh mắt lại dồn vào Mạnh thị. Nàng ta cũng run rẩy quỳ thụp xuống, nghẹn ngào:
-Lão gia….Thiếp…thiếp chỉ đưa thuốc gây vô sinh. Không phải là thuốc độc. Thiếp…thiếp không đầu độc Bình nhi. Không có…Không…
-Khốn kiếp.
Cơn giận của Từ Thiệu Huân lên đến cực điểm. Hắn nhìn An Bình nhỏ bé, cô độc trong gia đình toàn những con người cay độc. Nàng không chủ ý bước vào hoàng tộc. Thân phận của hắn, toan tính của hoàng huynh đã làm hại nàng, biến An Bình trở thành mục tiêu cho bao người nhắm tới. Lòng Từ Thiệu Huân không khỏi xót xa.
-A…
Mạnh thị quỳ gần Từ Thiệu Huân, bị hắn đá mạnh. Gươm sắp hạ xuống. An Bình không quên hành động ngày nào trước Hạ phủ của hắn. Nhưng nếu giết Mạnh thị, Phương thị trước ngày thành hôn cũng không phải là việc tốt. Bên ngoài còn bao nhiêu kẻ nhìn vào bàn tán, gia đình của Vương phi toàn những kẻ độc ác không có liêm sỉ, có thể ảnh hưởng tới danh tiếng vương phủ, là cơ hội cho những kẻ muốn “đục nước béo cò”.
-Vương gia….Sắp đại hôn rồi…Không nên giết người. Thiếp xin người…
Giọng nàng êm như nước chảy. Đinh lão gia thở phào nhẹ nhõm. Chuyện liên quan tới Mạnh thị, ông cũng không dám cầu xin một tiếng nhưng vẫn cảm thấy luyến tiếc tiểu thiếp mình yêu thương, sủng ái bấy lâu.
-Vương gia…Đám dâu con ganh ghét An Bình là đáng chết. Nhưng nể tình đại hôn, người giam chúng lại, Đinh phủ chúng tôi sẽ xử lý thỏa đáng, không làm ủy khuất Bình nhi.
Lão phu nhân vội vàng lên tiếng. Từ Thiệu Huân nhìn An Bình, không nói gì, chỉ lẳng lặng quay ra sau, căn dặn thuộc hạ:
-Cho thêm vài người nữa đến bảo vệ nàng. Tới đại hôn, Bình nhi mất một sợi tóc, ta sẽ tính sổ cùng Đinh phủ. Dù là gia quyến của nàng cũng không tha.
Phục thị nãy giờ đứng yên trong sợ hãi lẫn đau lòng con gái. Từ Thiệu Huân bước đến trước bà, nhẹ nhàng:
-Nhạc mẫu đừng rời Bình nhi một bước. Ba ngày nữa là đại hôn. Ta nhất định sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Bây giờ thì phải nhờ người.
Phục thị vô cùng cảm động. Thân phận khiến bà không thể ở bên cạnh lo lắng cho “vương phi” được. Giờ Từ Thiệu Huân đích thân lên tiếng, bà sẽ được ở cạnh An Bình, chăm sóc nàng trước khi An Bình xuất giá.
Hoàng cung không ít sóng gió. Thân phận Từ Thiệu Huân đặc biệt. An Bình sẽ không có được quãng đời bình yên như mong muốn…Ai đó vừa mới thở dài…..
Đêm khuya thanh vắng. Sau sự việc chấn động, mọi thứ lại trở nên yên tĩnh. Phương thị và Mạnh thị bị giam trong nhà trong từ đường sám hối, đợi khi hôn lễ xong xuôi sẽ xử lý theo lời đã hứa với Từ Thiệu Huân….
Trong mắt Phương thị chỉ còn lại nỗi kinh hoàng tột độ. Bà ta tận mắt chứng kiến Mạnh thị đột ngột bị thứ gì đó vô hình lôi mạnh đi trong phòng vắng. Nàng ta còn không kịp kêu lên một tiếng thì đã bay bổng lên không trung. Tiếng loẹt xoẹt rợn người. Áo Phương thị bị xé mạnh, cuộn tròn thành một thòng lọng, xiết lấy nàng ta. Tiếng xương cổ gãy răng rắc. Mắt Mạnh thị trợn ngược, máu chảy ra từ mũi, miệng, miệng há to.
-Đừng….đừng giết tôi….Đừng….
Một, hai rồi ba, bốn chiếc bài vị đột ngột di chuyển thẳng đến chỗ Phương thị. Những cái đập mạnh như giáng búa. Miệng bà ta lại như đang bị ai bịt chặt. Chỉ một thoáng, thân hình đã bất động trên nền, máu từ vết thương chí mạng trên đầu tuôn chảy. Mớ bài vị quay lại chỗ cũ, chỉ để lại một cái có vẻ to nặng nhất cạnh Phương thị, bề ngoài như hung khí giết chết bà ta.
Trong gian phòng nhỏ, An Bình đặt chén thuốc lên khay cho Tiểu Đào mang ra ngoài. Tiểu Thiên ngoan ngoãn nhắm mắt, sắc mặt nhợt nhạt đã khá hơn nhiều. Nàng mở nhẹ cửa, bước ra ngoài…
Bóng An Bình vừa khuất là Tiểu Thiên mở mắt. Cậu bé lại phun ra một bụm máu…Có những chuyện không thể chờ đợi được…Đôi mắt trong trẻo trẻ thơ nhắm lại. Nụ cười của An Bình với Tiểu Thiên vô cùng ấm áp. Chỉ mong “mẫu thân” luôn vui vẻ, luôn mỉm cười nắm tay của Tiểu Thiên…