Đệ Nhất Lang Vương

Chương 451: Chương 451: Các người không thấy xấu hổ sao?




“Chị họ, ngày nào cũng quanh quẩn ở nhà chắc nhàm chán lắm nhỉ, chi bằng ra ngoài đi dạo chút đi”.

Cửa xe Lamborghini mở ra, Trương Hàn mặc quần áo thoải mái của nhãn hàng cao cấp bước ra khỏi ghế lái, đứng bên cạnh Lâm Doãn Nam cười nói.

Xong việc ở câu lạc bộ Trương Hàn liền trở về nhà họ Lâm, sau khi nghe tin Lâm Doãn Nam vì chuyện xảy ra ở Giang Thành mà bị giam lỏng, anh ta đã chủ động xin gia chủ nhà họ Lâm tha thứ.

Bởi vì mẹ của anh ta là người nhà họ Lâm cho nên anh ta cũng được coi là một nửa con cháu nhà họ Lâm, cộng với Trương Lợi Hải đức cao vọng trọng ở Giang Thành, nghĩ đến chuyện sau khi chân tướng sự việc trong Hội thương nghiệp Vạn Hải và Tổ tác chiến kinh tế bị phơi bày, bố của Lâm Doãn Nam là Lâm Chính Nguyên cuối cùng cũng đồng ý thả Lâm Doãn Nam ra.

Nhưng

Có một điều kiện.

Trước khi liên hôn với Long Huy-cậu chủ nhà họ Long xong thì không được bước chân khỏi Thiên Thành nửa bước.

Hơn nữa còn phái người âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Lâm Doãn Nam.

Nghe những lời này của em họ Trương Hàn, Lâm Doãn Nam chẳng hề tỏ ra vui vẻ chút nào.

“Nhàm chán?”

Cô ta cười tự giễu: “Ngồi ở nhà so với đi ra ngoài có khác gì biệt? Chỉ là đổi một cái lồng lớn hơn mà thôi, nói tới nhàm chán, tôi thấy ra ngoài còn nhàm chán hơn, nếu không có việc gì thì cậu đưa tôi về đi”.

Liếc qua câu lạc bộ Đồ Long trước mặt, Lâm Doãn Nam một chút cũng không muốn ở lại.

Là cô chủ xuất thân từ nhà họ Lâm, câu lạc bộ Đồ Long này không phải cô ta chưa từng nghe qua.

Nơi này là nơi để đám con cháu quần là áo lụa đến kết bạn với người quyền quý, mở rộng mối quan hệ, vui chơi hưởng thụ.

Công dụng hệt như “Đồng Tước Đài” của Tào Tháo.

Cô ta cảm thấy buồn nôn.

“Đừng mà!”

“Chị họ”.

Nói rồi, Lâm Doãn Nam quay người định bỏ đi, Trương Hàn nhanh hơn một bước chắn trước mặt cô ta.

“Đến cũng đã đến rồi, còn chưa đứng được mấy giây đã vội đi, thật quá vô vị”.

Trương Hàn khuyên nhủ: “Từ lúc lên đại học hai chị em chúng ta chưa từng gặp lại nhau, bình thường cũng chỉ nói chuyện qua điện thoại, em khó khăn lắm mới quay lại đây, sum họp một chút cũng không được hả”.

“Sum họp?”

Lâm Doãn Nam cười haha: “Cậu chủ Trương sau khi lên đại học ngày ngày bận rộn ôm ấp gái đẹp, còn biết có một người chị như tôi sao? Nếu cậu muốn đoàn tụ thì mấy năm nay vì sao không đến tìm tôi dù chỉ một ngày?“

“Tiểu Hàn, làm người vẫn nên thành thật một chút”.

“Đừng nói nhiều nữa, nếu cậu không đưa tôi về thì tôi tự bắt xe về”.

Lời vừa nói ra, nói làm liền làm.

Lâm Doãn Nam lấy điện thoại mở ứng dụng đặt xe trên mạng.

“Chị họ, chị…”, nhìn tình hình này Trương Hàn chợt luống cuống.

Đúng lúc này, bên trong câu lạc bộ vang lên một giọng nói.

Lập tức phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

“Đến nơi rồi lại đòi về, thế này thì tẻ nhạt quá, cô Lâm, cho dù cô không giữ mặt mũi cho em trai cô thì tốt xấu gì…”

“Cũng phải giữ mặt mũi cho người chồng tương lai này chứ!’

Chồng tương lai?

Soạt.

Khuôn mặt Lâm Doãn Nam chùn xuống, sắc mặt cô ta khó khăn lắm mới nhờ tin tốt rửa sạch oan ức của Vu Kiệt mà hồng hào đôi chút, bây giờ lại trở nên lạnh lẽo.

Chồng tương lai.

Long Huy.

Bố cô ta liên thông với ông nội cùng nhau chọn chồng tương lai cho cô ta!

Cô ta quay đầu, chân mày giật giật.

Chỉ nhìn thấy Long Huy mặc một bộ vest vàng kim đứng trước cửa câu lạc bộ. Theo sau là một đám người đeo kính đen nghênh ngang đi tới.

Ngước mắt.

Vênh cằm.

Sự ngạo mạn từ trong xương tủy bộc lộ ra ngoài.

“Anh Hai...”, Trương Hàn thở dài.

Hôm nay anh ta đưa Lâm Doãn Nam tới đây chỉ với mục đích duy nhất là để cô ta và anh Hai, lão nhị trong nhóm ba người ở câu lạc bộ Đồ Long gặp mặt.

