Đệ Nhất Lang Vương

Chương 185: Chương 185: Bày binh bố trận




Dưới tác dụng của bộ giảm thanh, tiếng súng này không phát ra động tĩnh quá lớn trong khu rừng. Càng tác chiến trong môi trường như này, làm sao ẩn giấu vị trí của mình không để kẻ địch tìm được mình thì càng là yếu tố quan trọng quyết định thành công.

Hiển nhiên, trước khi xuất phát, Tần Bưu- người phụ trách của tổ chức Long Tiễn đã suy nghĩ rất chu đáo.

Hai viên đạn cùng lúc bắn xuyên qua đầu hai lính đánh thuê. Miệng họ vừa ngậm điếu thuốc thì một giây sau đã rơi xuống, hai thi thể cũng từ trên cây rơi phụp xuống đất.

Đồng thời lúc này, ở phạm vi mấy chục mét, trên cành cây hình thành vị trí bắn chéo với hai lính đánh thuê này, một tên lính đánh thuê khác đột nhiên chau mày, dây thần kinh căng thẳng khiến hắn ta không dám buông lỏng cảnh giác nên vội nói vào bộ đàm.

“Phi Ưng! Phi Ưng! Phía các anh tình hình sao rồi? Trả lời đi!”

Hắn ta thông qua kính ngắm của súng bắn tỉa kiểm tra vị trí của đồng đội thì thấy vị trí đó đáng lẽ phải có hai người nằm trên cây mới phải. Nhưng bây giờ lại không thấy đâu.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Sắc mặt hắn ta biến đổi, trong lòng run rẩy thông qua kính ngắm của súng bắn tỉa rồi từ trên cành cây nhìn xuống. Lúc đó mới thấy một làn khói bốc lên.

Ngay lập tức, con ngươi của tên lính đánh thuê như co lại.

“Mấy tên khốn kiếp này, lại dám hút thuốc…”.

“Soạt!”, một trận gió lạnh thổi đến. Trong lúc hắn ta vẫn chưa nói dứt lời thì một giây sau, mũi dao sắc nhọn kề dưới họng hắn ta. Dao sắc đang áp sát da thịt của hắn ta.

Chỉ cần cứa nhẹ một nhát là hắn ta sẽ chết luôn!

Vu Kiệt đeo súng bắn tỉa trên lưng, mượn bóng tối dưới cây rồi giết được hai tên lính đánh thuê với tốc độ nhanh nhất. Sau đó anh tìm được vị trí của tên lính bắn tỉa này. Anh xoay người nhảy lên cây rồi ngồi phía sau hắn ta.

Từng giọt mồ hôi lạnh từ trên gò má của tên lính đánh thuê lăn xuống dưới. Sắc mặt hắn ta tái nhợt như người chết.

“Anh… Sao anh có thể…”, hắn ta ngây người ra. Chẳng phải thủ lĩnh Thanh Xa đã nói, tên Vu Kiệt tuyệt đối không thể xuất hiện ở khu vực Đông Bắc sao?

Sao hắn… Hắn lại đến rồi?

“Có muốn sống không?”, Vu Kiệt nói với giọng lạnh băng. Vừa mở miệng liền khiến tên lính đánh thuê rơi vào cảm giác tuyệt vọng.

Tính mạng của hắn ta lúc này hoàn toàn nằm trong tay của Vu Kiệt.

Hắn ta gật đầu, bởi có ai muốn chết đâu. Đời người không ngừng phấn đấu, chẳng phải vì muốn được sống tốt hay sao?

“Mười chiến hữu của tôi đang ở đâu?”, Vu Kiệt hỏi.

“Ở lâu đài của gia tộc Rothschild”, hắn ta đáp.

“Nơi này cách lâu đài bao xa?”

“10km!”

“Các người có bao nhiêu người?”

“400 người, bố trí ở khu vực này có khoảng 50 người”. Hắn ta không dám nói dối nửa lời, đặc biệt là trong lúc sợ hãi và biết được thực lực của người ở trước mặt mình.

Lúc này, Vu Kiệt nhìn thẳng vào hai mắt của hắn ta. Sau khi chắc chắn hắn ta không nói dối thì anh lại hỏi tiếp: “Những người khác đang ở đâu?”

“Họ…”, tên lính đánh thuê đó tạm thời do dự một lát. Hắn ta cúi đầu, nhưng cũng đúng lúc này thì con dao cứa một cái. Vết dao cứa sâu lên cổ hắn ta, đầu hắn ta ngoẹo sang một bên rồi chết luôn tại chỗ.

Câu trả lời đầy do dự của hắn ta không phải là điều mà Vu Kiệt muốn nghe thấy.

Vì vậy, chết đi! Không có chút nào để anh cảm thông cả.

Xung quanh vị trí này đều là bóng cây, cũng coi như điểm ẩn nấp lý tưởng. Vu Kiệt nghỉ ngơi một lát để nâng ám kình lên cực đại. Năm giác quan như phá bỏ giới hạn của người thường. Cũng trong lúc này, một tiếng súng từ phía sau lưng anh vang lên.

“Bằng!”, hai viên đạn bay nhanh tới.

“Không xong rồi!”, Vu Kiệt nhảy lên cành cây rồi nghiêng mình né tránh. Đồng thời lúc này, anh mới phát hiện ra sau vị trí mình ở ban nãy có một máy quay thu nhỏ. Anh bị bại lộ rồi.

Trong lúc máy quay này quay những địa điểm khác thì nó cũng quay tất cả chỗ mà lính đánh thuê đang ẩn nấp, hoàn toàn không giống với vị trí của mấy người ở phía Tây Nam.

