Đệ Nhất Lang Vương

Chương 75: Chương 75: Bỏ lỡ một người




Nhưng bây giờ chạy có kịp không?

Vương Ninh toàn thân toát mồ hôi, mồ hôi lạnh cứ chảy xuống từng giọt rồi lăn dài trên má.

Gã là chủ một tập đoàn, trước đây gã không bao giờ tham gia vào những trận đánh kiểu này mà chỉ đứng từ xa nhìn mà thôi. Vì vậy mới cảm thấy không có gì là to tát cả, chẳng phải là dùng tay rồi dùng mắt nhắm mục tiêu, nổ súng là xong sao?

Đơn giản thế còn gì? Học cái là được luôn.

Nhưng sau khi thật sự ra tay, gã mới phát hiện mình căn bản không có sức phản đòn. Hơn nữa, gã còn không biết mình đang phải đối mặt với Lang Vương mà năm năm trước chỉ một mình vượt biên giới đánh cho những kẻ xâm lược khiếp sợ, đây còn là người giỏi nhất trong đội lính đánh thuê nước ngoài… Dù gì cũng là Lang Vương của Lang Nha cơ mà.

Gã nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về tên đàn em duy nhất còn sống sót.

“Mày… Mày nổ súng đi”, gã dùng súng chĩa về phía hắn ta, nói.

“Em…?”, sắc mặt tên đó tái nhợt, lúc này nổ súng chẳng phải là tự tìm cái chết sao?

Hắn ta lắc đầu nói: “Không được, tên đó là ác ma, nếu em nổ súng thì sẽ chết”.

“Mày không làm theo lời tao thì giờ mày phải đi gặp Diêm Vương”, nói xong Vương Ninh bóp cò.

“Em…”, tên đàn em lau mồ hôi, nắm chặt súng, nói: “Thôi, liều một phen vậy”.

Hắn ta từ hông rút ra một con dao găm rồi ném ra phía trước, sau đó đứng dậy quét nhìn tất cả động tĩnh ở phía trước.

Nhân lúc này, Vương Ninh lập tức đứng lên xoay người chạy lên tầng hai.

Chạy thoát thì không được, đành phải dùng con tin để uy hiếp thôi.

“Há? Bán đứng nhau à?”, tên đàn em phẫn nộ quát, hắn ta vừa quay đầu lại thì nhìn thấy phía trước có một bóng đen lướt qua trong màn đêm.

Hắn ta vội nghiêng đầu nấp ở phía sau vách tường rồi thở hổn hển. Thiếu chút nữa là hắn ta bỏ mạng nơi suối vàng rồi. Tên Vương Ninh này, đứng trước cái chết lại muốn bán đứng mình để giữ tính mạng cho gã, đúng là ác độc.

Trong lòng hắn ta thầm mắng tổ tông 18 đời nhà Vương Ninh, cũng biết làm như vậy cũng không giải quyết được gì nên lúc này đành phải chọn cách giao đấu với Vu Kiệt thôi.

Vì thế, hắn ta lấy lựu đạn khói ra ném về phía bên phải. Ngay lập tức làn khói bao trùm cả công xưởng bên trong.

Tiếp đó, hắn ta nắm chặt súng rồi phá vòng vây bên phải. Nhưng lúc hắn ta vừa đi ra thì một viên đạn bay đến bắn lên ngón tay hắn ta.

“Bằng”, xin lỗi nhé tôi ra tay trước rồi… Đó là Vu Kiệt.

“Mày…”, Vu Kiệt đứng ở vị trí cách mấy mét, nòng súng đen ngòm đang nhắm trúng đầu hắn ta.

“Bụp”, súng trong tay và một ngón tay rơi xuống đất. Hắn ta ôm vết thương không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt, nuốt nước bọt ừng ực.

“Hắn ở đâu?”

Tên này chỉ vào vị trí tầng hai, nói: “Xin hãy tha cho tôi, mạng này của tôi coi như bán cho anh”.

“Bằng”, Vu Kiệt không nói nhiều, Vu Kiệt đã nổ súng kết liễu đời hắn ta. Để cho một kẻ sống thì đồng nghĩa tăng thêm mức độ nguy hiểm.

