Không khí trong bữa tiệc im lặng như tờ, không ai dám thở mạnh. Sự bá đạo của Lâm Nhã hoàn toàn khiến họ không biết nên làm thế nào?
Mặc dù Lưu Tiệp không phải là vợ của cậu chủ gia tộc hạng một nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Trang. Đây là gia tộc cùng đẳng cấp với nhà họ Lãnh.
Một người có bối cảnh và địa vị như này, nói bị ăn tát là bị ăn tát ngay? Hơn nữa, đám vệ sĩ của cô ta còn không ai dám nhúc nhích.
Dám ra tay ở bữa tiệc của nhà họ Đổng, Lâm Nhã là người đầu tiên dám làm như vậy.
Lưu Tiệp bị tát mà đơ tại chỗ: “Cô… Cô… Cô dám tát tôi á?”
Lâm Nhã thu tay lại, nói: “Tát cô? Vậy là còn nhẹ đấy! Nếu như cô muốn gây phiền phức thì tập đoàn Hoa Mỹ lúc nào cũng chào đón. Cô có thể về hỏi ông cụ nhà họ Trang xem, có dám đấu trực diện với tập đoàn Hoa Mỹ của tôi không?”
“Còn cô nữa, Tần Nhã”, lúc này Lâm Nhã trừng mắt nhìn Tần Nhã.
Tần Nhã không dám lên tiếng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng. Ba cái tát ban nãy chẳng khác nào phá tan quyền thế và sự kiêu ngạo của họ.
Quả đúng như vậy! Nếu họ không được gả vào gia tộc hào môn vậy thì có là cái thá gì nếu so sánh với Lâm Nhã- người gây dựng lên tập đoàn Hoa Mỹ từ hai bàn tay trắng?
Thấy hai người họ không dám nói gì, Lâm Nhã trừng mắt nhìn Vương Huệ, nói: “Loại người như cô mà cũng có thể tham dự vào bữa tiệc của nhà họ Đổng, đúng là ghê tởm. Tự biết lượng sức mình đi”, nói xong cô ta dẫn Dương Cẩm Tú rời đi, quay về chỗ của mình.
Mọi người dần tản ra. Sau chuyện hôm nay mà chồng của Tần Nhã không lên tiếng thì danh tiếng của Lâm Nhã- chủ tịch tập đoàn Hoa Mỹ sẽ lại một lần nữa vang khắp thành phố.
Mười phút sau, Lưu Tiệp như định thần lại từ ba cái tát đó. Nhưng cảm giác bị sỉ nhục như lấn chiếm đầu óc cô ta.
“Bùm”, cô ta như muốn nổ tung.
Cô ta nắm chặt nắm đấm, mười ngón tay đan xen nhau, dường như sắp đâm sâu vào da thịt.
“Lâm Nhã… Cô… Cô cứ đợi đấy, chuyện này còn chưa xong đâu… Đồ góa phụ chết tiệt, chồng chết mà còn không cho người khác nói sao? Cô cứ đợi đấy”, nói xong cô ta lấy điện thoại ra gọi cho chồng mình nhưng Tần Nhã ở bên cạnh lập tức ngăn lại.
“Không được, không thể gọi cho anh ấy”.
“Tại sao? Cô sợ à? Tiện nhân Lâm Nhã kia sỉ nhục chúng ta trước mặt mọi người, còn cả con tiện nhân kia nữa, chúng ta suýt bị cô ta hạ độc, lẽ nào chuyện này cứ nhịn thế à?”
Lưu Tiệp nghiến răng ken két, thân là vợ cậu chủ nhà họ Trang mà lại bị sỉ nhục đến mức này. Nếu truyền ra ngoài thì sau này cô ta phải làm sao?
Tần Nhã cũng biết Lưu Tiệp phẫn nộ nhưng cô ta vẫn giữ được bình tĩnh, hỏi: “Không thể nhịn được nhưng cô nghĩ nếu gọi điện thoại cho chồng thì nhà họ Trang sẽ vì cô mà đối đầu với tập đoàn Hoa Mỹ sao?”
Câu hỏi này khiến Lưu Tiệp cứng đơ người. Vì cô ta không chắc, cũng không biết.
Trong ánh mắt của người ngoài thì danh xưng vợ cậu chủ đúng là rất oai nhưng địa vị này trên thực tế là như nào thì cô ta là người rõ nhất.
Tập đoàn Hoa Mỹ có thế lực ngang bằng với gia tộc hạng một. Còn nhà họ Trang chỉ có thể so sánh với nhà họ Lãnh. Hôm qua nhà họ Lãnh vì một câu cảnh cáo của nhà họ Đổng mà bỏ phong sát toàn bộ với nhà họ Cao, vậy thì nhà họ Trang so với tập đoàn Hoa Mỹ kiểu gì? Căn bản là không thể so được…
Chồng của Tần Nhã cũng thế. Chồng của họ đều lấy lợi ích của gia tộc làm trung tâm. Vì một người đàn bà mà đối đầu với cả một tập đoàn Hoa Mỹ, đây là điều không thể.
