Để Người Cười

Chương 49: Chương 49: Món quà




Trong cung Thái phi, Đôn tổng quản run người trước sự giận dữ của Thái phi. Tông tích Tang Phi – người sử dụng trùng độc không rõ, Từ Thiệu Huân thuận lợi cưới An Bình làm thê tử, khiến mưu tính dùng nàng làm con cờ chia rẽ hai huynh đệ hoàng đế hoàn toàn thất bại. Từ Thiệu Minh đối với hoàng đệ càng lúc càng yêu thương, dung túng, có thể sẽ chọn Từ Thiệu Huân làm người kế vị. Nếu vậy, thế lực và tiếng nói trong triều đình của gia tộc và bà ta không còn gì nữa. Chức Thái phi cũng chỉ là một thứ bù nhìn.

-Thái phi nương nương…Thuần vương có thư…

Thuần vương Thành Tư Dẫn là cháu ruộtTiên đế trên danh nghĩa nhưng thực tế cũng là một trong những đứa con rơi của người. Mẫu thân của Thuần vương là Diệu An Châu, là người của Xuyên địa, tinh thông các loại cổ chú, dùng độc tình. Diệu An Châu không phải là giai nhân tuyệt sắc song lại làm Tiên đế mê đắm, một phần cũng là do nàng ta biết dùng cổ chú câu hồn. Thái phi phải nhờ đến một cao thủ điều khiển cổ, sư phụ của Tang phi giúp đỡ mới có thể phá được cổ chú. Nghe nói cổ chú gắn liền với sinh mạng người luyện. Diệu An Châu chết, Tiên đế mới trở lại bình thường.

Thành Tư Dẫn khi ấy mới hơn một tuổi, Tiên đế giao cho Trang vương em trai mình nuôi dưỡng. Đối với đứa con này cũng yêu thương đặc biệt, năm 18 tuổi đã phong Vương, ban thành Thuần Châu sản vật phong phú tươi tốt cho hắn. Từ Thiệu Minh vốn không phải là đứa con được Tiên đế yêu thích, trong triều đình khi ấy từng có lời đồn, Người có thể nhanh chóng đưa Thành Tư Dẫn khôi phục thân phận hoàng tử, kế thừa hoàng vị.

Người này dã tâm không nhỏ, đã nhiều lần gửi quà biếu, lễ vật đến cho Thái phi và qua lại với không ít người trong triều đình. Tuy nhiên Thái phi là người từng trải, làm sao không nhận ra toan tính của hắn, không muốn liên kết. Song hiện tại, hoàng đế để lộ ý định rất rõ trong việc củng cố hoàng vị, đưa Từ Thiệu Huân từng bước lên kế vị. Một khi tính toán này thành hiện thực, thiên hạ này sẽ thuộc hoàn toàn về hai huynh đệ hắn, những người như Thái phi lần lượt bị loại trừ. Bà không cam tâm, không chút cam tâm.

-Hồi đáp lại….Tiết Nguyên đại, mời Thuần vương đến thăm ta một chuyến. Thăm viếng không cần nhiều người biết.

Bà ta chợt nhớ đến một chuyện. Đôi mắt phượng có nhiều nếp nhăn ánh lên một tia sáng, như là thỏa mãn. Cũng là lúc nên tung hết những quân cờ.

-Nhắc Thuần vương dẫn theo Vương phi Điệp Ảnh. Ta muốn nghe nàng ấy đàn. Lâu lắm rồi hoàng gia cũng không được nghe Điệp Ảnh đàn.

Bên kia vương phủ của Từ Thiệu Huân, phòng Tân hôn sáng sớm đã có các nô tỳ túc trực hầu hạ. An Bình nghe tiếng động bừng tỉnh giấc. Má nàng hây hây đỏ. Từ Thiệu Huân vẫn đang say ngủ, tay ôm chặt lấy nàng:

-Vương gia….Chàng…

An Bình vừa dợm ngồi dậy đã bị hắn kéo lại. Nàng đành phải cau mày, hơi cao giọng nhắc nhở:

-Vương gia…Ngoài kia có người đang chờ.

Từ Thiệu Huân chống tay ngồi dậy. An Bình xấu hổ kéo tấm mền long phụng che đi thân thể mỏi mệt rã rời sau đêm hợp cẩn. Tay nàng vẫn còn dấu đỏ, như một nốt ruồi son bình thường.

