Các cậu chủ!
Là cách xưng hô mà chị Hồng rất ít khi gọi, hơn nữa chỉ gọi ba người sáng lập nên câu lạc bộ Đồ Long này mà thôi.
Bởi vì, trong mắt của chị ta, ba người này là một thể thống nhất!
Chống lưng cho Thượng Quan Bắc là gia tộc Thượng Quan tượng trưng cho một trong bốn thế lực lớn nhất thủ đô, nhân tài dưới chướng đông đúc, trải khắp thủ đô.
Bối cảnh của Long Huy là tổ chức quân đội gần giống như Long Tiễn, quy mô to lớn, mặc dù không bằng Long Tiễn, những cũng là cảnh nội thủ đô, một đội quân nghe tiếng đã phải khiếp sợ, mà tuyệt đại đa số người nhà họ Long lại nắm giữ những vị trí chủ chốt trong đội quân này.
Còn về Trương Hàn.
Bất luận là bối cảnh hay thủ đoạn cũng đều không bằng hai người trước, nhưng bố của hắn lại là một trong ba lãnh đạo lớn nhất Giang Thành, nắm giữ trọng quyền, dù tuổi tác chưa qua bốn mươi lăm, nhưng ở tuổi này đã có thành tựu như vậy thì vốn dĩ tương lai rất có khả năng chen chân vào bộ máy chính quyền ở thủ đô, tiền đồ thênh thang.
Hơn nữa, ông ngoại của Trương Hàn chính là gia chủ của nhà họ Lâm, một người đã có công trạng lớn lao trong thế kỷ trước, nhận được sự tôn kính của người người nhà nhà, cậu của hắn cũng là một vị gia chủ họ Lâm cầm cờ tiên phong tách ra thành gia tộc nhị lưu.
Cộng thêm sắp tới sẽ là buổi đính hôn giữa thiên kim nhà họ Lâm, Lâm Doãn Nam và cậu chủ nhà họ Long, Long Huy, đến lúc đó, thân phận của Trương Hàn lại càng có trọng lượng hơn!
Mà ba người này lại cùng hội với nhau, thử hỏi, cả thủ đô này ai có thể tranh phong với họ được đây!
Cho nên, nghĩ đến thông tin tiếp theo có khả năng xuất hiện, Chị Hồng lựa chọn ra ngoài, dọn sạch tất cả tai mắt có thể do kẻ địch cài cắm vào.
Để tránh tin tức bị lộ sẽ tạo thành đả kích cho bất cứ ai!
“Ầm!”
Sau khi cánh cửa phòng VIP được đóng lại.
Thượng Quan Bắc chỉ vào một chiếc ghế còn trống nói.
“Ngồi đi!”
“Ừm“.
Trương Hàn gật đầu, đi đến ngồi xuống ghế sô-pha.
Long Huy ngồi thẳng người lên, chủ động đặt chiếc ly thủy tinh trước mặt Trương Hàn rồi cầm một chai rượu vang lên, vừa rót vừa nói: “Cậu đến muộn nên tự phạt ba ly đi!”
“Ba ly?”
Trương Hàn sững sờ, hắn lái xe đến đó.
Nhưng nhanh chóng, hắn đã quên mất quy tắc này rồi, ba ly thì đã sao, cho dù có là cả chai, hắn suống say rồi thì đã sao?
Ở địa bàn của mình, ai dám ngăn cản?
“Được!”
Nghĩ rồi Trương Hàn cầm ly rượu lên, đúng lúc hắn định uống một hơi cạn sạch.
Thượng Quan Bắc lạnh lùng mở miệng nói: “Được rồi, uống ba ly xong thì lái xe thế nào được nữa, cậu là lão nhị, cậu muốn uống thì tự mình uống đi, đừng ảnh hưởng đến người khác. Đang trong thời điểm mấu chốt thế này, bất cứ ai trong hai người các cậu đều không được xảy ra chuyện gì!”
Thời điểm mấu chốt!
Trương Hàn đặt ly rượu vẫn chưa uống xuống, nói: “Cậu Bắc dạy dỗ phải!”
