Để Người Cười

Chương 58: Chương 58: Tàn khốc của đế vương




An Bình đưa Tiểu Thiên rời khỏi, khuôn mặt Từ Thiệu Minh như băng đá. Thành Tư Dẫn cũng run rẩy quỳ phía dưới. Minh đế luôn thể hiện bên ngoài là một vị vua khoan hòa, nhân ái nhưng những kẻ đối địch của Từ Thiệu Minh đều biết, so với những đế vương từng bước lên ngai vị, hắn vừa thông minh lại vừa tàn nhẫn. Đặc biệt Từ Thiệu Minh có những giới hạn không ai được chạm vào. Đó là hoàng hậu Chương Khanh, Từ Thiệu Huân- Tứ vương gia.

Hôm nay Thành Tư Dẫn đã phạm vào đại kỵ đó. Nhìn ánh mắt của Minh đế thì biết. Hắn không phải là người có lòng khoan dung với những kẻ chống đối mình.

-Trang vương….Mang thi thể Ảnh nhi về hậu táng. Trẫm ban cho nàng danh hiệu Đệ nhất Vương phi, linh vị thờ phụng trong hoàng tộc.

Không nhắc đến chuyện trừng phạt Thành Tư Dẫn. Thái độ này vẫn làm cho nhiều người nghi ngại. Nhất là sau đó, Từ Thiệu Minh đã phán lệnh xuống triều đình.

-Thái sư vô năng, không phân biệt được người xấu, tốt, gây loạn trong triều, biếm tam cấp.

Ngay sau đó đã có người thay thế. Đổng ngự sử- Đổng Tuyền là con trai của Đổng quốc công, một trong những người xưa kia có công phò giá Từ Thiệu Minh lên ngôi. Hiện nay Đổng Tuyền tuy chỉ giữ chức Tả ngự sử nhưng con người chính trực, liêm khiết, khả năng làm việc nhanh nhẹn, được lòng dân.

Sự thay đổi diễn ra chóng vánh. Từ Thiệu Huân cũng không nói gì thêm, nhanh chóng lui về vương phủ với An Bình.

-Hoàng thượng….Cơ hội để diệt Thái phi và Trang vương….

-Trẫm biết -Từ Thiệu Minh uống chung trà vừa được Trình Đăng đưa lên, trong mắt hiện ra vẻ nuối tiếc- Là trẫm nợ Ảnh nhi. Để nàng được an táng trong danh xưng Đệ nhất Vương phi cũng xem như một cách an ủi. Còn Trang vương….-Từ Thiệu Minh cười khẩy- Trẫm đã tha cho hắn một con đường sống, thế mà không biết an phận. Khanh xem, một con người độ lượng như trẫm có thể tha thứ được nữa không?

Trình Đăng cười nhẹ. Quan hệ bao năm nay giữa cả hai, hắn hiểu rõ hơn ai hết tính cách của Từ Thiệu Minh. Hiện nay Minh đế đang trong giai đoạn cần người tài cùng hắn ổn định giang sơn. Hắn tàn nhẫn nhưng không phải là kẻ truy cùng giết tiệt. Trang vương muốn sống yên ổn nhưng con trai duy nhất của ông ta – cũng là “hoàng huynh” của Từ Thiệu Minh lại mang trong người tham vọng. Biết làm sao được. Đế vương sẽ có thủ đoạn của đế vương.

-Thần về phủ. Theo thần, tốt nhất là giải quyết cho xong trong ngày an táng Vương phi. Không cần đêm dài lắm mộng.

-Ừm…

Mệnh lệnh Minh đế ban xuống. Thái phi không khỏe, bị chuyện trên Long điện làm cho kinh sợ, phải tịnh dưỡng trong cung Văn Tĩnh 3 tháng.

Nhận được lệnh, Thái phi giận run người. Cung Văn Tĩnh trước kia là lãnh cung của Tiên đế. Hiện nay hoàng hậu Chương Khanh độc sủng nên cung này không có tần phi nào ở, trở nên an tĩnh. Từ Thiệu Minh cho người an trí bà ta vào đây, khác nào biếm lại lãnh cung.

-Người đâu, truyền hoàng thượng….Nói ta muốn gặp người.

Đáp lại lời Thái phi chỉ là sự im lặng. Đi theo hầu bà ta chỉ có hai tỳ nữ, đúng bữa cơm bưng nước rót nhưng món ăn thì thanh đạm, toàn củ sen, rau dưa đơn giản, không khác nào một kẻ tu hành.

Đến đêm, Văn Tĩnh cung càng im lặng. Chỉ có tiếng cú ăn đêm bi thiết, tiếng chuông báo canh rõ mồn một càng tăng thêm nỗi quạnh hiu.

Đến ngày thứ Tám, bỗng nhiên có tiếng người xôn xao, hai cung nữ vội quỳ xuống, tung hô:

-Hoàng thượng vạn vạn tuế….Vạn vạn tuế….

Từ Thiệu Minh một thân thường phục, áo lụa trắng, khuôn mặt tuấn tú thoáng hiện ý cười.

-Nhi thần bái kiến mẫu phi.

-Hoàng thượng thật có hiếu….-Lưu Thái phi gằn giọng- Để ta vào cung Văn Tĩnh này an dưỡng, mục đích là để ta thanh tĩnh lại tâm hồn hay là muốn ta kiểm điểm hành vi đã ủng hộ Trang vương?