Từ Thiệu Huân cười khẽ, rời giường, thình lình ôm lấy An Bình lẫn tấm mền mang vào bên trong. Một căn phòng nhỏ được ngăn cách với bên ngoài bằng tấm bình phong lụa, bên trong đã chuẩn bị xong nước ấm, còn có hoa hồng tỏa mùi hương dễ chịu. An Bình kinh ngạc nhìn hắn. Từ Thiệu Huân tháo chiếc mền lớn, đặt gọn nàng vào trong bồn tắm, giọng nhẹ nhàng:

-Nàng cứ tắm rửa đi, ta ra ngoài….

Từ khi nghe tiếng động, một ma ma lớn tuổi đã dẫn theo người vào trong phòng. Nhìn tấm khăn trắng với những vệt máu đỏ li ti, bà ta hài lòng thấy rõ. Chăn nệm cũng được nhanh chóng thay mới.

Từ Thiệu Huân bước qua họ, chỉ khẽ phẩy tay tỏ ý miễn lễ rồi bước ra ngoài.

Tiểu Đào nhanh chóng bước vào trong trướng, hầu hạ An Bình lau khô người, thay xiêm y mới. Tóc nàng được vấn theo kiểu phụ nữ đã có chồng. Gương mặt trắng nõn ửng hồng trong gương lớn. An Bình bồi hồi nhớ lại….Ngày trước khi gả cho Hạ Chúc Bằng, buổi sáng sau tân hôn, nàng Vân Ca đến vấn an cha mẹ chồng, sau đó về phòng hầu hạ phu quân rửa mặt, chải đầu. Tối hôm sau hắn đến phòng tiểu thiếp. 3 tháng sau đó nữa mới ghé phòng Vân Ca một lần, được vài giờ đã rời đi.

-Tiểu thư…Kẻ mày…

Đào Hoa nhắc nhở. Bên cạnh An Bình bỗng xuất hiện một bóng người. Hắn không nói không rằng đưa tay cầm lấy cọ, giúp nàng kẻ mày. An Bình có chút không quen với sủng ái đó vội lên tiếng:

-Vương gia….Để thiếp…

-Thiên thiếu gia…

Bên ngoài có tiếng của nữ tỳ. Tiểu Thiên tay bưng một cái khay nhỏ, đang bước vào phòng.

-Phụ thân….Mẫu thân…

Từ Thiệu Huân gật đầu, xoa nhẹ đầu nó, trong khi An Bình vươn tay định kéo Tiểu Thiên vào hỏi chuyện. Đứa bé hơi lùi ra sau một chút, nâng cái khay ngang mày:

-Phụ thân ăn chè long nhãn, mẫu thân ăn chè hạt sen.

Hai người thoáng có chút bất ngờ nhưng đều đưa tay nhận lấy. Chè hạt sen An Bình ăn còn hơi nóng. Từ Thiệu Huân múc một muỗng long nhãn đưa lên miệng cho có lệ rồi nhanh chóng cầm chén chè hạt sen, thổi nguội giúp An Bình.

Ánh mắt Tiểu Thiên thoáng lóe lên sự hài lòng. Bên ngoài bỗng có người hầu vào báo tin:

-Bẩm vương gia….Đến giờ đến vấn an hoàng thượng và hoàng hậu rồi.

Từ Thiệu Huân gật đầu, nắm tay An Bình đứng dậy. Nàng quay sang Tiểu Thiên, nhẹ nhàng dặn dò:

-Tiểu Thiên ở nhà ngoan. Khi mẫu thân về sẽ dạy con viết chữ nha.

-Dạ…

Tiểu Thiên nhìn theo bóng hai người khuất dần sau cửa. Hy vọng món quà tân hôn vừa tặng sẽ làm cho hai người vui lại càng vui.

Trong chén chè hạt sen chưa ăn hết, một cái gì đó đang động đậy. Thân chúng rất rõ, màu trắng bạch, còn nhỏ hơn sợi chỉ. Chén chè long nhãn cũng có thứ đang động…Thứ bên trong tụ lại cùng một chỗ, ánh lên màu sắc đen tuyền…

Trong cung, nơi Từ Thiệu Huân và An Bình đến đầu tiên là tẩm cung của hoàng hậu. Minh đế cũng đã ở đó đợi hai người.

Hoàng hậu ngồi trên long ỷ, thai sắp ngày sinh, toàn thân tỏa ra ý cười nhàn nhạt. Minh đế bên cạnh, nhìn hoàng đệ bằng ánh mắt nhu hòa.