Long Huy bĩu môi nói: “Ôi dào”
“Chẳng phải chỉ là bị điều chuyển thôi sao? Đại ca, đến mức vậy sao? Anh là thiên tài duy nhất xuất thế ở thủ đô, sẽ có một ngày anh tiếp nhận vị trí trung tâm của thủ đô, thời gian này cùng lắm thì anh cứ coi như đi nghỉ dưỡng đi, hà cớ gì phải cẩn thận lo lắng như vậy, cũng không phải có người luôn nhắm vào anh mà!”
“Ha ha...”
Thượng Quan Bắc híp mắt lại nói: “Nếu như tôi nói với cậu, nhất cử nhất động của tôi hiện tại đều có người giám sát thì sao?”
“Cái gì?”
Vừa dứt lời, sắc mặt của Long Huy lập tức căng thẳng.
Hắn đặt ly rượu xuống, sắc mặt thận trọng nhìn ra ngoài cửa sổ một cái.
“Đại ca, anh nói vậy ý là...”
“Hôm nay gọi các cậu tới vừa hay là vì chuyện này, nếu như không phải vô duyên vô cớ thì tôi sao có thể bị điều chuyển xuống Thiên Thành chứ!”
“Đúng thế, em cũng thấy kỳ lạ! Cậu Bắc, rốt cuộc là tại sao vậy?”, đây chính là đáp án mà Trương Hàn rất muốn được biết ngay sau khi nói xong cuộc điện thoại tối qua.
Sau đó, Thượng Quan Bắc lấy ra một bức ảnh trong túi áo, đặt lên mặt bàn.
Người thanh niên trong bức ảnh có làn da ngăm đen, đôi mắt sắc bén, tựa như một con dao găm, đứng dưới bóng trăng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, giống như một con sói cô đơn dẫm dưới chân vô số thi thể!
“Đây là...”
“Tôn thái tử duy nhất đời thứ ba của nhà họ Lý ở thủ đô- Vu Kiệt!”
“Cái gì?”
Một câu nói!
Một thân phận!
Dọa cho hai người lập tức đứng bật dậy.
Đứng thẳng người, ánh mắt khiếp sợ!
Nhà họ Lý...
Nhà họ Lý ở thủ đô!
Là gia tộc số một đứng trên đỉnh cao nhất ở thủ đô!
Là nhà họ Lý có vị lão bất tử tọa trấn họ Lý, người đã đánh thắng trong trận chiến hào hùng thế kỷ trước!
Nhưng...nhưng từ trước đến nay chưa từng nghe nói qua đời thứ ba nhà họ Lý có Tôn thái tử gì đó!
Chẳng phải vẫn là thiên kim tiểu thư sao?
Việc này rốt cuộc là thế nào?
Đột nhiên!
Nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Vu Kiệt, Trương Hàn nhíu mày căng thẳng, hít một ngụm lãnh khí!
“Sao...sao có thể là anh ta?”
Trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt của người thanh niên bị hắn cướp mất chỗ trên tàu cao tốc hôm qua, đột nhiên lại trùng hợp y hệt với bức ảnh này!
“Cậu gặp hắn rồi sao?”
Thượng Quan Bắc giật mình!
“Hôm qua trên tàu cao tốc có gặp qua, anh ta lấy mất chỗ ngồi của em, em còn thấy lạ, tên nào mà lại có được vé này, không ngờ anh ta lại là...”
Chuyện sau đó thì không nói đến.
Biểu cảm lúc này muốn có bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu đặc sắc.
Một người bình thường mà bạn vẫn luôn coi thường, ví dụ như một người giao hàng chẳng hạn, đột nhiên ngày hôm sau có người nói với bạn, bố của người giao hàng đó là tài phiệt số một, chú của anh ta là ông lớn trong quân đội, một câu nói của ông nội anh ta có thể khiến nửa đất nước rung chuyển!
Sự khiếp sợ này...
Từ từ biến thành...nghĩ lại mà sợ!
Một cảm giác lạnh đến thấu xương xuyên vào trong người Trương Hàn.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đợi hắn bắt đầu có cảm giác này!
Nghe vậy, Thượng Quan Bắc cười lạnh hỏi: “Tàu cao tốc?”
“Xem ra đúng là hắn thật rồi!”
“Chắc chắn vậy sao?”, Long Huy ngờ vực.
“Đương nhiên!”
