Bốn tên cường giả đỉnh cao hướng về phía Đào Thanh, mà Đào Thanh lúc này đã thụ thương khá nặng, nếu như giờ phải đánh với bốn tên cao thủ này thì chắc hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng mà ông ta la người hào sảng, thấy bốn tên cường giả tiến về phía mình thì cũng không hề hoảng sợ, nhưng mà sâu trong nội tâm ông ta vô cùng đau khổ, không nghĩ tới Huyết Đao Môn lại luân lạc đến tình trạng này, Không nghĩ tới thế hệ sau của Huyết Đao Môn lại hèn mọn như thế này ông ta cười lên một cách chua chát.
Ha, ha, ha!!!
- Đến, đến đây đi!!
Nói rồi ông ta đứng lên phía trước, một chân đạp mạnh một cái xuống đất sau một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên cơ thể ông ta càn quét mà ra, bởi vì bị trọng thương mà lúc này thực lực ông ta chỉ còn lại một nửa nhưng mà ông ta không hề sợ hãi một chút nào.
Dù sao ông ta cũng là người của Huyết Đao Môn, dù cho phải chết thì cũng phải đánh một trận, dù cho có chết cũng phải xứng đáng với các bậc tiền bối của tông môn.
Bốn tên cường giả lúc này đã bao vây lấy Đào Thanh.
- Chịu chết đi!
Một người trong đó hét lến, sau đó vung ra một chưởng đánh thẳng vào đầu của Đào Thanh, rất nhanh Đào Thanh lùi lại một cái, tránh thoát một chưởng này, nhưng là rất không may cho ông ta, khi ông ta lùi thì lưng của ông ta đã tiến sát với một tên cường giả khác, đối phương bèn tung ra một quyền hướng về phía hậu tâm của ông ta, tình thế nguy hiểm ông ta nghiêng người một góc chín mươi độ, chính vì vậy mà một quyền này chỉ xẹt qua lưng của ông ta, trong chốc lát đã có hai tên cường giả ra tay, hai quyền chuongr đều không đánh trúng đối phương thì cả nhóm bốn người cùng tiến lên quyền chưởng tung ra mù mịt, lúc này thì Đào Thanh chống đỡ vô cùng chật vật, một cơ hội đến một tên cường giả đã tung một cước vào bụng của Đào Thanh, không nghi ngờ một cước này với tám thành công lực đã đánh bay Đào Thanh, đang ở trên không thì Đào Thanh đã liên tục phun ra ra máu.
Sau khi đánh bay đối phương, tên cường giả này cũng không vội tiến về phía trước kết để kết thúc sinh mệnh đối phương, mà chỉ hờ hững đứng nhìn về phía Đào Thanh, dường như đánh bại Đào Thanh chỉ là một chuyện rất đơn giản. Trịnh Văn Thái tiến ra phía trước, hai tay chắp sau lưng đưa ánh mắt lạnh nhạt nhìn về phía Đào Thanh cất giọng đạo mạo.
- Lão già, tôi biết ông là người có năng lực, nhưng tình cảnh hôm nay ông cũng thấy rồi đó, nếu như ông chịu thuần phục với tôi, như vậy thì hôm nay ông sẽ bảo toàn được tính mạng? tôi nghĩ không có gì quan trọng bằng tính mạng hiện giờ?
Haha...
Nghe đối phương lời nói Đào Thanh cất giọng cười to khinh thường.
- Ngươi đang đe dọa ta, đối với ta mà nói chết có gì đáng sợ chứ, muốn chiêu hàng ta làm việc cho ngươi, không có cửa đâu. chỉ là một tên tiểu bối vắt mũi chưa sạch, lấy tư cách gì để ta làm việc cho ngươi?
Nghe vậy năm tên cường giả sau lưng Trịnh Văn Thái giận tím mặt.
- Muốn chết, công tử nhà ta cho cơ hội mà không muốn?
- Được làm việc cho thiếu chủ nhà chúng ta là vinh hạnh của ông rồi, vậy mà còn dám cất lời cuồng ngạo, vậy hôm nay ông chết cũng không có gì đáng tiếc.
Một người khác cũng cất giọng châm chọc, Trịnh văn Thái đưa tay lên ra hiệu đám người ngừng lại, rồi lại tiếp tục nói.