Đệ đệ của họ, giờ đã đến lúc lập gia thất. Nội tử là một cô nương hiền dịu. Chỉ mong cuộc đời hai người yên ả như cái tên của nàng. Bình bình an an…

-Bái kiến hoàng thượng…

-Không cần đa lễ. Hoàng đệ, đệ muội đứng lên đi!

Hai tách trà sâm lại được đưa đến. Lần này hoàng hậu sau khi uống trà lại trao cho An Bình chiếc hộp nhỏ, bên trong là một chiếc vòng có sắc xanh biêng biếc như mây trời.

-Đệ muội. Đây là quà tẩu tử tặng cho muội. Bình bình an an…Ta và hoàng thượng đều mong mỏi một cuộc sống như vậy. Huân đệ và muội chắc cũng giống chúng ta.

-Nương nương…

-Khi chỉ có người trong nhà thì cứ gọi ta là hoàng tẩu -Chương Khanh nhẹ nhàng- Cuộc đời này, chắc chỉ còn chúng ta là người thân của nhau thôi.

Từ Thiệu Minh lẫn Từ Thiệu Huân đều im lặng. Thân phận đặc biệt khiến tình thân đôi khi là một thứ xa xỉ với họ. Bản thân hoàng hậu Chương Khanh cũng không muốn đứa trẻ trong bụng mình sẽ kế thừa hoàng vị, tiếp tục quãng đời như cha nó, không yêu thương chân thật, lúc nào cũng đề phòng, cũng phải lừa mình dối người.

-Hoàng tẩu. Đệ muội cảm tạ người.

An Bình nhận lấy vòng ngọc, mắt chợt cay cay. Kiếp trước nàng không có ai là người thân thuộc. Kiếp này sống lại, bên cạnh Phục thị lại có Từ Thiệu Huân, Tiểu Thiên và tình cảm của hai người đứng đầu thiên hạ. Trời cao không bạc đãi An Bình, đang từ từ bù đắp cho nàng chăng?

-Tâu hoàng thượng….

Không khí thân mật biến mất. Trước mặt người khác, Từ Thiệu Minh lại là Minh đế ôn hòa nhưng giọng điệu lạnh như băng:

-Chuyện gì?

-Thái phi nghe nói Vương gia vào cung thỉnh an nên phái nô tài đến mời Vương gia, Vương phi đến gặp.

Trên danh nghĩa, vẫn là phải làm. Nhưng không đợi nổi đến lúc Từ Thiệu Huân đến mà phải cho người đến tận cung mời, Minh đế khẽ nhíu mày:

-Được rồi…..Hoàng đệ dẫn vương phi đi bái kiến Thái phi đi.

Từ Thiệu Huân nắm lấy tay An Bình, thi lễ rồi đi theo Tổng quản. Hoàng hậu Chương Khanh nắm nhẹ tay Minh đế, giọng hơi lo lắng:

-Hoàng thượng….Thái phi…

-Bà ấy không dám giở trò gì đâu. Huân đệ cũng không lạ gì tính cách của bà ta. Nó sẽ đề phòng…

Còn một thông tin khác mà Từ Thiệu Minh không tiện nói cho Chương Khanh biết. Hoàng thúc Trang vương vừa qua đời mấy ngày trước, theo luật lệ của hoàng tộc phải được đưa vào hoàng lăng chôn cất. Thế tử Trang vương Thành Tư Dẫn hộ tống quan tài về kinh thành, sau khi an táng sẽ ở lại đợi phong tước vị. Chuyến đi này có cả Thế tử phi Điệp Ảnh. Từ Thiệu Huân vừa mới tân hôn lại phải đối diện với người xưa.

Vương phi Điệp Ảnh. Từ Thiệu Minh vẫn còn nhớ lá thư mười năm về trước. Huân đệ không biết gì về lá thư đó. Ngày Điệp Ảnh trở thành Vương phi của Thành Tư Dẫn, khuôn mặt Từ Thiệu Huân vẫn cứng ngắc không cảm xúc. Chỉ có đôi mắt nó dõi về một hướng. Đau thương….

Chuyện của thiếu phụ Đinh gia kia chỉ là hối hận. An Bình hôm nay đã đủ sức xóa đi hình bóng Điệp Ảnh trong trẻo trong mắt Huân đệ hay không?

Trong cung Thái phi, bà ta nắm lấy tay thế tử phi Điệp Ảnh đang hôn mê trên giường. Thời gian không làm con bướm nhỏ mất đi vẻ rực rỡ mà dường như càng tô điểm thêm sắc môi anh đào, má thắm, gieo vào mắt nàng nỗi sầu tư man mác, hút hồn nam nhân.