-Nhi thần không có ý đó. Nhi thần chỉ muốn cho mẫu phi thấy, không khí nơi mẹ ruột của ta từng ở, để mẫu phi hiểu thêm lý do tại sao bà ấy trở nên điên cuồng như vậy. Nghĩ lại chuyện cũ, vẫn thấy đau lòng…

Ánh mắt, khuôn mặt Từ Thiệu Minh nhuốm màu bi thương. Nhưng tinh thần cảnh giác của Lưu Thái phi lại bị những lời này làm cho lên cao. Từ Thiệu Minh ít khi nhắc đến mẹ ruột, hôm nay đột ngột lên tiếng. Bà có dự cảm không lành.

-Hôm qua là tang lễ của Nhất đẳng Vương phi Lưu Điệp Ảnh. Trẫm đã đến dự, đã thắp hương cho nàng ấy….Đã xin lỗi nàng ấy. Trẫm nợ nàng ấy một lá thư gửi cho Huân đệ. Còn Thái phi nương nương, người nợ Điệp Ảnh cả mạng sống. Người làm cho ta hiểu sâu sắc câu nói: “Lòng dạ như rắn rít”, độc ác đến dường nào.

-Hoàng thượng…

-Trang vương quá bi thương vì cái chết oan khuất của thê tử, sáng hôm nay trẫm nghe tấu đã tự vẫn tại thư phòng.

Lưu Thái phi nhìn Minh đế. Tự vẫn….Hắn muốn gì?

-Ngươi muốn ta….

-Thái phi nương nương sau khi xảy ra chuyện, người nhiều phiền muộn, vào cung Văn Tĩnh, mắc bệnh nặng. Trẫm đã phái nhiều người chạy chữa nhưng thương tâm không dứt, đã bệnh nặng, qua đời…

-Ngươi…

Bàn tay vẫn còn rất mềm mại run rẩy, khuôn mặt Thái phi rúm ró một cách đáng sợ. Trước ngưỡng cửa sống chết, con người quyền lực vẫn là một con người.

-Người đâu…

Hai hắc y nhân đã vào phòng lúc nào không biết. Thái phi bị khóa chặt. Từ cửa, một cô nương xinh đẹp cầm trên tay chén thuốc bước vào.

Nhìn thấy mặt cô nương đó, Thái phi hét lên:

-Từ Huệ…Nàng….

-Không phải đâu -Từ Thiệu Minh lạnh nhạt- Nàng ấy là Thạch Tiểu Kiều, con gái của Từ Huệ. Bao năm nay nàng ấy luôn muốn trả thù cho mẹ. Trẫm ban cho nàng ấy cơ hội này…

-Từ Thiệu Minh…Ngươi là quân bất nghĩa. Nếu không có ta và Lưu gia, ngươi làm sao lên được ngôi Thái tử. Ngươi….

-Mẫu phi dằn cơn kích động. Trong số các hoàng tử, chỉ có Từ Thiệu Minh thân phận thấp kém, nuôi ta thừa tự mới có thể tránh được chuyện sau này ta lên ngôi, người khác được phong Thái hậu, thao túng hậu cung. Lưu gia và ta là quan hệ trao đổi….Không ai nợ ai.

-Ngươi…

-Ta vốn muốn để cho bà sống…-Từ Thiệu Minh nhếch môi- Xem ta cai trị quốc gia này. Nhìn từng người từng người một của Lưu gia rơi xuống ngục. Ta vốn nghĩ bà đã an phận. Nhưng bà đã nhắc cho ta nhớ, không nên xem thường phụ nữ trong hậu cung. Huân đệ, Khanh nhi và đứa trẻ sắp ra đời của ta nữa. Tất cả đều phải được an toàn tuyệt đối. Thái phi nương nương….Xin tiễn đưa người….

Cô gái bóp miệng Lưu Thái phi, đổ độc dược vào. Loại độc không màu không mùi vị, thấm vào cơ thể không để lại dấu vết. Trước mắt Lưu Thái phi là hình ảnh của Từ Huệ trợn tròng mắt trắng dã nhìn bà.

Mọi thứ đảo lộn. Bóng Từ Thiệu Minh mờ dần, cơn đau xé toang cơ thể….Thái phi co giật….Miệng chỉ có thể lẩm bẩm những từ ngữ đứt quãng….

-Từ Thiệu Minh….Nuôi ong tay áo….Rồi….rồi nó sẽ biết….Tĩnh phi….Ai giết mẹ….Huân….giết ngươi…..

Bà ta giãy dụa thêm vài cái rồi bất động. Đôi mắt Minh đế hiện lên một thoáng âm trầm.

-Mang xác Thái phi tắm rửa sạch sẽ, tuyên bố người muốn về cùng với đất. Xác thân hỏa thiêu rải trên biển, mong người cùng Tiên đế vạn an.

-Tuân lệnh…

Bàn tay Minh đế vẫn sạch sẽ. Nhưng lại thêm một xác người vừa ngã xuống. Hắn không tiếc sẽ đổ thêm máu nữa, chỉ mong Huân đệ, Chương Khanh và những người thân thuộc luôn giữ được trái tim trong sáng dưới vòm trời Từ Thiệu Minh đã dùng máu gột rửa nên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.