- Dù sao năng lực của ông ta cũng không tầm thường, cứ như vậy giết đi thì có chút đáng tiếc, nếu như ông ta chịu làm việc cho chúng ta thì không có gì tốt bằng.
- Nếu như ông thuần phục với tôi, sau này không cần phải theo ý của tôi để làm việc, mọi việc tùy ý ông làm, nhưng mà nếu tôi cần thì ông phải đáp ứng mọi việc tôi yêu cầu, đây cũng là nhượng bộ lớn nhất của tôi, Nếu như ông đồng ý hôm nay tôi sẽ thả ông một ngựa.
Nghe thế Đào Thanh cười điên cuồng, và mỉa mai Trịnh Văn Thái.
- Thật không nghĩ tới, các người lại để mắt đến ta như vậy? đã vậy chỉ cần các ngươi thể hiện một chút thành ý để cho ta thấy các người là thật tâm.
- Ông muốn nhìn thấy thành ý như thế nào, như thế nào thì ông mới tin tôi.
Đào Thanh liếc nhìn Trịnh Văn Thái một cái rồi khàn khàn cất giọng.
- Nếu như Trịnh công tử đã muốn thể hiện thành ý, vậy thì chỉ cần trong các người chỉ cần mỗi người tặng ta một đầu cánh tay là được, nếu làm được như thế thì tối nguyện ý thuần phục với Trịnh công tử đây.
Nghe vậy năm tên cường giả phía sau chửi ầm lên, còn khuôn mặt Trịnh Văn Thái âm trầm đến cực điểm sau đó hắn ta nhìn sang một tên cường giả rồi nhìn về phía Đào Thanh.
- Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, đừng tưởng rằng tôi cần ông mà muốn được đằng chân lân đằng đầu, sau lưng tôi không thiếu nhân tài, đã vậy hôm nay tôi sẽ giết sạch những người ở đây.
- Ngươi dám!!
- Giết hắn ta!
Nghe thấy lời ra lệnh của Trịnh Văn Thái một tên cường giả phía sau lướt tới phía Đào Thanh vung chưởng lên đánh thẳng vào huyệt bách hội của Đào Thanh, nếu như không có gì xảy ra thì với chưởng này Đào Thanh sẽ mất mạng tại chỗ, nhưng mà lúc này có chuyện đột nhiên xảy ra, khi mà chưởng lực còn cách đầu của Đào Thanh một centimet thì một cái tay đã duỗi ra.
Bạch!! một tiếng cổ tay của tên cường giả đã bị bắt lại, lúc này những ánh mắt của người xung quanh đổ dồn vào cái tay này, nhìn vào khuôn mặt này những người bên ngoài không thể nào tin được, đặc biệt là Trịnh Văn Thái, đánh chết hắn cũng không nghĩ ra rằng Thanh Sơn có thể ngăn cản được tên cường giả của bên phái hắn, còn những người bên ngoài cũng không thể nào tin được, bởi vì một thanh niên rất trẻ này, không đến mười tám tuổi này có thể đỡ được chưởng này.
Thực lực của tên cường giả này Trịnh Văn Thái vô cùng rõ ràng, một người bình thường không thể nào ngăn cản được, chảng lẽ tên tiểu tử này đã vượt qua đại tông sư cảnh? hắn đưa tay dụi dụi vào mắt nhìn lại một cái, sự thật là như chính mắt hắn nhìn thấy, cánh tay của Thanh Sơn giống như một cái gọng kìm nắm chặt lấy cổ tay của tên cường giả kia, hắn hét lên.
- Tiểu tử đừng nhúng tay vào việc của người khác, nếu không hậu quả của mày sẽ không chịu đựng nổi đâu.
Nghe thấy lời đe dọa của đối phương Thanh Sơn không hè để ý, mà một tay thu phía sau lưng còn một tay nắm chặt cổ tay của tên cường giả kia bỗng nhiên phát lực, một luồng lực đạo như bài sơn đảo hải truyền qua cánh tay tên cường giả, chỉ nghe rắc một tiếng tên cường giả bay ra xa một đoạn, miện phun máu tươi. Thanh Sơn đưua mắt nhìn về phía Trịnh Văn Thái.
- Chuyện hôm nay tôi quản định.