Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 120: Chương 120: Đấu võ mồm




Lúc này Phan Thái Hải lờ mờ hiểu ra, ông ta nhìn vào bên kia rồi cất giộng.

- Các người, các người là hai chị em? các người là nội ứng?

Hồ hoài thu quắc mắt nhìn Phan Thái Hải gằn giọng.

- Đúng vậy, chúng tôi là hai chị em, là hai chị em mệnh khổ, em tôi khi còn đi chưa vững đã phải mồ côi cha mẹ, gia đình bốn người đang sống hạnh phúc thì tan nát, mà những điều đó là do các người, Phan tộc ban cho chúng tôi, bởi vậy ngày hôm nay các người cũng nên thử cảm giác cửa nát nhà tan là như thế nào?

- Mà các người cũng không cần phải chống cự làm gì, giờ này chắc Phan Thái Hùng cũng đã chết rồi, các người nghĩ có thể chống lại được sao?

Nghe được những lời này Phan Thái Học cất giọng cười sang sảng, tỏ ra không hề sợ hãi.

- Dù cho còn một chút sức lực, còn một hơi thở thì Phan tộc chúng ta cũng không hề sợ hãi cho dù phải hi sinh đến giọt máu cuối cùng. nghĩ lung láy ý chí của chúng ta ư, đừng có mơ.

Lúc này bên phía Cao Thành Nam một người đàn ông trung niên tiến ra phía trước cất giọng.

- Không cần phải dùng nhiều võ mồm như vậy, đêm nay hẳn là một trong hai bên phải vong, ai là người lên.

Lúc này một người trong nhóm Phan Thái Hùng tiến lên phía trước, người này khoảng bốn lăm tuổi khuôn mặt chữ điền dáng đậm người thân hình khỏe khoắn ánh mắt sắc bến.

- Đúng thế không cần phải nhiều lời, hôm nay chỉ có một bên tồn tại.

Thấy người đứng ra Phan Thái Hải cất giọng nhắc nhở

- Cẩn Thận đấy Thái Sinh!

Chưa dứt lời thì Thái Sinh chân phải đạp đất chân trái tiến lên phía trước hai bên lao vào nhau, không cần thăm giò đối phương, vì là cuộc chiến sinh tử vậy nên chiêu số mà hai bên ra tay là vô cùng tàn ác, mỗi chiêu mỗi thức đều muốn lấy mạng của đối phương,

Hai bên qua lại mười chiêu thì đôi bên vẫn giữ thế cân bằng, nhưng mà dường như cang lâu thì những bước chân có vẻ chệch choạc, bộ pháp đã không còn được ổn định và vững chắc nữa. Thái Sinh tung một chiêu mãnh hổ hồi sơn tay trái một chưởng đánh vào huyệt thái dương, tay phải vòng ra phía sau đánh vào huyệt phong trì, nhưng rất nhanh nhẹn, đối phương cúi xuống tránh tay trái, rồi luồn người về phía trước xoay một vòng tung cước đá vào tay phải của Thái Sinh, bị mất đà cả người Thái sinh chới với về phía trước, nhân cơ hội Thái Sinh chưa ổn định bộ phát, đối phương tung ngay một cước đá hậu nhằm thẳng huyệt phong trì của Phan Thái Sinh, nhưng thật may mắn là lúc này ông ta nhanh nhẹ nằm xuống vậy nên một cước chỉ đá vào bả vai mà thôi. Phải biết rằng huyệt phong trì là một tử huyệt nếu như cú đá vừa rồi trúng huyệt phong trì thì với lực đạo như thế khả năng Thái Sinh đăng xuất khỏi trái đất là rất cao.

Các chiêu số đều nhằm vào tử huyệt, mặc dù tránh được một cước, nhưng vẫn trúng vào bả vai, một cơn đau đớn ào ào truyền vào cơ thể, cơn đau từ bả vai theo những dây thần kinh truyền lên não của Thái Sinh, khiến cho khuôn mặt ông ta trở nên nhăn nhó.

Dần dần Thái Sinh rơi vào thế hạ phong rõ rệt, giờ chỉ còn chống đỡ rồi cuối cùng cái gì đến cũng đến, bắt được một sơ hở, đối phương tung một cước vào mạng sườn của Thái Sinh một tiếng rắc của xương gãy vang lên. rồi tiếp tục một cước đạp vào bụng làm Thái Sinh bay thẳng ra ngoài đập vào chậu cây cảnh bên, rồi ọe một tiếng Thái Sinh há miêng nôn máu liên tục. Thế là bên Phan tộc một người đã mất sứ chiến đấu, một người trong nhóm tiến về trước đỡ lấy Thái Sinh.

- Không sao chứ?

- Tôi không sao?

Lúc này một giọng mỉa mai vang lên từ phía đối phương.

- Phan tộc cũng chỉ có thế mà thôi.

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên.

- Hừ… hãy thử Thiết Quyền của Trương Mỗ

- ồ thì ra là Trương đại sư, hôm nay Cao Vân tôi xin được chỉ giáo. Nghe nói thiết quyền của trương đại sư đã tới cảnh giới xuất thần nhập hóa, quỷ khóc thần sầu, hi vọng sẽ không làm cho cao mỗ đây phải thất vọng.

Người đàn ông có tên là Cao Vân mặc dù tâng bốc đối thủ, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự mỉa mai. dường như Cao Vân rất tự tin với thực lực của chính mình. Còn nghe những lời mỉa mai như vậy, Tương đại sư tỏ ra vô cùng tức giận, mà dường như đó chính là trương đại sư đã rơi vào sự cấm kị của người tập võ, bời vì người ta thưởng bảo, “ Nóng giận thì mất khôn” lúc này Trương đại sư không nói nhiều mà đưa tay ra hiệu. Тr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.