Thượng Quan Bắc dừng lại một chút rồi nói: “Rõ ràng là một thái tử gia một câu nói có thể điều động máy bay cá nhân, nhưng lại giả vờ làm một nông dân trong sơn thôn, chỉ vì hai mươi triệu ít ỏi mà không tiếc đặt bản thân mình vào nguy hiểm, từ đó vào giây phút quan trọng cuối cùng dùng thân phận của mình cưỡng chế cho tôi một cái bạt tai!”
“Loại diễn xuất giả vờ heo non ăn thịt hổ này để thỏa mãn cảm giác hư vinh của mình, ngoài hắn ra còn có thể có ai được?”
Từ khoảnh khắc thân phận của Vu Kiệt bị lộ, hình tượng của anh trong lòng Thượng Quan Bắc càng ngày càng giống một tên ti tiện!
Hắn coi thường!
Hắn hận!
Hận tới mức nghiến răng nghiến lợi!
Nhưng không thể làm gì được.
Trương Hàn nắm chặt nắm đấm.
“Cậu Bắc...”
Chưa đợi cho Trương Hàn nói tiếp, Thượng Quan Bắc lại mở miệng nói: “Còn nhớ Tiểu Mạnh không?”
“Mạnh Long?”
Long Huy lập tức hỏi.
Đã từng là một trong tứ đại tài tử, một trong những thành viên trong nhóm của thái tử Thượng Quan Bắc!
“Ừ!”
“Anh ta thế nào rồi?”, Long Huy cảm nhận được một cỗ khí tức không ổn.
“Mạnh Long vào tù rồi, Hương Thành đã không còn nhà họ Mạnh nữa!”
“Cái gì?”
Lần này đến lượt Long Huy kinh ngạc, thực lực của nhà họ Mạnh ở Hương Thành hắn cũng biết, so với địa vị nhà họ Long ở Thiên Thành không hề thua kém.
Thế nhưng...mất rồi?
“Ai làm vậy?”
Thượng Quan Bắc chỉ vào tấm ảnh nói: “Cũng là hắn!”
“...”, Trương Hàn, Long Huy!
“Đầu tiên là Tiểu Mạnh, rồi đến hội trưởng hội thương nghiệp Vạn Hải và Lục Chấn Hoa tôi sắp xếp ở Giang Thành, bây giờ đến lượt tôi rồi!”
Một câu nói khiến hai người đều cảm nhận được sự phẫn nộ trong lòng Thượng Quan Bắc.
Long Huy cũng không phải là người dễ chọc, có thêm tí men rượu trong người nên bốc hỏa lên đầu, phẫn nộ nói: “Đại ca, anh nói đi! Muốn làm thế nào?”
“Làm thế nào?”
Thượng Quan Bắc: “Đương nhiên không thể chịu trói như vậy rồi!”
“Tôn thái tử duy nhất của nhà họ Lý thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là một tên phế vật dựa vào gia tộc mà giễu võ dương oai sao!”
“Dám động vào anh em của tôi, chặt đứt hai cánh tay của tôi, bây giờ còn biến tôi trở thành công cụ để xin lỗi thay cho gia tộc, dựa vào đâu chứ?”
“Hôm nay gọi các cậu tới chỉ muốn nói với các cậu một câu, tôi và Vu Kiệt đã kết mối thù này rồi!”
“Các cậu đi theo tôi, hay là mỗi người một ngả, nói một câu thoải mái nghe coi!”
Long Huy lập tức vỗ ngực nói: “Chuyện này còn cần suy nghĩ nữa sao, đương nhiên là làm rồi, nhà họ Lý thì đã sao, đợi đến lúc ông già mãi không chết nhà họ Lý kia xuống hoàng tuyền, dựa vào mấy tên nhãi nhà họ Lý đó thì có thể gây nên sóng gió gì chứ?”
“Đúng vậy!”, Trương Hàn cũng không chút do dự nói: “Cả đời này, em chưa từng bị ai vứt sang một bên giống như rác rưởi như vậy, mối thù này em nhất định phải trả!”
“Cậu Bắc, anh nói đi! Làm thế nào?”
“Đúng!”, Long Huy phụ họa thêm một tiếng!
Ánh mắt Thượng Quan Bắc nham hiểm, cười lạnh nói: “Làm thế nào?”
“Đợi thôi!”
“Hắn sẽ tự mình tìm đến cửa!”
- ---------------------------