Thấy Lưu Tiệp do dự, Tần Nhã lại nói: “Cô thử nghĩ đi, giả sử cô gọi điện thoại, nhà họ Trang không những không giúp cô mà khéo còn ép cô đi xin lỗi Lâm Nhã ý chứ. Đến lúc đó thì chẳng phải còn nhục hơn sao?”
“Đúng… Đúng thế…”, sắc mặt Lưu Tiệp đỏ ửng nói tiếp: “Vậy ba cái tát của tôi chịu oan thế à?”
“Chị Lưu Tiệp… Em còn có việc, hay là em đi trước…”, đúng lúc này Vương Huệ đang do dự có nên rời đi không, đột nhiên cắt lời của Lưu Tiệp.
“Đi ư? Chuyện hôm nay đều tại cô. Thế mà còn định đi? Ở lại cho tôi”, Lưu Tiệp quát một tiếng mà Vương Huệ sợ xanh mắt mèo, đành phải tiếp tục ở lại.
Cô ta thấy hối hận rồi! Hối hận vì tại sao mình lại trở mặt với Dương Cẩm Tú, lật mặt lại nhanh đến thế?
Không ngờ Dương Cẩm Tú lại được Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ quan tâm đến vậy. Nếu ban đầu cô ta đứng về phía Dương Cẩm Tú thì biết đâu có thể được Lâm Nhã chú ý đến rồi được bao nhiêu lợi ý chứ?
Vừa nghĩ lại ánh mắt khinh bỉ của Lâm Nhã trước khi đi mà Vương Huệ thấy sợ. Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
“Chẳng phải Lina cũng ở bữa tiệc sao? Hôm qua cô ấy còn gọi điện thoại cho tôi hẹn uống rượu ở đây nữa, cô quên rồi sao?”, Tần Nhã đột nhiên nhớ tới Rothschild Lina.
“Gia tộc Rothschild?”
“Đúng thế! Lina cũng ở bữa tiệc này đấy. Mặc dù gia tộc Rothschild là hào môn ở nước ngoài nhưng doanh nghiệp phân bố toàn cầu, được gọi là đế quốc thương mại. Kể cả thương hội Giang Thành cũng phải cung kính với họ. Nếu cô ấy ra mặt giúp chúng ta thì Lâm Nhã của tập đoàn Hoa Mỹ có là gì?”
Sắc mặt Lưu Tiệp vui mừng, dường như nhìn thấy hy vọng.
Rothschild Lina cũng được coi là bạn với họ. Ba người họ ngẫu nhiên quen nhau trong một lần đi mua sắm ở nước ngoài, vì cùng thích đồ hàng hiệu nên dần dần thân nhau.
Hơn nữa, Rothschild Lina cũng nổi tiếng chơi bời mua sắm nên họ cũng hợp và mối quan hệ của họ cũng thân nhau.
Nghe đến đây, trong lòng Vương Huệ giật mình. Gia tộc Rothschild… Đó chẳng phải là đế quốc thương mại ngầm ở nước ngoài sao?
Trời ơi! Cô chủ của gia tộc thượng lưu cũng ở đây sao? Hai người này còn quen cô ta nữa?
“Đi thôi! Đi tìm Lina thôi”, nói xong Lưu Tiệp đứng dậy đi về phía Lina đang có mặt.
“Lâm Nhã! Chẳng phải cô oai lắm sao? Tôi đợi xem cô còn oai kiểu gì?”
…
Lúc này, cách bữa tiệc bể bơi không xa, trên sàn nhảy khác của trang viên này, kèm theo tiếng nhạc phiêu không ngừng nghỉ, ánh đèn đủ màu chiếu sáng toàn bộ sàn nhảy. Trên sàn nhảy có rất nhiều cậu chủ của gia tộc lớn đang vui đùa, cử chỉ uốn éo.
Trong đó, thu hút nhất là cô gái tóc vàng mặc lễ phục màu đen, tư thế nhảy múa vô cùng hút mắt.
Chiếc váy dạ hội này là phiên bản giới hạn mà cô ta thích nhất, trên thế giới chỉ có ba mươi chiếc.
Rothschild Lina mang theo nụ cười mê người, nhìn những người con trai lắc lư theo cô ta. Cô ta ‘phóng khoáng’ nắm chặt cà vạt của người đàn ông trước mặt mình.
“Uây baby”.
“Hôm nay cưng đẹp lắm”.
“Anh cũng thế! Anh là người Hoa Hạ mà tôi thích nhất trong những người tôi gặp đấy”, Rothschild Lina lộ ra hàm răng trắng như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
Cũng đúng lúc này, Lưu Tiệp và Tần Nhã nhanh bước đi đến, đi qua đám người và đến bên cạnh Lina.
Rothschild Lina quay đầu nhìn, buông cà vạt của người kia rồi dang tay ra ôm hai người: “Ôi! Cục cưng của tôi! Cuối cùng các cô cũng đến rồi, tôi đợi các cô khổ quá đi”.
“Lina! Chúng tôi gặp phiền phức rồi, có người tát tôi ba cái, cô…”.
“Cái gì?”, nghe thấy vậy, Lina chau mày phẫn nộ: “Kẻ nào không có mắt mà dám tát cô? Không coi bạn của gia tộc nhà tôi ra gì sao?”
- ---------------------------