Đệ Nhất Lang Vương

Chương 281: Chương 281: Bây giờ đến lượt tao




Một đấm!

Kình lực của cấp bảy ám kình vô hình quấn quanh mỗi một ngón tay!

Cú đấm đó, Vu Kiệt trực tiếp nện vào vai Thanh Long, tốc độ cực nhanh, Thanh Long muốn trốn nhưng nắm đấm đó lại vung ngang ra như cung tên, so với Vu Kiệt trước mặt thì tốc độ của hắn ta quá chậm rồi.

Chậm đến nỗi…có thể quyết định thắng bại trong hơi thở!

“Bụp!”

Âm thanh ầm ầm vang lên, Thanh Long từ giữa không trung rơi xuống, vai rõ ràng đã bị bẻ cong, một khúc xương trực tiếp đâm vào cánh tay phải, máu thịt vỡ ra tuôn trào!

Xoẹt!

Sắc mặt của tất cả mọi người xanh mét!

Nhấp nhô lên xuống!

Một làn sóng lên!

Một làn sóng chưa xuống!

Lại có một làn sóng khác lên nữa!

Tất cả mọi người đều không ngờ đến, vừa nãy Thanh Long đã đánh Vu Kiệt bay ra ngoài, chớp mắt bây giờ Thanh Long đã bị đè bẹp trên sàn, vết thương còn nghiêm trọng hơn nhiều so với Vu Kiệt.

Càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là…

Lúc nãy tên Vu Kiệt không phải là không đánh trả sao, mặc kệ nắm đấm của Thanh Long đánh vào người hắn sao?

Sao bây giờ lại, lại đột nhiên đánh trả, giống như sức mạnh nghiền nát mà anh ta thể hiện ở giây phút đầu tiên trên võ đài, một lần nữa...lại đánh Thanh Long ngã lăn xuống đất.

Sắc mặt Diệp Thanh Dương trở nên căng thẳng, ông ta muốn ra tay nhưng nghĩ lại, đến cậu chủ Thanh Long còn không phải đối thủ của tên vô dụng này, nếu ông ta mà lên, thì ngoài mất mặt ra…còn có thể làm gì!

Một nhóm lão tiền bối của hiệp hội võ thuật quốc gia ai nấy cũng rùng mình một cái, đến xương cũng đâm xuyên qua cả cánh tay, nếu còn đánh tiếp, thì còn sống nổi không?

Đến lúc đó, một khi Long Môn tức giận…thì người của hiệp hội võ thuật của bọn họ còn có thể ở hiệp hội này mà an dưỡng tuổi già không?

Nhưng mà dù có lo lắng thì cũng có ích gì?

Bọn họ nhìn về phía Vu Kiệt liền thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, cũng không dám làm loạn!

Trên võ đài, trên người Thanh Long dính đầy máu không ngừng chảy ra từ vết thương hình thành do xương cốt đâm xuyên qua cánh tay.

Đau đớn!

Kinh hoàng!

Sức mạnh nghiền nát!

Hắn ta hoảng rồi!

Hắn ta nhướng mắt lên, trong hốc mắt lúc này chảy ra một tia máu trông vô cùng gớm ghiếc và khiếp sợ.

Hắn nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt, giống như chủ nhân nhìn thấy con lợn rừng do chính mình nuôi dưỡng bỗng nhiên phản bội mình.

Vốn dĩ là con lợn rừng sẽ chết trong tay hắn ta, bây giờ bỗng nhiên phản công.

“Mày…mày…mày…”, Thanh Long ôm lấy vết thương từ dưới sàn run rẩy bò dậy.

Hắn ta quay đầu lại.

Nhìn về phía điện thoại, nhanh chóng bò qua đó, cầm lên tay!

Phẫn nộ khác thường!

“Mày…mày…rác rưởi…mày muốn làm gì? Mày dám đánh trả? Lẽ nào mày muốn chị dâu cùng cháu gái mày rơi xuống vực thẳm, chết không có chỗ chôn sao?”

Hắn ta siết chặt điện thoại, một tay điều chỉnh video từ camera giám sát hướng về phía trước mặt Vu Kiệt đi tới.

Toàn thân bị bao vây bởi một nỗi sợ hãi không thể giải thích được, liên tục run rẩy...

“Mày xem cho kỹ, đó chính là cháu gái của mày, nếu mày dám tiến tới trước một bước, cẩn thận cháu gái mày sẽ…”

“Cẩn thận cái gì?”

Không đợi hắn ta nói hết câu, Vu Kiệt đã dùng tốc độ mà mọi người không thể bắt kịp di chuyển đến ngay trước mặt hắn ta.

Bàn tay lớn đưa ra lập tức siết chặt cổ của Thanh Long.

Sau đó anh nhấc hắn ta lên không trung như nhấc một con gà con vậy.

“Khụ…khụ…”

Có lẽ là Vu Kiệt dùng kình lực ở tay quá lớn cho nên Thanh Long căn bản không thể phản kháng, ho lên vài tiếng, tròng mắt như sắp lồi ra ngoài đến nơi.

Cũng chính ngay lúc này, từ điện thoại bỗng vang lên những âm thanh rất sốt ruột.

“Cậu hai, cậu hai? Cậu làm sao thế? Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Cậu hai?”, trên cây lớn, một đại hán đang dựa vào một cành cây như sắp gãy đến nơi, sắc mặt căng thẳng, trong tai nghe của hắn ta vang vọng những âm thanh vô cùng huyên náo.

