Hội thương nghiệp Vạn Hải.
Trong văn phòng ở tầng cao nhất.
“Cạch!”
Lý Giang Đào dập máy, trông ông ta rất tức giận, đến mức râu ria như muốn dựng ngược lên, miệng thì không ngừng chửi bới.
“Hừ! Cái khỉ gì chứ?”
“Đồ khốn kiếp! Buồn nôn!”
“Chỉ một tên nông dân quê mùa mà cũng không giải quyết được, ăn shit hết rồi hả?”
“Đồ vô dụng, còn dám đụng đến 20 triệu tệ của tao, cả đám cùng đi ăn shit hết đi!”
“…”
Không ngờ, đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo vang.
“Reng reng reng…reng reng reng…”
Phiền chết đi được, lần này lại là thằng nào?
Lý Giang Đào cau mày tỏ vẻ mất kiên nhẫn, chộp lấy điện thoại trên bàn, giơ lên.
Khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, ông ta lập tức liếc mắt khinh thường, thở hắt ra một hơi.
Mẹ kiếp!
Sao lại là cái tên trưởng thôn nhà quê kia?
Lý Giang Đào không hề do dự cúp điện thoại, thuận tiện đưa số của người nọ vào sổ đen.
Rốt cuộc…
Cũng yên tĩnh!
Ông ta ném điện thoại lên bàn, đi về phía cây gậy đánh golf.
Tâm trạng quá tệ, đánh ván golf cho thoải mái vậy.
Ông ta đứng vào vị trí, cầm chặt gậy, bày ra tư thế tiêu chuẩn, tập trung tinh thần.
Lúc đang định vung gậy thì đột nhiên cửa mở ra.
Híz-khà-zzz
Động tác bị cắt ngang, Lý Giang Đào ngẩng đầu, nhắm mắt hít sâu một hơi.
Phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã, vẻ mặt thư ký lúng túng, cúi gằm xuống, không dám ngẩng đầu lên.
Cô ta cảm thấy vô cùng bất an.
Nhớ đến cảnh tượng cái ly bay qua đầu lần trước, trong lòng cô ta vẫn còn sợ hãi.
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi vậy mà đã có hai nhóm người đến gây chuyện, quấy rầy hội trưởng.
Nhóm trước còn dễ xử, chỉ cần gọi bảo vệ đuổi đi là được rồi.
Nhưng lúc này…
Người đến cũng không phải một nhân vật đơn giản!
“Hội…hội trưởng Lý…không…không hay rồi…dưới lầu…”
Quả nhiên, chưa đợi thư ký nói hết lời, một cây gậy đánh golf nặng nề vung qua, tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung.
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên, gậy đánh golf nện thẳng vào một bên bụng của thư ký.
“Răng rắc!”
Tiếng vang nặng nề phát ra từ một bên bụng cô ta.
Thư ký im lìm ngã xuống, tay ôm lấy vết thương, cảm giác xương sườn nhói đau.
Đau đến mức cô ta không nói nên lời…
Ngay sau đó…
Một giọt mồ hôi to như hạt đậu rịn ra trên trán thư ký, hơi thở bị kìm nén bởi cơn đau đột ngột tuôn ra như nước vỡ đê.
Cô ta ngồi co rúm người trên sàn nhà, ôm lấy một bên bụng, há miệng thở phì phò, hồn nhiên không hay biết nguy hiểm đang đến gần.
Một bàn tay thô ráp từ từ nhặt cây gậy đánh golf bị ném văng ra ngoài lên, kéo lê nó, từng bước một đi đến sau lưng thư ký…
Thư ký dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn phía trước, lòng đầy hoảng sợ.
Hội trưởng đâu rồi?
Ông ta đâu rồi?
“Bốp!”
Thư ký chưa kịp phản ứng thì đã bị một đạp một cú trời giáng từ phía sau, khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Tiếp đó…
Một chiếc giày da số 42 giẫm lên mặt thư ký, nó còn không ngừng nghiền ép.
Cây gậy đánh golf vừa mới đánh mạnh vào bụng cô ta giờ đang “cạch” một tiếng, dựng thẳng ngay trước mặt.
Phần vỏ bọc kim loại của cây gậy lóe lên tia sáng lạnh lẽo khiến người ta có cảm giác ớn lạnh như bị kim châm.
Đau…
Rất đau…
Thư ký đau đến mức không nói nên lời.
“Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, nói chuyện cứ lầm bầm lầu bầu trong miệng”.
“Dưới lầu…thế nào?”
“Tốt nhất mày nên nói rõ cho tao biết, nếu không…”
Trên đầu thư ký vang lên âm thanh chói tai.
Âm thanh này càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Cho đến khi nó vang lên sát bên tai thư ký, tựa như đang thăm dò, nhẹ nhàng liếm lên tai cô ta.
“Nếu không, tao chơi xong sẽ để mày trần truồng rồi…ném ra ngoài đấy!”
