Đệ Nhất Lang Vương

Chương 568: Chương 568: Con đường ông nội để lại




Kinh hoàng.

Kinh hoàng cực điểm.

Gần 5000 thành viên của hai phe cùng chôn thây trong khe núi Tuyết, điều này có nghĩa là gì, chính là chết chóc thực sự!

Toàn bộ đều chết.

Vào lúc bình thường, nếu như tin này lan ra, có lẽ sẽ không gây ra sóng gió và kinh hoàng nhiều đến như thế, càng không khiến cho chỉ trong nháy mắt, không khí trong thư phòng nhà Thượng Quan như đông đặc lại, nhưng mà, điều quan trọng là thời điểm nhận được tin tức này, là ngay sau tin Vu Kiệt trở về thủ đô được truyền về.

Hai tin tức, nếu từng cái một tung ra, cũng sẽ chẳng tạo thành địa chấn đáng sợ gì cả.

Nhưng cứ cố tình đập vào tai người ta cùng một lúc, sẽ là một cú đánh phủ đầu trực diện bất cứ kẻ nào!

Trước khi Vu Kiệt trở về thủ đô, anh đã giết sạch mọi thành viên phe sát thủ và phe lính đánh thuê ẩn mình phục kích anh!

Ba người đàn ông nhà Thượng Quan, đại diện cho ba thế hệ, đều không phải những kẻ ngu xuẩn.

Người lão thành, giỏi về nhẫn nhịn.

Kẻ trung niên, giỏi về mưu kế.

Tên tuổi trẻ, lại là thiên tài kiệt xuất mọi người công nhận.

Bọn họ đều không thể ngờ được chuyện này.

Ngay sau khi nghe quản qua thông báo tin tức nọ xong, không khí trong thư phòng không hiểu sao ngột ngạt đến cực điểm.

Thượng Quan Bắc siết chặt tách trà trong tay, trong mắt lóe ra sát khí sắc như dao nhọn.

“Là thật sao?”

Quản gia nuốt nước miếng, giọng nói vang lên trong không gian tuyệt đối yên tĩnh rõ ràng cực điểm, ông ta gật đầu: “Căn cứ vào cấp bậc của người truyền tin đến, có thể thấy không giống như tin tức ngụy tạo, nghe nói những hình ảnh liên quan đã được đăng tải trên diễn đàn quốc tế rồi, bây giờ diễn đàn quốc tế cũng đang rất rối loạn”.

“Vốn ban đầu có ý lợi dụng chuyện chiến đấu trong rừng nguyên sinh để tạo dư luận gây áp lực trong nước, để bọn họ ngậm cái mồm lại, gây sức ép để không ai hó hé gì nữa”.

Quản gia cố ý bổ sung điều này.

Nếu như lúc này đọc những bài viết có liên quan trên diễn đàn quốc tế, hẳn sẽ có thể nhìn thấy hình tượng này một cách vô cùng rõ ràng.

Mấy ngày trước những nhân sĩ nổi tiếng còn lợi dụng cuộc chiến trong rừng nguyên sinh để lên án biên giới Hoa Hạ vi phạm công ước quốc tế, ảnh hưởng nghiêm trọng đến hòa bình, không ngừng phất cờ hô hào, kiên quyết đòi xử tử tất cả những chiến sĩ vượt biên chiến đấu, bây giờ phải hối hả gỡ xuống những bài báo ban đầu, thậm chí tất cả còn phải xin lỗi công khai, phủ nhận những gì đã nói trước đó.

Ngay cả một số nước nhỏ bé được coi như liên minh chiến lược cắt đứt quan hệ hợp tác với Hoa Hạ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thì hôm nay, tin tức kia vừa tung ra, đều nhao nhao quay về không ngớt lấy lòng, xin xỏ được tiếp tục hợp tác.

Tất cả tình thế không tốt của đất nước đều lập tức chuyển biến ngay sau khi được tin toàn bộ nững người của hai phe ra mặt đối phó Vu Kiệt đều chết sạch.

Thượng Quan Phiệt trầm ngâm hồi lâu, khóe môi xệ xuống, nụ cười tắt ngúm.

Ông ta thở hắt ra: “Cao chiêu… đúng là đả thảo kinh xà, xao sơn chấn hổ!”

“Con cháu nhà họ Lý, không hổ là số một”.

Thượng Quan Châu khẽ nheo mắt: “Sau trận chiến này, tên tuổi của Vu Kiệt thật sự sẽ lọt vào mắt cái vị trên kia”.

Trên kia?

Nghe thấy mấy chữ đó, năm ngón tay của Thượng Quan Bắc siết lại càng chặt hơn, sát ý đỏ ngầu tràn ra khóe mắt cho thấy vẻ đố kỵ không giấu giếm.

Là nhân vật nòng cốt hiện tại của một trong bốn gia tộc hùng mạnh nhất, hắn hiểu rất rõ thế lực mà vị ‘trên kia’ là đại diện.

Là người dù chỉ giơ tay nhấc chân, cũng có thể thay đổi sống chết của một ngành nghề, còn gọi là ‘người lên tiếng’.

Bọn họ, gần như là ‘Thiên Đình’.

Là người đại diện của ‘Thiên Đình’

Đứng cùng cấp bậc với tổ chức hắc ám danh tiếng lẫy lừng kia!

“Một con đường mà chỉ có lão già Lý Pháp mới có đủ thực lực, mê lực, tính toán, mới có thể bày ra được!”

“Lão Thái Sơn nhà họ Lý…”

“Tính toán khá lắm!”

Lấy số mạng mình đổi lấy hoạn lộ cho cháu trai.

Một con đường thênh thang lên thẳng trời cao.

Cho dù biết, Vu Kiệt đi lên con đường này.

Cũng chỉ là trong lúc vô tình, bắt anh không thể không tiếp tục đi tiếp.

Một con đường…

Một con đường mà ông nội đã chuẩn bị, vì hai mươi năm mắc nợ đứa cháu trai của mình.





“Lạch cạch!”

Cửa mở ra.

Trên hành lang, không gian vô cùng yên tĩnh.

Vu Kiệt đi theo Mục Vực bước vào trong phòng bệnh, đi đến trước hai giường bệnh.

Bên cạnh giường, điện tâm đồ vẫn không ngừng nhấp nháy.

Chỉ là, hơi thở suy nhược.

Tim đập đứt quãng.

Ông lão nằm trên giường bệnh, sắc mặt xanh xao.

Mục Vực lấy từ trong ngực ra một chiếc tablet, điều khiển mở ra một video clip đưa đến trước mặt Vu Kiệt.

“Xem đi! Đây là đoạn clip trích xuất từ camera giám sát, từ sau khi người của Quốc Phái và Tổ 1 đuổi tới”.

“Vì cứu ông nội mà sư phụ của cháu…”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.