Đệ Nhất Kiếm Vương

Chương 78: Chương 78: Mọi chuyện đã có tớ lo liệu, cậu hãy yên tâm




Một chiếc cúc áo được mở ra, hai chiếc cúc được mở ra khi mà chiếc cúc áo thứ ba đang được đôi bàn tay run lẩy bẩy của Trần Tuấn hé mở thì cánh cửa phía sau hé mở, sau đó chỉ thấy lóe lên một cái, ba ngọn ngân châm bé xíu như lông trâu bay vào rồi biến mất vô tung vô ảnh. Còn Trần Tuấn lúc này ngã sõng xoài xuống đất, ba ngọn ngân châm lần lượt đâm vào ba huyệt, ấn đường trước trán, an miên bên cổ và huyệt thần môn ở cổ tay. khi ba ngọn ngân châm cắm vào ba ***** ** này thì lập tức Trần Tuấn rơi vào trạng thái hôn mê không biết gì.

Sau đó một bóng người bước vào, nhổ ba cây ngân châm đi nhưng không quên cởi hết quần áo của Trần Tuấn, hắn bước tới cài lại cúc áo cho Thanh Thanh khoác cho cô một cái áo mỏng, rồi cúi xuống bế lấy cô vào lòng quay gót rời đi, Khi bước đến cửa hắn quay người lại nhìn vào Trần Tuấn rồi rít qua kẽ răng.

- Khốn kiếp, đáng chết!

Đến nhanh mà đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát người kia không một tiếng động bế Thanh Thanh rời khỏi khách sạn một cách im hơi lặng tiếng như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy. mặc dù xung quanh có rất nhiều bảo vệ nhưng không một ai phát hiện được.

Ánh trăng vàng vằng vặc chiếu xuống lan tràn khắp mọi nơi từ những cành cây cho đến những ngọn cỏ đều được ánh trăng soi sáng, hôm nay đã là những ngày cuối tháng, bởi vậy mà trăng lên muộn hơn, một chiếc lưỡi liềm màu bạc khổng lồ đang lơ lửng lấp ló lúc ẩn lúc hiện sau những đám mây bạc trên nền trời xanh thẳm.

Mặt hồ phẳng lặng, làn nước trong veo lăn tăn theo những con gió nhẹ, trên mặt hồ ánh trăng chiếu xuống tạo thành một cái ảnh đung đưa trong mặt nước hồ, thỉnh thoảng những làn sóng nhỏ làm cho ánh trăng như đang lăn tăn méo mó theo sóng nước.

Giữa lòng hồ bao la, một ụ đất nhô lên tạo thành một hòn đảo, đảo không quá lớn chỉ mấy nghìn mét vuông mà thôi, nhưng dường như được thiên nhiên ưu ái mà trên đó tràn ngập những loại cây cao thấp khác nhau, có những cây thân gỗ, những cây bụi nhỏ nhưng đặc biệt là hoa rất nhiều, có hàng chục loài hoa với đủ sắc màu sặc sỡ đua nhau khoe sắc, tỏa hương ngào ngạt. giữa khung cảnh lãng mạn tuyệt trần như vậy không thể thiếu tình yêu. Tình yêu là thứ mà ta khó nói thành lời, mà chỉ có thể cảm nhận, là thứ ta không thể cân, đo, đong, đếm, nhưng mà nó lại khiến cho chúng ta cảm nhận được trong lòng.

Một bãi cỏ dày và xanh non mơn mởn đã trở thành một chiếc đệm tự nhiên cho một đôi trai gái. Chàng trai khoảng mười mảy mười tám, dáng người khôi ngô cao lớn, hắn đang nằm ngửa mặt lên nhìn ánh trăng thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc sang cô gái nằm kế bên, đôi mắt to tròn với đôi hàng mi dài không chớp, nhìn lên bầu trời cao xanh như đang suy nghĩ, như đang xuyến xao trong lòng.

Còn cô gái cũng trạc tuổi nhưa chàng trai, ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài, mũi cao, đôi môi anh đào đang hờ khép chỉ đệ lộ ra một chút xíu của những chiếc răng trắng như ngọc.

Đôi mắt nhắm nghiền đang say sưa ngủ làm cho cặp lông mày như đang dài thêm cong vút, dưới ánh trăng mờ soi chiếu làm cho thiếu nữ trở nên xinh đẹp tuyệt trần.

Một tiếng rên nhẹ, kèm theo tiếng sột soạt làm chàng trai đang nằm ngửa mặt lên trời nghiêng qua rồi đưa cặp mắt to tròn qua nhìn. Đối diện với chàng trai cũng một cặp mắt to tròn, trong sáng với cặp lông mi cong vút đang chăm chú nhìn vào chàng trai. Khi mà chàng trai nghoảnh mặt lại thì bốn mắt chạm nhau, giây phút ngượng ngùng làm cho hai khuôn mặt trắng nón nà đều ửng hồng, may mà đây là ban đêm nếu không thì cả hai người sẽ thấy rõ ràng những biểu cảm của đối phương sẽ tạo nên cảnh ngượng ngùng.

Vì quá đỗi ngạc nhiên mà cặp mắt cô gái cứ chăm chăm nhìn vào chàng trai và quên mất là mình đang ở đâu, sau một lúc cô gái bỗng nhiên ấp úng thốt lên một câu.

- Cậu...cậu....sao lại là cậu chứ?

Chàng trai mỉm cười một cái, nụ cười làm say đắm lòng người và có thể hạ gục bất cứ cô gái nào, sau đó cất tiếng dịu êm và ấm áp nói với cô gái.

- Tại sao lại không phải là tớ chứ? Cậu không muốn nhìn thấy tớ ah?

Lúc này cô gái cũng tỏ ra bối rồi.

- Phải..à..không phải như vậy.

- Thế cuối cùng là phải hay không phải nào?

Chàng trai cất giọng trêu chọc, làm làm cô gái thêm bối rối.

- Thì là...thì là tớ..tớ..

- Thì là sao, chẳng lẽ cậu muốn nhìn thấy người khác hay sao.

- Thì là..thì là..tớ nghĩ tớ đang ở, đang ở..

Nói đến đây cô gái bỗng nhiên cảm giác khuôn mặt mình đang nóng ran và ửng đỏ, cô cảm thấy xấu hổ nên không dám nói tiếp.

- Cậu đừng lo lắng, cậu không sao đâu, tớ chỉ đùa cậu một tí thôi.

- Nhưng mà tại sao tớ lại ở đây chứ. Lúc đó tớ uống mấy chén rượu sau đó say không còn biết gì nữa.

Chàng trai lúc này mới kể lại mình đã cứu cô gái như thế nào, và Trần Tuấn định làm gì với cơ thể của cô.

Theo phản xạ tự nhiên cô đưa hai tay lên che lấy phần trên cơ thể mình cũng như để kiểm tra có bị mất mát gì hay không?

- Cậu đừng sợ, hắn chưa làm được gì cậu đâu.

chàng trai nhìn qua cô gái với ánh mắt nhu thuận và ấm áp,

- Đừng suy nghĩ nhiều, từ nay tớ sẽ bảo vệ cho cậu, mọi chuyện đã có tớ lo liệu nên cậu hãy yên tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.