Một lão già ăn mặc theo kiểu đạo gia đang cầm trong tay một lọ thuốc tỏa ra mùi tanh nồng đậm. Bên trong có những viên đan dược nhỏ, bỏ vào miệng Điệp Ảnh. Cạnh đó là Thành Tư Dẫn, tận mắt chứng kiến nhưng không có phản ứng gì ngoài ánh mắt lạnh lùng.

Chưa đầy một khắc, Điệp Ảnh đã mở choàng mắt. Bên trong dại đi một chút rồi nhanh chóng trở lại bình thường….

-Thái phi….

Nàng cất tiếng như chuông ngân, ngơ ngác nhìn xung quanh. Lưu Thái phi khẽ mỉm cười:

-Có lẽ con đi đường xa mệt nên ngất đi một chút. Không sao….

Điệp Ảnh vội vàng đứng dậy. Đầu óc nàng vẫn thấy váng vất khó chịu nhưng cũng không nghĩ đến chuyện gì khác. Lưu Thái phi vốn là dì ruột. Nàng không thể ngờ…..Khi Thành Tư Dẫn dìu Điệp Ảnh ra ngoài, bên trong ánh mắt Lưu Thái phi lại lóe lên tia hung hiểm. Bà ta hỏi lão đạo nhân:

-Thuốc của ngươi có công dụng chứ? Lần trước thằng bé kia trúng cổ trùng của học trò ngươi, biểu hiện không giống lần này. Rất ngoan ngoãn. Không còn nhớ gì.

-Nương nương phải biết, bản lĩnh của Tang Phi còn yếu kém -Lão già nhếch môi- Nó chỉ nuôi được cổ trùng hạ đẳng, gặp kẻ có hiểu biết thì có thể khắc chế. Trùng độc lão dùng bình thường không ảnh hưởng gì tới con người cả. Nó chỉ từ từ khơi gợi những tà tâm trong tâm hồn họ, thổi bùng và nuôi dưỡng nó, biến người đó thành mù quáng, chỉ khăng khăng làm theo dục vọng. Đây là Tâm trùng.

-Không lạ gì mà Thành Tư Dẫn lại đồng ý dùng loại trùng độc này trên thân thể Ảnh nhi….Chắc chắn con bé với Từ Thiệu Huân vẫn nhớ mãi không quên…Tâm tư đã vậy, lại thêm trùng độc….

Lão đạo gia là Tang Đồng, sư phụ và cũng là cha nuôi của Tang Phi. Ông ta tuổi già nên tâm huyết cả đời về điều khiển cổ trùng đều truyền lại cho Tang Phi, dự định ở ẩn. Nhưng không ngờ theo dấu vết cổ trùng lại nhìn thấy một bộ xương trắng. Tang Phi bỏ mạng….xương thịt tiêu hủy nhanh chóng, không phải chuyện bình thường. Ông ta tìm đến Thái phi, nghe Thái phi nói lại về chuyện dùng độc trùng đối phó Từ Thiệu Huân kia nhưng tới ngày đại hôn thì Tang Phi mất tích, có lẽ do bị Từ Thiệu Huân và Minh đế phát hiện hành vi mà giết hại. Dù thế nào cũng phải trả thù rửa hận. Tâm trùng là độc trùng cả đời tâm huyết của Tang Đồng, bây giờ ông ta mang ra dùng, nhất định phải bắt Minh đế tận tay giết em mình theo toan tính của Thái phi và Thành Tư Dẫn, người mang thế tử phi của mình làm mồi dẫn, mục tiêu là chiếc ngai vàng.

Bên ngoài, Từ Thiệu Huân thoáng ngẩn người khi nhìn thấy Điệp Ảnh. An Bình cũng thấy rõ biểu hiện thẫn thờ của thiếu phụ kia. Nàng ta vội vàng quay mặt như nhìn thấy quỷ. Tim Từ Thiệu Huân nhói lên một cái. Cơn đau bất ngờ làm hắn khuỵu xuống, miệng lại phun ra một búng máu tươi…

Tiểu Thiên trong phủ vương gia ngẩng đầu khỏi trang sách đang đọc dở. Quà chưa tặng đã thấy rõ sự dao động trong lòng người đó. Chỉ cần khiến cho ai kia đau lòng dù chỉ là một chút, cái giá phải trả không đơn thuần chỉ là một búng máu tươi này….

