Bỗng nhiên, đại thần tầng hai lên tiếng: “Tên này chính là thể chất Bất Tử trong truyền thuyết!"
Diệp Huyên nghe mà đen cả mặt: “Thế đánh mãi không chết thật à?"
"Tất nhiên không phải vậy”, đối phương nhẹ giọng đáp: “Nếu ta đoán không sai, gã không phải là bản thể”.
Không phải bản thể ư?
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?"
"Thứ ngươi đang nhìn thấy là do thiên địa chi khí ngưng tụ mà thành. Kiếm của ngươi chỉ có thể tiêu hao chứ không thể giết, trừ khi ngươi giết gã trên một trăm lần, khiến gã hoàn toàn tan biến”.
Diệp Huyên sầm mặt hỏi: “Mẹ nó, thế chẳng phải là vô địch rồi sao?"
"Nhưng thể chất và huyết mạch của ngươi còn kinh khủng hơn cơ”.
Diệp Huyên ngây ra, vội hỏi lại: “Thể chất của ta ư? Nhưng Tiểu Hồn đã nói ta chỉ có thể chất bình thường thôi mà?"
"Ta có nói gì à?", đại thần tầng hai hỏi.
Diệp Huyên: “...”
Đúng lúc ấy, hắn phát hiện không gian xung quanh đang chấn động kịch liệt rồi nhanh chóng nứt toác, vô số lực lượng vật chất tối không ngừng tràn ra.
Sắc mặt Diệp Huyên đanh lại, rồi như chợt nghĩ đến gì đó, đạo tắc Không Gian xuất hiện từ giữa chân mày hắn. Một khắc sau, vết nứt không gian bốn phía khép lại với tốc độ không tưởng.
Mọi người rối rít nhìn theo, chỉ thấy hắn phất tay một cái, không gian đã trở lại bình thường.
Mọi người: “...”
Tả Thanh cũng nhìn sang với ánh mắt kinh dị, hoàn toàn không ngờ đại chiêu của gã cứ thế đã biến mất...
Bỗng nhiên, Diệp Huyên cầm kiếm lao đến. Tả Thanh cũng nắm tay phải, tập trung một luồng sức mạnh hùng hậu vào đó.
Diệp Huyên tung mình nhảy lên, hai tay nắm chuôi kiếm, hung hãn chém xuống.
Vèo!
Tiếng xé rách bén nhọn vang lên theo mũi kiếm.
Mà Tả Thanh cũng đồng thời tung ra một đấm: “Phá!"
Ầm!
Ở ngoài sân, Mạc Tà nhìn trận chiến giữa cả hai với vẻ vô cảm, không biết đang suy nghĩ gì.