Âm thanh kia càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhỏ…
Thư ký nhắm chặt hai mắt, không dám nhúc nhích.
“Phù!”
Một giây sau, Lý Giang Đào thổi nhẹ một hơi bên tai thư ký, ông ta mượn lực từ cái chân đang giẫm lên đầu cô ta để đứng dậy.
“Nói đi!”
Âm thanh đáng sợ kia lại lần nữa vang lên phía trên đỉnh đầu.
Tiếp đó là cán gậy bằng kim loại hình cầu đung đưa qua lại trước mắt cô ta.
Thư ký trợn tròn mắt, dường như nghĩ ra điều gì đó.
Một quả bom nổ tung trong lòng cô.
Hội trưởng điên rồi sao?
Cái tên…điên này!
Định dùng đầu mình làm…bóng golf ư?
Vù!
Mồ hôi lạnh sau lưng tuôn ra.
Cô ta nuốt từng ngụm nước bọt.
Môi mấp máy, từng chữ từng chữ một nói: “Hội trưởng, cháu đích tôn nhà họ Đổng muốn gặp ông…”
Rốt cuộc, Lý Giang Đào cũng ngừng động tác vung gậy.
Ông ta nở một nụ cười tà ác, rút cái chân đang giẫm lên mặt thư ký ra.
“Chẳng phải nói rất tốt đó sao?”
Thư ký bị dọa không nhẹ, hai mắt đờ đẫn, từ từ bò dậy từ mặt đất.
Lý Giang Đào thu hồi cây gậy trên tay, xoay người, định đi lấy một cây khác.
Khoan đã…!
Cháu đích tôn nhà họ Đổng?
Lý Giang Đào nhắm hai mắt lại.
Ơ!
Nhanh như vậy đã tìm đến cửa rồi à?
Lúc trước, có một nhân vật lớn tại thủ đô gọi điện cho ông ta giữa đêm khuya chỉ để nói mấy chữ.
Đó chính là: “Tiêu diệt nhà họ Đổng”.
Lý Giang Đào cũng không rõ vì sao một nhân vật lớn thế kia lại muốn duỗi tay dài đến vậy.
Tiêu diệt một gia tộc như nhà họ Đổng, thật chẳng đáng để các gia tộc ở thủ đô để tâm.
Đúng vậy, dù ở Giang Thành, nhà họ Đổng có lợi hại đến cỡ nào đi nữa, có là gia tộc đứng đầu thì đối với thủ đô, và trong mắt gia tộc của vị nhân vật máu mặt kia, nhà họ Đổng ở Giang Thành chẳng là gì cả.
Hiện tại, Hội thương nghiệp Vạn Hải có thể dựa vào nhân vật lớn ở thủ đô, một tay đánh sập cổ phiếu của nhà họ Đổng.
Dù bọn họ có tìm đến tận cửa thì đã sao?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Giang Đào nhếch lên cười lạnh.
Ông ta quay người trở lại giá treo gậy đánh golf, chọn một cây thuận mắt, cầm lấy.
Ông ta cầm gậy quay về vị trí cũ, bày ra tư thế vừa nãy bị cắt ngang.
Đánh một đường bóng đẹp xong sẽ từ từ giải quyết chuyện này.
Một…
Hai…
Ba…
“Bịch!”. ngôn tình sủng
Lý Giang Đào vung một gậy, cây gậy vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ trên không trung.
Ông ta cảm thấy rất hài lòng, lần này nhất định sẽ đánh bóng vào lỗ.
Thế nhưng…
Kết quả lại khiến Lý Giang Đào thất vọng.
Quả bóng không rơi vào lỗ theo quán tính mà trượt khỏi quỹ đạo, rơi xuống một nơi khác.
“Mẹ kiếp!”
Lý Giang Đào đột nhiên hét lên một tiếng, dọa thư ký đứng sau lưng run lẩy bẩy, vội đứng dậy, lảo đảo chạy ra khỏi cửa.
Lý Giang Đào nghe được âm thanh liền quay đầu lại, quát bảo cô ta dừng bước.
“Đứng lại!”
Thư ký lập tức cảm thấy căng thẳng, cô ta cố nén đau đớn ở bụng, đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Hội trưởng Lý bước đến gần, trong đầu ông ta lóe lên một ý nghĩ.
Ông ta nhếch môi cười âm hiểm.
Nghe đồn cháu đích tôn của nhà họ Đổng là một trong bốn vị tài tử, lúc trước bị liệt một chân, nhưng hiện tại đã được chữa khỏi một cách thần kỳ.
Rốt cuộc cháu đích tôn nhà họ Đổng tài giỏi đến mức nào?
Hay là hôm nay…
Với tư cách là hội trưởng Hội thương nghiệp Vạn Hải, mình nên đến gặp thử xem sao!
Nhìn xem cháu đích tôn nhà họ Đổng…
Có chịu nổi một kích hay không…