Từ Thiệu Huân có dấu hiệu trúng độc khi đến thăm Thái phi khiến không ít lời dị nghị không ngớt trong triều nội. Chuyện Thái phi “bằng mặt không bằng lòng” với hoàng đế và Tứ vương gia là quá rõ. Đối với nghi vấn này, đích thân Tứ vương phi bác bỏ. Nguyên nhân Từ Thiệu Huân hộc máu là di chứng còn lại của chứng bệnh trước ngày hôn lễ, tịnh dưỡng vài ngày sẽ khỏe.

Trong phòng, An Bình dịu dàng cầm chén thuốc trên khay còn nóng hổi, trao cho Từ Thiệu Huân:

-Chàng uống thuốc đi!

-Cảm ơn nàng….

Chuyện quá khứ. Đã là quá khứ. Chút vương vấn khi gặp lại. Nhưng tất cả đã qua rồi.

-Nàng ấy là Điệp Ảnh.

-Vâng.

An Bình chăm chú lắng nghe. Từ Thiệu Huân uống xong chén thuốc, chậm rãi cất tiếng:

-Nàng ấy là cháu ruột của Thái phi nương nương, từng cùng ta có chút duyên phận.Nhưng sau đó ta theo hoàng huynh đi Cổ trấn, nàng ấy cũng lấy phu quân. Lâu rồi không gặp nhau.

Từ nhỏ, mẫu phi của Từ Thiệu Huân đã mất. Từ Thiệu Minh và Chương Khanh chăm sóc hắn, nhìn hắn lớn lên từng ngày. Điệp Ảnh có nói, Từ Thiệu Minh và gia tộc của nàng vĩnh viễn không thể hòa hợp. Nàng không dám cãi lời cha mẹ. Nếu Từ Thiệu Huân cương quyết theo Từ Thiệu Minh đến Cổ trấn, tiếp tục đối chọi với Lưu gia, duyên phận hai người cũng theo đó mà gãy đổ. Nàng van xin Từ Thiệu Huân ở lại. Nhưng hắn vẫn dứt áo ra đi…

Điệp Ảnh rơi lệ. Hoàng hôn nhuốm màu tang tóc. Trên tay Từ Thiệu Huân là một vuông lụa đỏ từ tay áo khi hắn định giữ nàng lại. Nhưng giữ làm gì nữa. Số phận – định mệnh đã chia lìa cả hai rồi.

An Bình lặng yên nhìn hắn. Từ Thiệu Huân ít khi thổ lộ tâm sự. Chiếu ban hôn đã gắn kết hai người trong khi tình cảm chưa sâu nặng. An Bình chưa thương hắn, Từ Thiệu Huân với nàng cũng chưa phải gọi là cảm tình sâu sắc. Bây giờ lại xuất hiện một Điệp Ảnh. “Một chút duyên phận”, không chỉ đơn giản là một đoạn duyên dang dở. Bên trong có lẽ là bao yêu thương giấu kín. An Bình chợt cảm thấy lòng mình – như là có chút nhói đau.

-Thiếp đi lấy nước. Chàng…

Từ Thiệu Huân nhìn thấy vẻ miễn cưỡng trong mắt nàng. An Bình không vui. Câu chuyện về Điệp Ảnh…Hắn có sai lầm khi kể nàng nghe không?

-Bình nhi….Nàng…

Một cái kéo mạnh, An Bình chấp chới rồi nằm gọn trong lòng Từ Thiệu Huân. Gác cằm trên tóc nàng, giọng hắn nhẹ như ru:

-Thật tình không còn gì nữa. Nàng ấy là Thế tử phi Điệp Ảnh. Sắp tới là Trang vương phi, là tẩu tử của ta…

-Thiếp biết….-Giọng An Bình có chút nghẹn đắng- Nàng ấy là Trang vương phi. Không phải là Điệp Ảnh của chàng nữa. Nhưng mà….

-Ta hứa….- Từ Thiệu Huân chợt nghiêm giọng- Ngoài nàng ra, ta không bao giờ nhìn tới người con gái khác. Ta cũng không thích trở thành mục tiêu tranh giành của nữ tử. Ta trọn đời chỉ có một thê tử. Dưới thê không có thiếp. Ta thề….

Đó là một lời cam kết. An Bình run lên. Quyến rũ và chiếm trọn lòng hắn, để hắn một lòng một dạ. Nàng từng có ý định như vậy. Nhưng chưa thực hiện được điều đó thì hình như ván cờ đã đổi ngược. Người xiêu lòng, mềm yếu trước những lời yêu thương chân thành dường như là An Bình mới phải. Nàng ngã lòng….Nàng ghen tuông, nàng đau lòng trước vì Từ Thiệu Huân mất rồi.

