Đệ Nhất Lang Vương

Chương 120: Chương 120: Bắt cóc vì ghen tuông




Do chuyện này xảy ra đúng lúc Giang Nho có mặt ở đây, có ông trùm quyền lực nhất Ninh Thành lên tiếng nên trong vòng ba phút là tất cả camera trong thành phố Ninh Thành đều hoạt động hết công suất vì một cô gái.

Các ngả đường, các con phố, thậm chí cả những camera còn chưa nâng cấp của các ngóc ngách cũng đều phải hoạt động hết.

Và lý do Giang Nho làm như vậy, không chỉ vì thân phận của cô gái này là cháu gái ruột của ông cụ Dương mà còn vì, cô ấy… Là cô gái mà cậu chủ không ngại đường xa từ Giang Thành đến đây để tìm kiếm.

Trên đường đến đây, ông ta đã sai người điều tra rõ ràng chuyện này rồi. Hóa ra cậu chủ nhà họ Lý thích Dương Cẩm Tú.

Một khi Dương Cẩm Tú xảy ra chuyện gì thì cả Ninh Thành sẽ đại loạn.

“Sếp Giang! Tìm được rồi ạ. Họ đi về đường quốc lộ có cối xay gió ở ngoại ô, cuối đường đó là vách đá cao sừng sững”.

“Cái gì?”

“Đường quốc lộ có cối xay gió?”

Sắc mặt Giang Nho biến đổi, hỏi tiếp: “Điều tra rõ cô gái bắt cóc Dương Cẩm Tú có thân phận gì?”

“Điều tra được rồi ạ”.

Lúc này, Vương Lập vội chạy đến rồi đi vào phòng giám sát, sau đó cầm một tài liệu nói: “Cô ta tên là Triệu Lệ Lệ, là tình nhân được Hàn Lưu bao nuôi trước đây. Sau khi nhận được tin liên hôn với nhà họ Dương thì Hàn Lưu đã ‘đá’ cô ta”.

“Sếp Giang! Xem ra vụ án bắt cóc này là xuất phát từ chuyện tình cảm”.

“Loại đàn bà điên này”, Giang Nho nắm chặt năm ngón tay, trong lòng hận không thể xé nát tên khốn như Hàn Lưu. Gây gổ với cậu chủ nhà họ Lý đã đành, bây giờ loại đàn bà mà hắn ta ‘chơi đùa’ cũng làm ra những việc điên cuồng như vậy.

Ông ta sắc mặt nghiêm nghị nói: “Lập tức truyền tin cho cậu Vu, rồi gửi địa chỉ cho cậu ấy. Đồng thời, phái tất cả người ra phong tỏa những ngả đường xung quanh cao tốc cối xay gió đó trong thời gian ngắn nhất. Tiếp tục phái người đến dưới vách đá, bố trí trước các đệm hơi đi”.

“Rõ”, mệnh lệnh vừa phát ra, toàn thành phố như được huy động.

Mây gió nổi lên, dưới ánh chiều tà, mưa to sấm chớp đùng đùng.

Dương Kiếm từ khách sạn đi ra, anh ta vui chơi thỏa thích rồi. Nghĩ đến việc nhà họ Dương và nhà họ Hàn sắp liên hôn thành công nên trong lòng anh ta cũng an tâm phần nào. Sau này kể cả anh ta không có tài cán gì nhưng có chỗ dựa là thông gia như nhà họ Hàn thì anh ta có thể nhàn hạ suốt đời, sống cuộc sống thoải mái tự tại.

Anh ta lái siêu xe, quay về khuôn viên nhà họ Dương. Nhưng vừa đến cửa thì phát hiện… Ở đây trống không. Anh ta thấy ngạc nhiên vô cùng.

“Kỳ lạ thật! Hộ vệ đâu hết rồi?”, anh ta chau mày, xuống xe rồi nhanh bước đi vào bên trong. Chỉ thấy quản gia bên cạnh ông nội mình vội vàng lấy chìa khóa xe chuẩn bị rời đi nên anh ta vội chạy lại.

“Quản gia!”

“Cậu chủ Kiếm?”, quản gia vỗ vào đùi mình: “Trời ơi! Cậu Kiếm của tôi ơi! Cuối cùng cậu cũng về rồi. Trong nhà xảy ra chuyện lớn rồi, gọi điện thoại cho cậu mà sao cậu không nghe?”

“Chuyện lớn?”, Dương Kiếm nuốt nước bọt, hỏi lại: “Chuyện lớn gì? Lẽ nào Cẩm Tú…”.

“Vâng! Chính là cô chủ đấy! Cô chủ đi tìm cậu chủ bị tình nhân của Hàn Lưu là Triệu Lệ Lệ bắt cóc, bây giờ đang đi đến vách đá ở quốc lộ cối xay gió, cô ta muốn… Ôi! Không nói nữa, tôi phải lập tức đến đó đây. Gia chủ đã xuất phát rồi, chắc cậu chủ cũng sắp đến rồi”.

“Cậu chủ?”, cách xưng hô này khiến Dương Kiếm chấn động.

Ai là cậu chủ chứ?

“Quản gia! Ông nói cậu chủ ở đây là… Là…”.

“Chính là Vu Kiệt đó! Chắc cậu cũng biết chăng? Trước đó khi cậu và cô chủ ở Giang Thành, lẽ nào chưa từng gặp cậu chủ?”