Hai nhà Long Lâm liên hôn là việc gấp, không quá mấy hôm nữa sẽ tổ chức lễ đính hôm.

Trước lúc đó, hai người gặp nhau cũng là chuyện hợp quy tắc.

“Cô Lâm, hôm nay chúng ta gặp mặt, nói phạm vi hẹp thì là để hai người mới quen bồi dưỡng tình cảm, chuẩn bị cho lễ đính hôn, cho người ngoài một lời giải thích”.

“Còn nói rộng ra thì chúng ta đại diện cho gia tộc hai bên, tôi hôm nay đại diện nhà họ Long mời cô tới câu lạc bộ của tôi ăn bữa cơm, xét về phép lịch sự, về thái độ, nhà họ Long đã cho nhà họ Lâm các người đủ sự tôn trọng, mà cô, là cô chủ đại diện cho nhà họ Lâm, nếu cô thật sự rời đi, vậy sau khi về nhà cô sẽ ăn nói thế nào với người nhà họ Lâm đây?”

“Giải thích với bố cô?”

“Đừng quên ở Thiên Thành này, nhà họ Lâm các người mãi mãi không thể sánh kịp nhà họ Long”.

Thôi vậy, Long Huy cố ý ưỡn ngực, sự khinh thường trong mắt rõ ràng đến mức khiến người khác chán ghét.

“Anh đang uy hiếp tôi?”

“Không, không, không...”, Long Huy xua tay, khẽ nhún vai: “Tôi không hề uy hiếp cô, cô Lâm, cô đừng suy nghĩ lung tung, tôi chỉ muốn gợi ý cho cô một ý kiến tương đối tốt thôi”.

“Dù sao thì chẳng bao lâu nữa chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, đến lúc đó người của cả thành phố Thiên Thành này đều biết quan hệ của chúng ta, bây giờ cô đi có lẽ sẽ thấy rất thoải mái, những sau này rất có thể sẽ hối hận đấy”.

Lời của Long Huy hàm chứa ý vị sâu xa.

Mà lọt vào tai của Lâm Doãn Nam, những lời này chính là uy hiếp.

Uy hiếp rõ ràng.

Cô ta khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt nhìn Long Huy, nhàn nhạt nói: “Hối hận?”

“Được thôi, tôi thật muốn nếm thử mùi vị của hối hận ra sao, Long Huy đúng không! Mấy ngày nay có một số chuyện đã kiềm nén trong lòng rất lâu nhưng luôn không có cơ hội nói ra”.

“Hôm nay đúng lúc anh đang ở đây, tôi cũng muốn nói rõ ràng với anh, kết hôn với tôi? Hơ, anh không xứng!”

“Cô...”

Lời thốt ra.

Đám đông nháo nhào.

Đám vệ sĩ sau lưng Long Huy lập tức trừng mắt, ánh mắt sắc lạnh.

Nụ cười đọng lại trên khóe miệng Long Huy lúc này trở nên cứng ngắc rồi dần vụt tắt.

Một cỗ tức giận xông thẳng lên đỉnh đầu anh ta.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Long, gia tộc hạng nhất ở Thiên Thành mà lại bị cô chủ của một gia tộc hạng hai như nhà họ Lâm nói rằng không xứng kết hôn với cô ta?”

Hơ!

Một tiếng hừ lạnh vang lên.

“Hay cho câu anh không xứng? Cô Lâm, cô không sợ bị gia đình trách phạt sao?”

Lâm Doãn Nam không hề sợ hãi: “Hình phạt của gia đình cũng không phải chưa từng nếm qua? Hình phạt lần trước để lại dấu roi trên cơ thể tôi, đến nay vết thương vẫn còn rướm máu, nếu như tôi sợ bị phạt, anh nghĩ tôi sẽ nói với anh những lời như vậy sao?”

“Mọi người đều là người lớn, vẫn nên nói chuyện thẳng thắn với nhau, anh là anh Hai của Tiểu Hàn, nể mặt nó tôi đã cố gắng hết sức nói chuyện khách sáo với anh, nói trắng ra thì đây chỉ là một cuộc trao đổi lợi ích giữa hai gia tộc mà thôi, anh muốn trở thành vật trao đổi của nhà họ Long, thật ngại quá, Lâm Doãn Nam tôi không bằng lòng!”

“Đến đây đi!”, vệ sĩ giận dữ hừ một tiếng, nắm lấy cơ hội tăng tốc.

Nhưng…

Giây tiếp theo.

Tiếng gió rít.

Một cái bóng.

Một bóng người không biết từ đâu đến, dường như xuất hiện từ hư không đứng trước mặt Lâm Doãn Nam, tiếp đó giơ chân đạp mạnh vào bụng tên vệ sĩ, cánh tay như vuốt sói nắm chặt cổ tay của hắn dùng sức bẻ.

“Rắc!”

Xương tay bị bẻ gãy, vệ sĩ đó bay ra ngoài.

Vu Kiệt.

Như núi Thái Sơn chắn trước mặt.

Ánh mắt hừng hực lửa giận, lông mày sắc như kiếm, lạnh lùng nói:

“Giữa thanh thiên bạch nhật lại cưỡng ép con gái nhà lành, xem ra tôi được nhìn thấy sự ngang ngược của câu lạc bộ Đồ Long rồi!”

“Cái này…”

“Thú vị thật”.

“Thân là một người đàn ông, các người… không thấy xấu hổ sao?”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.