Thanh Long trừng lớn mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt: “Tạp…tạp chủng…đây là mày tự chuốc lấy!”

Mặt Vu Kiệt không chút biểu cảm.

Giây tiếp theo, Thanh Long dùng toàn bộ sức lực hét: “Chặt đứt cho tao…ném hết hai đứa nó xuống vực thẳm cho tao…”

“…”, Vu Kiệt!

“Mày chán sống rồi!”

Vu Kiệt vung tay ra ném Thanh Long bay ra ngoài.

Cùng lúc, Vu Kiệt nhấc chân một trăm tám mươi độ rồi đá vào chân của Thanh Long một cách ác liệt.

“Răng rắc!”

Xương chân vỡ nát!

Chân của Thanh Long bị phế rồi!

Điện thoại thuận theo tay hắn ta mà rơi xuống.

Vu Kiệt nhanh chóng nhặt lên, vội vàng nhìn vào điện thoại.

Trên màn hình, đại hán nghe theo mệnh lệnh của Thanh Long, đang chuẩn bị giơ rìu lên.

“Đừng…đừng…đừng mà…”

Vừa nhìn thấy cảnh này, Cao Vũ Xương hồn bay phách lạc, cả mặt đỏ bừng, sức lực nơi cánh tay đang cố hết sức thoát ra khỏi sự trói buộc của dây thừng!

Nhưng…cô ta không làm được!

Phải trơ mắt nhìn…

“Đừng…đừng mà!”, cô ta liên tục lắc đầu, giống như sắp mất đi lý trí, môi đã trở nên trắng bệch.

Đừng chặt!

“Đừng chặt!”

“Cầu xin anh…đừng chặt…có chặt thì chặt bên tôi đi!”

“Cầu xin anh…tha cho con gái tôi đi…nó chỉ là một đứa trẻ…đứa trẻ!”

Cô ta liều mạng mà cầu xin, giọng nói chói tai và đau thương, cuồng phong ngày càng vô tình, cành cây to thô kia còn bị chặt qua một nhát.

Nhè nhẹ đung đưa!

“Mẹ ơi…huhu…mẹ ơi…Nhã Nhã sợ…Nhã Nhã rất sợ…”

“Sợ?”

Da mặt đại hán run lên, ánh mắt hừng hực lửa giận: “Sợ là đúng rồi, đây chính mà bọn mày tự chuốc lấy, đi chết đi!”

“Rắc!”

Một rìu kia mạnh mẽ rơi trúng vết cũ ban đầu.

“Răng rắc!”

Cành cây đó…sắp gãy rồi.

Đột nhiên, một tiếng sấm vang lên, “bùm” một tiếng, điên cuồng nổ tung.

“Không hay rồi!”, Vu Kiệt nhìn thấy rồi.

Góc độ cuối cùng anh nhìn thấy là cành cây xiêu vẹo kia.

Bên tai không ngừng vang lên giọng nói điên cuồng của Thanh Long.

“Sắp chết rồi…sắp chết rồi!”

“Vu Kiệt, đây là mày tự chuốc lấy!”

“Đang yên đang lành muốn mày chết mày không chết, bây giờ…tao muốn cháu gái mày phải trả giá cho sự ngu xuẩn này của mày”. Sau đó, hắn hướng về phía điện thoại hét lớn: “Chặt cho tao, chặt cho tao!”

“Vâng!”

“Cậu hai”.

Nhìn thấy cành cây đó chỉ còn dính một chút, đại hán lại lần thứ ba cầm rìu lên, tai của hắn sớm đã không thèm để ý đến tiếng gào khóc của Nhã Nhã, đôi mắt lạnh lùng kia không hề có chút cảm tình.

Sau đó…

Lưỡi rìu rơi xuống!

“Răng rắc!”

“Răng rắc!”

“Rắc!”

“Nhã Nhã!”

Cao Vũ Sương kinh hãi, nước mắt giàn dụa, ngày càng vùng vẫy dữ dội hơn.

Cành cây đứt gãy, Nhã Nhã cùng với sợi dây thừng đã rơi xuống vực sâu.

“Nhã Nhã…”, trái tim Vu Kiệt thắt lại!

Đã đến chưa?

Đã đến chưa vậy!

Đến đi chứ!

Đến rồi!

Giữa tầng mây trên vực thẳm, một chiếc trực thăng tốc độ vừa nhanh vừa mạnh mẽ đang rẽ mây bay đến.

Chính ngay lúc Nhã Nhã đang cùng với cành cây rơi xuống thì tổ chức Long Tiễn ở Giang Thành, trong tiểu đội gồm 100 người sắp tới biên giới để thực hiện nhiệm vụ trấn thủ nào đó, bốn thành viên được mệnh danh là tiểu đội vua trực thăng đã đến!

“Người bị hại đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, đừng nhiều lời, đưa dù cho tôi!”

“Vâng!”

Một người chiến sĩ nhận lấy dù từ trong tay đồng đội, trực tiếp vừa chuẩn bị vừa nhảy xuống khỏi trực thăng, xông thẳng về phía Nhã Nhã!

Lúc này, bốn phương tám hướng nơi vực thẳm, năm mươi lính đặc chủng tinh anh sắp đi đến biên giới xa xôi thì nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng xông lên núi!

Cùng lúc đó, bên ngoài tầng hầm phòng tập quyền anh, năm mươi lính đặc chủng tinh anh khác được trang bị đầy đủ vũ khí đột nhiên xông vào, trong khi tất cả mọi người đang dán mắt quan sát tình hình trên võ đài!

Bọn họ đến rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.