Đệ Nhất Lang Vương

Chương 423: Chương 423: Bị trục xuất




Thượng Quan Bắc…

Là anh Bắc…

Với tư cách là cháu ngoại của nhà họ Lâm ở Thiên Thành, đồng thời là con ruột của Trương Lợi Hải ở Giang Thành, từ nhỏ, so với đám bạn cùng lứa, Trương Hàn đã sớm tiếp xúc với những cậu ấm nổi danh trong truyền thuyết.

Hơn nữa, lúc còn nhỏ, Trương Hàn thường xuyên sống ở nhà họ Lâm, có thể nói là lớn lên cùng thế hệ trẻ ở Thiên Thành, trong số đó, hắn ta có mối quan hệ thân thiết nhất với người của nhà họ Long, một trong những gia tộc đứng đầu Thiên Thành, cậu cả nhà họ Long chính là người sẽ kết hôn với chị họ Lâm Doãn Nam của hắn ta.

Lại nói, tất cả mọi người đều biết vị thế của nhà họ Long tại Thiên Thành, mối quan hệ của bọn họ với gia tộc Thượng Quan ở thủ đô cũng khá thân thiết.

Thông qua cậu cả nhà họ Long, Trương Hàn cũng đã thành công tạo được mối quan hệ với nhà Thượng Quan, trở thành một trong những thành viên thuộc phe của vị thái tử thiên tài kia.

Hiện tại, nhận được điện thoại từ Thượng Quan Bắc khiến vẻ mặt Trương Hàn lập tức thay đổi, hắn ta trở nên vô cùng phấn khích: “Anh Bắc, anh… sao anh lại rảnh rỗi gọi điện cho em vậy? Anh muốn đến Giang Thành chơi à?”

“Em lập tức gọi điện bảo người chuẩn bị khách sạn năm sao và câu lạc bộ cao cấp, khi nào anh xuống phi cơ…”

Không đợi Thượng Quan Bắc lên tiếng, Trương Hàn đã không nhịn được dò hỏi, thậm chí, hắn ta cũng đã chuẩn bị xong kế hoạch chiêu đãi.

Đầu dây bên kia vang lên từng tiếng cười trầm thấp, xen lẫn một chút thân thiết, nhưng cũng ẩn giấu vài phần âm u.

Tuy nhiên, một chút âm u kia không nhằm vào Trương Hàn, mà là…

“Thôi, trước nói về cậu đi! Nghe giọng điệu, chắc có ai đó chọc đến cậu à?”

Thượng Quan Bắc dò hỏi.

Vừa nghe hỏi, Trương Hàn lại bắt đầu cảm thấy khó chịu, hắn ta phất phất tay, nói: “Đừng nhắc nữa, hôm nay, em lên tàu cao tốc, định mang quà đến tặng cho chị họ ở Thiên Thành thì đụng phải một tên ngu xuẩn, khiến em bị lỡ mất thời gian không nói, lại còn làm mất luôn cả quà mừng!”

“Hiện tại em đang rất bực mình! Còn đang ngồi trong phòng quan sát ở nhà ga chờ đám ăn hại tìm người với đồ về đây này!”

“Càng nói càng tức mà!”

“Hử?”

“Ngu xuẩn à?”

Thượng Quan Bắc bật cười: “Trùng hợp như vậy à, vừa khéo, tôi cũng đụng phải một tên ngu xuẩn”.

Nói đến đó, ở một nơi khác, Thượng Quan Bắc đang xách theo hành lý rời khỏi thủ đô, chạy đến Thiên Thành thoáng sầm mặt.

Hắn ta bất giác nhớ đến Vu Kiệt.

Ngày hôm đó, tại tòa nhà của tổ tác chiến kinh tế, ngay sau khi Vu Kiệt gọi Lý Châu một tiếng cô, gần như toàn bộ các gia tộc ở thủ đô đều tra được ảnh chụp của người này trong cùng một thời điểm.

Lại nói, nhà họ Lý không lên tiếng phản bác, càng khiến cho thân phận của Vu Kiệt được xác thực.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Vu Kiệt chính là đứa bé trai thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý đã mất tích hai mươi năm trước.

Anh là cậu chủ duy nhất thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, đồng thời cũng là thiếu niên nắm trong tay kho tàng lớn nhất tại thủ đô.

Mà đối với Thượng Quan Bắc, người kia cũng chính là nguyên nhân khiến hắn ta gặp xúi quẩy.

Sớm biết Vu Kiệt là cậu chủ nhà họ Lý, dù hắn ta có ngu xuẩn cỡ nào, cũng sẽ không để bị người ta bắt được điểm yếu.

Tên kia thân là một vị thái tử, rảnh rỗi không có gì làm hay sao mà lại ra mặt vì một cái thôn nhỏ?

Có cảm thấy hổ thẹn với thân phận của mình không hả?

Đó không phải ngu xuẩn thì là gì?

Nghe được những lời này, Trương Hàn cũng cảm giác được cơn giận trong lòng Thượng Quan Bắc: “Anh Bắc, cái tên ngu xuẩn đó là ai vậy? Ngay cả anh mà cũng dám chọc vào, chán sống rồi à?”

“Đừng nói nữa!”

Thượng Quan Bắc khe khẽ thở dài: “Hiện tại cậu đang ở đâu?”

Trương Hàn: “Ở Giang Thành, không phải em vừa nói rồi à? Em đang đợi đám vô dụng ở nhà ga cho em một câu trả lời thỏa đáng!”

“Đừng đợi nữa, về Thiên Thành đi, hai tiếng sau, tôi đợi cậu ở sân bay Thiên Thành!”

“Thiên Thành?”

