Lâm Hư nhẹ giọng nói: “Lúc đầu ta cũng từng nghĩ thế, nhưng cháu có biết lần này là ai mơ ước đến bảo vật của hắn, là thế lực nào không?”
Lâm Tòng Vân trầm giọng hỏi: “Đừng nói cả bọn họ cũng tham dự vào đấy?”
Lâm Hư cười nói: “Những thế lực mạnh mà cháu biết đều đã nhúng tay vào rồi! Bây giờ chỉ còn mỗi chúng ta thôi!”
Lâm Tòng Vân cười khổ: “Cái tên này đúng là xui xẻo!”
Lâm Hư gật đầu, sau đó, lão đứng lên đi tới cửa đại điện: “Vị tiền bối kia…”
Lâm Tòng Vân đột nhiên nói: “Đại bá, ta có một suy nghĩ thế này!”
Lâm Hư đáp: “Nói đi!”
Lâm Tòng Vân nói: “Thực lực của vị tiền bối kia đã vượt khỏi sức tưởng tượng của chúng ta rồi, rất có thể là đối phương đến từ tinh vực có nền văn minh loại một, thậm chí là loại đặc biệt, người như thế, nếu nàng ta quan tâm đến Diệp Huyên thì không thể nào nhìn hắn chết được”.
Lâm Hư khẽ nhíu mày: “Ý cháu là nàng ta đang cố ý rèn luyện Diệp Huyên?”
Lâm Tòng Vân gật đầu: “Có thể là như vậy, rất có thể nàng ta đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng ta ra tay giúp đỡ Diệp Huyên kia, chắc chắn có thể để nàng ta mang ơn chúng ta, dù không mang ơn cũng có thể kết bạn”.
Mang ơn!
Kết bạn!
Lâm Hư đột nhiên siết chặt tay phải.
Cô gái váy trắng kia mạnh đến mức khó tin, nếu có thể để đối phương mang ơn Linh Hư Tinh Cung, chắc chắn là một trợ thủ lớn với Linh Hư Tinh Cung.
Đúng như Lâm Tòng Vân nói, dù không mang ơn, có thể kết bạn cũng được!
Nghĩ đến đây, Lâm Hư hơi động lòng, nhưng sau đó, lão lại cau mày: “Không được, nếu chúng ta nhúng ta thì chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong đó”.
Lâm Tòng Vân cười nói: “Đại bá, chúng ta không cần giúp đỡ công khai, có thể âm thầm giúp đỡ mà, không phải sao?”
Lâm Tòng Vân vội nói: “Dẫn theo mười hai Thiên Cương?”