-Bình nhi…Tin tưởng ta, có được không?

An Bình gật đầu. Mắt chợt cay cay….

Bên ngoài sân, Tiểu Thiên đang chơi đá quả cầu nhỏ một mình. Thái độ vô cùng chuyên chú và nghiêm túc. Trong Cần chánh điện, Thái phi đang thưởng trà, cạnh đó là Minh đế. Nghi lễ sắc phong Trang vương đã hoàn tất. Thành Tư Dẫn thay thế Phụ vương, nhận danh phong và bổng lộc, quỳ phía dưới tạ ơn:

-Trang vương….Bình thân…

-Tạ ơn hoàng thượng và Thái phi.

Lưu Thái phi đặt chung trà xuống, mỉm cười ra vẻ quan tâm:

-Hôm qua Huân nhi bệnh cũ tái phát làm ai gia rất lo. Không biết hiện giờ đã đỡ chưa?

-Hồi Thái phi….Huân đệ đỡ hơn rồi.

-Mới thành hôn lại bị bệnh nặng, e là tinh lực hao mòn không ít. Ta vốn định ban cho Huân nhi Băng Nhạn là thiếp thất, nhưng tình hình này thì phải hoãn lại rồi.

Băng Nhạn là em họ của Điệp Ảnh, trưởng nữ của Lưu Nga, Thất muội của Thái phi, trước đây bà ta luôn có ý đưa nàng ta gả làm Vương phi của Từ Thiệu Huân. Hôm nay lại muốn gả làm thiếp thất, không phải là muốn cài người bên cạnh dò thám Từ Thiệu Huân sao?

Ngoài mặt Minh đế vẫn nói cười vui vẻ, nhưng bên trong đang nổi sóng. Thái phi không an phận. Thành Tư Dẫn trở lại kinh thành nhận thính phong, mang theo cả Lưu Điệp Ảnh rõ ràng không có ý đồ gì tốt. Giờ lại tới Băng Nhạn…Bao năm tranh đấu, bà ta cuối cùng cũng nhận ra đấu với vua khác nào tìm con đường chết. Từ Thiệu Huân là người Minh đế thương yêu, trọng dụng, là cánh tay phải của hắn, nhắm vào nó là muốn thông qua đó đối phó Minh đế sao?

Phụ nữ luôn có những toan tính mà đàn ông không hiểu được. Minh đế khẽ cười:

-Thái phi không cần vội. Huân đệ rất yêu thương nương tử của nó, chuyện lập thiếp tính sau cũng được.

-Hoàng đế à….Ta…

Đang lúc trò chuyện thì Đổng công công vội vã chạy vào:

-Muôn tâu hoàng thượng, tâu Thái phi. Chuyện lớn rồi….Lớn rồi….

-Chuyện gì?

-Hồi hoàng thượng….-Đổng công công liếc mắt sang Lưu thái phi, sợ hãi nhưng vẫn phải tấu tiếp- Nhân công đào hầm tu sửa kim điện cho Thái hậu bắt gặp…Bắt gặp những bộ xương của oa nhi….Tất cả là 8 bộ.

-Sao?

Lưu Thái phi sợ hãi bật ra khỏi ghế. Trước đây Tang Phi từng nói, muốn luyện độc trùng phải có máu oa nhi nuôi dưỡng. Bà ta đã không ngần ngại tìm trẻ con về cho hắn, xác thì sai người xử lý, không ngờ chúng lại đem chôn lại tẩm cung. Giờ thật là….

Tiểu Thiên dừng quả bóng trong chân lại. Ký ức của đứa nhỏ hiện ra cảnh một căn phòng vắng. Tiểu Thiên bị trói nằm trên ghế. Cạnh đó là một cái chậu gỗ. Một đứa trẻ trạc tuổi nó bị lôi đến. Đao phủ cầm dao cắt mạnh. Máu phụt ra…Con bé co giật, trắng trợn trừng rồi mới chết. Miệng Tiểu Thiên bị vạch ra đổ máu vào. Vị máu tươi nồng đậm ấy….Quả thật rất ngon…

Từng cái xác khô cạn máu bị mang ra ngoài quăng xuống núi, làm mồi cho sói. Có tới hàng trăm bộ. Hôm nay chỉ đem về một ít làm quà cho Tân hôn của An Bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.