Nhân từ với kẻ địch chính là hại đến chính mình.

Vu Kiệt rất lương thiện nhưng một khi lạnh lùng thì thế giới này đều thấy anh đáng sợ. Giải quyết được kẻ cuối cùng, Vu Kiệt bắt đầu đi lên tầng hai rồi đuổi theo Vương Ninh.



Thoắt cái, Vương Ninh đã chạy đến tầng sáu. Gã thở hổn hển, Vu Kiệt ở phía sau cũng từng bước áp sát. Dừng lại chính là chết, vì vậy gã rất nhanh đã đến nhà vệ sinh rồi mở cửa đi vào trong. Gã muốn bắt Dương Cẩm Tú làm con tin. Nhưng một giây sau, cảnh tượng trước mắt khiến sắc mặt gã biến đổi.

Dương Cẩm Tú… Không thấy đâu nữa.

“Người đâu rồi?”, Vương Ninh nhớ rõ ràng trước khi rời đi có kiểm tra dây thừng trói trên người Dương Cẩm Tú có chặt không mà. Lẽ nào Dương Cẩm Tú chạy được?

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Toi rồi… Không có Dương Cẩm Tú thì gã lấy gì uy hiếp, gã sống kiểu gì đây?

Có câu ‘Giữ được núi xanh thì lo gì không có củi đốt’, nhưng hiện giờ núi xanh sắp không còn nữa rồi.

Trong lúc gã đang lo lắng thì bên ngoài cửa vọng lại tiếng bước chân.

“Xịt…”, Vương Ninh hít một hơi thật sâu, mắt trắng dã rồi giơ tay lên nhắm chuẩn vào cửa.

Lúc này mưa lớn bên ngoài cửa sổ vẫn không ngừng rơi, còn tiếng còi cảnh sát thì vang lên bên đường bao vây toàn bộ công xưởng này.

“Đến rồi… Họ đến rồi”, Vương Ninh nhận ra mình không còn đường lui nữa, còn hiện giờ cửa phòng cũng bị đạp mạnh ra.

“Rầm, rầm”.

“Trước khi chết tao cũng phải kéo mày chết trước, mày là đồ khốn hại tao mất hết cơ nghiệp, hại anh em của tao chết hết. Tao muốn mày phải chết, phải chết…”, gã điên cuồng nổ súng, đạn không ngừng bắn lên không trung. Cuối cùng, đạn của gã bắn hết sạch.

Gã ấn vài cái nữa nhưng phát hiện không còn đạn thì sắc mặt lập tức hoảng loạn. Và đúng lúc đó, khuôn mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Vu Kiệt xuất hiện ở cửa.

“Mày… Mày…”.

Vu Kiệt đã đi vào bên trong.

“Cẩm Tú đâu?”, anh thấp giọng hỏi.

“Mày hỏi cô chủ nhà họ Dương hả? Ha ha, tại sao tao phải nói với mày? Mày chẳng qua cũng chỉ là loại vô dụng thôi, tao nói cho mày làm gì?”, Vương Ninh mặt mày dữ tợn, đến lúc cuối cùng, gã coi như buông xuôi rồi.

Ở dưới tầng có mấy chục người xông vào bên trong công xưởng rồi tìm đến phòng cung cấp điện. Lâm Doãn Nam vẫn chưa định thần lại thì đã được đưa ra ngoài. Còn người dẫn quân lên tầng chính là Trương Thế Đào.

Vu Kiệt cười lạnh một tiếng, ném súng đi rồi từ hông lấy dao ra, sau đó đi đến trước mặt Vương Ninh.

“Mày muốn làm gì?”

“Bụp”, Vu Kiệt nhấc chân lên đá, Vương Ninh bị ngã sấp xuống đất.

“Thằng chó này, mày dám…”, gã nói được một nửa thì thấy Vu Kiệt cầm chặt con dao rồi không nể tình mà đâm sâu vào đầu gối của gã.

Vu Kiệt còn xoay vòng 180 độ khiến xương thịt bên trong như đứt thành từng mảnh. Máu tươi cứ thế phun ra.

“A…”, Vương Ninh đau khổ kêu lên nhưng vẫn chưa xong.