“Cái gì? Vu Kiệt?”, sắc mặt Dương Kiếm biến đổi giống như kiểu ăn phải mướp đắng.

Tất nhiên anh ta biết Vu Kiệt, không chỉ biết mà còn cảm thấy Vu Kiệt và em gái mình không thể ở bên nhau nên còn tìm người đuổi Vu Kiệt đi nữa.

Nhưng giờ đây… Quản gia lại nói với anh ta, Vu Kiệt là cậu chủ?

Chỉ nghe cách xưng hô này đã thấy không đơn giản rồi.

Cậu chủ…

“Cậu chủ nhà ai vậy?”

Quản gia vội nói: “Trời ơi! Là cậu chủ của ông chủ Lý ở thủ đô, gia tộc thượng hạng mà ông chủ nhà mình từng làm ở đó đó. Không nói nữa, cậu chủ, tôi đi thật đây, cậu có muốn…”.

“Rầm”, chưa đợi quản gia nói xong, Dương Kiếm đã mở cửa xe rồi ngồi lên vị trí phụ. Anh ta cũng muốn đi cùng.

Anh ta bị chấn động bởi hiện thực phũ phàng này. Tin này khiến anh không thể tưởng tượng nổi.

Vu Kiệt là cậu chủ của gia tộc hào môn ở thủ đô. Nói cách khác, chuyện giữa em gái mình và cậu ta, không những không bị phản đối mà ngược lại, sẽ còn được ông nội hết sức tán thành. Thậm chí, sau này nhà họ Dương còn có thể lên một tầng cao mới.

Đây… Đúng là con rể quý đây mà…

Các nơi ở Ninh Thành, hơn trăm người đang đi về phía quốc lộ cối xay gió.

Ở trên cùng là Vu Kiệt đang lái xe của nhà họ Dương. Anh dường như chạy hết tốc độ, đôi mắt có thể nhìn rõ tia máu. Cả đoạn đường ngoằn ngoèo nhưng anh gần như không giảm tốc độ.

Lúc này, Dương Cẩm Tú ở bên vách đá, cũng là điểm cuối cùng, cách Vu Kiệt tầm 5km. Cô bị trói chặt bởi sợi dây thừng, mưa dày hạt khiến con đường này trơn láng, trong không khí phảng phất mùi bùn đất, còn xen lẫn cả mùi ‘ghen tỵ’ nữa.

“Roẹt”, từng dòng nước lạnh hất lên mặt Dương Cẩm Tú, cứ từng chút từng chút một.

Nước lạnh thấu xương lập tức kéo Dương Cẩm Tú thoát ra khỏi trạng thái hôn mê.

Cô tỉnh lại, nước lạnh thấu xương khiến cô tê dại. Vết thương trên đầu cô lại một lần nữa rỉ máu.

“Dừng tay, dừng tay… Rốt cuộc cô là ai?”

Nước lạnh không còn nữa… Dương Cẩm Tú dùng sức ho một tiếng, trừng hai mắt thì thấy trước mặt mình có một người con gái tóc xõa ngang vai.

Triệu Lệ Lệ mặc áo dài màu đỏ tươi. Hai mắt cô ta vô thần nhưng khi nhìn Dương Cẩm Tú thì tràn đầy vẻ đố kỵ và thù hận.

“Cô… Cô là ai…?”, Dương Cẩm Tú lùi về sau thì phát hiện tay chân mình bị trói, căn bản không thể nhúc nhích.

“Cô thật xinh đẹp, chẳng trách Hàn Lưu lại vì loại tiện nhân như cô… Ruồng bỏ tôi”, Triệu Lệ Lệ ngồi xổm, dùng dao gọt hoa quả khẽ đặt lên gò má Dương Cẩm Tú.

Mũi dao sắc nhọn lạnh buốt.

Ánh mắt cũng sắc bén.

Dương Cẩm Tú nuốt nước bọt, không dám cử động, nói: “Tôi cảnh cáo cô! Đừng có làm bừa, cô làm như này là phạm pháp đấy”.

“Phạm pháp?”, Triệu Lệ Lệ cười một tiếng rồi nói với thái độ bất cần: “Dù sao thì tôi cũng chả còn gì nữa, cô nghĩ tôi còn sợ nữa sao? Cô cướp mất người đàn ông của tôi, cướp hết vinh hoa mà vốn thuộc về tôi, cướp hết tất cả của tôi. Thế mà giờ còn ở đây cảnh cáo tôi hả?”

“Bốp”, cô ta tát bốp một cái lên mặt Dương Cẩm Tú.

“Tiện nhân! Cô có xứng không?”

“Dựa vào cái gì mà cô sinh ra trong gia đình giàu có còn tôi chỉ là con gái nhà quê”.

“Dựa vào cái gì mà cô không cần động một ngón tay mà vẫn có thể ăn ngon mặc đẹp, đi xe xịn rồi ở biệt thự, đã thế tất cả đàn ông tốt cứ phải nài nỉ để được yêu cô. Còn tôi thì phải tốn bao công sức nhưng cuối cùng lại không được gì?”

“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả? Dương Cẩm Tú, thật không công bằng mà. Tôi rất ghét cô, cô có biết không?”, cô ta nắm chặt dao gọt hoa quả rồi giơ lên cao, vẻ mặt dữ tợn.

Đúng lúc cô ta chuẩn bị đâm dao xuống thì tiếng xe phanh kít phá tan sự yên ắng nơi đây.

“Dừng tay”, Vu Kiệt đến rồi…

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.