“Không phải chứ, anh Bắc, chẳng phải năm nay anh sẽ kế thừa gia tộc Thượng Quan…”, Trương Hàn nhíu mày, nghi ngờ hỏi.

Nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì…

“Hôm qua tôi đã bị gia tộc trục xuất đến Thiên Thành!”

“Cái gì?”

Ngay lập tức, Trương Hàn trở nên lúng túng.

Đương nhiên, không chỉ hắn ta lúng túng, Thượng Quan Bắc cũng vậy.

Khi thốt ra hai chữ “trục xuất” này, nếu như có ai đứng trước mặt Thượng Quan Bắc, sẽ thấy rất rõ ánh mắt tức giận cùng không cam lòng của hắn ta.

Lại nói, người kinh hãi nhất không ai khác ngoài Trương Hàn.

Người khác không biết, thế nhưng hắn ta biết rất rõ, năm nay, Thượng Quan Bắc, người mà từ nhỏ đã nổi danh là “thần đồng”, được tôn sùng là niềm hi vọng của Thiên Thành, sẽ kế thừa cái gì?

So sánh với những đãi ngộ mà Lý Nam, thiên tài “xuất chúng” thuộc thế hệ thứ hai của nhà họ Lý, năm nay, Thượng Quan Bắc sẽ bắt đầu kế thừa những hạng mục kinh doanh quan trọng của gia tộc.

Nói cách khác, qua năm nay, vị thiếu niên nổi bật trong thế hệ trẻ tại thủ đô này sẽ bước lên dẫn đầu, đặt chân vào trung tâm quyền lực tại thủ đô.

Nhưng hiện tại…

Hắn ta lại bị trục xuất?

Sao có thể như vậy?

Tuy nhiên…

Nếu như Trương Hàn biết, người khiến cho nhà Thượng Quan không có can đảm chống đối, đành phải trục xuất Thượng Quan Bắc để chuộc lỗi, cũng chính là người thanh niên đã ném hắn ta khỏi chỗ ngồi trên tàu cao tốc, chỉ sợ, sắc mặt hắn ta càng thêm thú vị.

Trương Hàn nuốt một ngụm nước bọt, phát ra âm thanh “ọt ọt”, trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh kia càng thêm rõ ràng.

Vẻ mặt hắn ta đờ ra: “Trục… trục xuất?”

“Có chuyện gì vậy? Sao lại trục xuất?”

Tâm trạng của Thượng Quan Bắc không tốt lắm: “Đừng hỏi nhiều, cậu chỉ cần biết trong sáu tháng cuối năm nay, tôi sẽ luôn ở tại Thiên Thành, nếu cậu có rảnh thì lát nữa đến sân bay đón tôi!”

“Còn không thì tối mai gặp ở chỗ cũ, lúc đó, gọi Long Huy đi cùng luôn, đã lâu không gặp, tụ họp một lần vậy. Vừa khéo, chúc mừng cậu ta sắp kết hôn!”

“Nghe nói là với chị họ của cậu đúng không?”, Thượng Quan Bắc hỏi.

Trương Hàn liền đáp: “Vâng!”

“Cô cả nhà họ Lâm, Lâm Doãn Nam, tôi đã từng gặp, cũng từng nghe danh, là người đẹp hiếm có thời bấy giờ, Long Huy đúng là có phúc!”

“Không nói nữa, gặp mặt trò chuyện sau!”

“Được, anh Bắc!”

“Ừm, cứ vậy đi!”

Nói xong, “tút” một tiếng, điện thoại đã ngắt kết nối.

Trương Hàn đứng yên tại chỗ, hắn ta còn chưa bình tĩnh lại sau khi nghe được tin tức vừa rồi.

Đường đường là thiên tài “xuất chúng”, vậy mà lại bị trục xuất?

Chậc… chậc…

“Cậu Trương!”

Đúng lúc này, một bảo vệ của nhà họ Trương đột nhiên tiến lên, cúi đầu nói: “Ông Trương vừa bảo tôi nhắn lại với cậu rằng ngày kia, nhà họ Lâm và nhà họ Long sẽ tổ chức đám hỏi, hiện tại Giang Thành không có ai, cậu về càng sớm càng tốt, trễ nhất là trưa mai, cậu thấy thế nào?”

“Trưa mai?”

Trương Hàn híp mắt: “Thu xếp đi, sáng mai đặt vé máy bay đi Thiên Thành!”

“Không ngồi tàu cao tốc nữa à?”, bảo vệ liền hỏi.

Ngay lập tức, sắc mặt Trương Hằng trở nên lạnh lùng, hắn ta hất cằm, liếc nhìn bảo vệ bằng ánh mắt rét lạnh.

Không nói còn hơn nói ra miệng.

“Đã hiểu, đã hiểu, tôi lập tức đi thu xếp!”

“Còn…”

“Còn gì nữa? Nói nhanh đi!”, Trương Hàn thúc giục.

“Vâng!”

Bảo vệ gật đầu: “Vậy còn quà mừng thì sao? Theo như hiệu suất làm việc của đám vô dụng này, e rằng muốn tìm lại đồ trong vòng hai mươi bốn giờ là chuyện bất khả thi. Sợ rằng lúc đó sẽ khiến cậu bị trễ giờ, cậu xem…”

“Một mình tôi đi được rồi!”

Trương Hàn chỉnh lại cổ áo, đứng dậy: “Các người ở lại đây chờ đi, trông coi thật kỹ cho tôi”.

“Trong vòng hai mươi bốn giờ, tôi muốn nhìn thấy quà mừng. Nếu tìm được, anh đích thân đưa đến cho tôi!”

“Còn tìm không được thì… Các người cũng đi tìm cho tôi, không thấy cũng đừng có quay về làm gì!”

“Vâng…”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.