“Lang Vương! Thiên đường rộng lớn thì mày không đi, địa ngục không có cửa thì cứ muốn vào. Đi chết đi!”, ở bên ngoài phạm vi 50m, hai tên lính bắn tỉa mặt đen phát ra tiếng cười lạnh vào bộ đàm. Trong lúc Vu Kiệt ở trên không trung không thể làm các động tác khác thì hai tên này nhanh chóng nổ phát súng thứ hai.

“Bằng, bằng!”

“Cái gì?”

Theo như họ thấy, kể cả những người có sức mạnh vô cùng thì cũng không thể né tránh trên không trung được, bởi vì không có điểm đòn bẩy. Nhưng họ nhìn thấy, một giây sau khi tiếng súng truyền đi, người đàn ông đó vẫn ở trên không trung, bước lên một chân khác, mượn sức của thắt lưng rồi lại xoay người lần nữa. Viên đạn thứ hai lại tránh được!

“Sao có thể thế được?”

Bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, Vu Kiệt tìm được điểm ẩn nấp, nhanh chóng trốn đi.

Hai tên lính đánh thuê liếc mắt nhìn nhau, đồng thời lộ ra biểu cảm kinh ngạc và khó tin.

“Tên này là thần sao? Hắn… Hắn…”.

“Lẽ nào đây là võ công của Hoa Hạ thời xưa sao?”

“Oh my God!”

“Lập tức báo cáo lên trên”.

Một phút sau, trong đại bản doanh của Địa Ma ở lâu đài gia tộc Rothschild, hai mắt Thanh Xa kinh hãi.

“Báo cáo! Ban nãy ở khu Đông Bắc phát hiện ra tung tích của Lang Vương, máy quay ghi lại cảnh đó đúng là hắn”.

“Sao có thể thế được? Mới mười phút, sao hắn lại có thể nhanh chóng từ khu Tây Nam di chuyển đến Đông Bắc được? Hắn đi vòng kiểu gì, kể cả lái xe thì cũng không thể nhanh như thế được”.

“Thủ lĩnh! Bây giờ phải làm thế nào được, lần này không thể để hắn chạy thoát được”.

“Không chạy được! Lập tức điều về những người trước đó cử đến khu vực Tây Bắc và Đông Nam lục soát, toàn lực bao vây mỗi ngóc ngách của khu vực Đông Bắc, đồng thời thông báo cho hộ vệ Rothschild bao vây bên ngoài, lập tức thiết lập lối đi trên hai đường chính của khu Đông Bắc. Lần này phải cho hắn có chắp thêm cánh cũng khó thoát”.

Thanh Xa lập tức hạ lệnh, khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười điên cuồng. Cuối cùng cũng tìm được Lang Vương rồi. Cô ta cười thầm ‘Lần này xem anh chạy đằng nào? Tôi không tin năm năm sau mà anh vẫn có thể một mình đấu lại một trăm được?’

Tôi có bốn trăm người…

Anh chỉ có một mình…

Thử so xem, ai lợi hại hơn.

“Rõ!”, rất nhanh trong bộ đàm truyền lại giọng nói của hai lính đánh thuê mặt đen: “Thủ lĩnh! Xin hãy khởi động máy ảnh nhiệt. Chúng tôi muốn tận tay đánh tàn phế hai chân hai tay của Lang Vương”.

“Đồng ý! Mở máy ảnh nhiệt ở khu vực Đông Bắc”.

“Rõ!”

Thanh Xa không từ chối yêu cầu này. Có thể tận tay dùng súng bắn tỉa đánh tàn phế chân tay của Lang Vương là mong ước mà vô số lính đánh thuê chỉ dám mơ chứ không dám hành động. Hôm nay, cô ta muốn báo thù cho chồng và ba mươi anh tài đã chết của Địa Ma.

Tiếp đó, toàn bộ máy ảnh nhiệt đều được mở, lập tức khóa chặt Vu Kiệt đang ẩn nấp phía sau thân cây.

Nhưng trong lúc hai tên vệ sĩ mặt đen chuẩn bị dời vị trí tìm vị trí bắn tỉa thích hợp thì trên đường lớn ở khu Tây Nam thông đến khu Đông Bắc, một tiếng nổ lớn truyền lại.

“Bằng!”

“Có chuyện gì vậy?”, trong văn phòng, sắc mặt Thanh Xa biến đổi, hỏi.

“Không… Không xong rồi! Thủ lĩnh, có mìn… Lang Vương trong lúc đến khu vực Đông Bắc có bố trí mìn trên đường đi, đồng thời…”.

Không chỉ có vậy…

Trong lúc tiếng nổ lớn truyền lại thì vị trí mấy tên lính đánh thuê bị chết ở khu vực Tây Nam cũng truyền lại tiếng nổ như vậy.

“Bùm, bùm, bùm”, tiếng nổ không ngớt.

Trong phút chốc, làn khói bao trùm khu rừng khu vực Tây Nam, lửa cháy ngút trời. Dưới bầu trời xám xịt thu hút sự chú ý của bao nhiêu người.

Đúng lúc này, Vu Kiệt nắm bắt cơ hội, mượn cơ hội tiếng nổ lớn truyền đến, tay anh nắm chặt dao rồi từ phía sau thân cây lao nhanh như con sói.

“Hắn ra tay rồi!”

“Mau nổ súng!”

“Nổ súng… Nổ…”.

Một tên vệ sĩ mặt biến sắc, nổ kiểu gì đây? Tốc độ của tên Lang Vương này… Nhanh quá!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.