Vu Kiệt rút dao ra rồi lại dùng y hệt cách này đâm vào một chân khác của gã.

“Thằng chó… Mày… Mày có bản lĩnh thì giết tao đi. Giết tao đi, giết đi…”.

“Giết mày thì dễ cho mày quá”, Vu Kiệt lạnh lùng nói: “Trong Đông y có nói, đầu gối là khớp cứng, ở một mức độ nhất định nó cũng là vị trí dày vò nhất nhưng cũng là vị trí cứu mạng. Tao có hàng ngàn cách dày vò người khác, nó còn thảm hơn những hình phạt thời cổ đại. Thời gian đêm nay hơi dài, chi bằng chúng ta thử từng cách một. Mày thấy sao?”, giọng của anh lạnh lùng thấu xương.

Vương Ninh thấy sợ, thật sự sợ rồi.

Rơi vào tay Vu Kiệt chi bằng bị người của Giang Thành dẫn đi còn hơn. Ít nhất vào tù còn được ăn cơm.

Gã đã thay đổi cách nhìn về Vu Kiệt, đây đâu giống thằng nhà quê như tài liệu điều tra?

Sự tàn nhẫn của hắn…

Sự lạnh lùng của hắn…

Cả thân thủ nữa… Đều không phải là người bình thường.

“Nói cho tao biết, Cẩm Tú ở đâu?”

“Tao không biết, thật sự không biết”, Vương Ninh như muốn khóc đến nơi.

Vu Kiệt nheo mắt, rút dao ra rồi lại đâm tiếp nhưng lần này anh thay đổi góc độ khác.

“A…”.

“Cầu xin mày đấy, tha cho tao đi. Tao thật sự không biết, lúc tao quay lại thì đã không nhìn thấy cô ấy ở đây. Tao nhớ rõ ràng là vậy, tao không gạt mày đâu. Không tin mày có thể đi tìm”, Vương Ninh khóc lóc đáp.

Cũng đúng lúc này, ở bên ngoài vọng lại tiếng bước chân dồn dập. Trương Thế Đào đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mà bụng như thấy sục sôi.

“Ọe…”, toàn là mùi máu tanh.

Trương Thế Đào lau khóe miệng, nhìn Vu Kiệt, nói: “Anh là Vu Kiệt hả? Ông Lưu bảo tôi chuyển lời với anh là ông ấy đã rõ tất cả mọi chuyện rồi. Nỗi oan của anh trai anh, ông ấy sẽ đòi lại công bằng cho”.

“Tìm được Dương Cẩm Tú chưa?”, Vu Kiệt hỏi.

“Ai cơ? Dương Cẩm Tú?”

“Là một cô gái”, Vu Kiệt nói có vẻ sốt sắng.

“Không thấy gì cả! Cả tòa nhà này chúng tôi đã lục soát hết rồi, chỉ có anh và Vương Ninh và một vài thi thể. À phải rồi! Lần này phải cảm ơn anh đã giúp chúng tôi bắt được tên Vương Ninh kia, không hổ danh là người mà ông Lưu coi trọng. Anh…”, ông ta chưa nói hết câu thì Vu Kiệt đã đẩy ông ta ra rồi đi xuống dưới tầng. Vương Ninh không nói dối, Dương Cẩm Tú mất tích rồi, giống như lần mất tích kỳ bí ở tập đoàn Hoa Mỹ vậy.

“Anh đi đâu đấy?”, Trương Thế Đào sắc mặt biến đổi, hỏi. Nhưng Vu Kiệt không đáp lại.

Anh đến đây không phải để bắt Vương Ninh mà vì Dương Cẩm Tú. Cô gái vì anh mà chịu thiệt thòi, cô gái đã mòn mỏi đợi chờ anh cả đêm đến tận trời sáng. Từ lúc anh hiểu chuyện đến giờ, đây là cô gái duy nhất nhẫn nại nghĩ đủ cách để chọc anh cười…

Lần trước Vu Kiệt không đi tìm nhưng lần này anh nhất định phải đi.

Bất luận là chân trời góc biển, là núi đao biển lửa, bất luận đó là thiên đường hay địa ngục.

“Cẩm Tú! Đợi tôi nhé, tôi nhất định sẽ tìm được cô”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.