Lý Tiên đến rồi!
Trong văn phòng, Quách Phu nghe thấy giọng nói của Lý Tiên trước, sắc mặt ông ta trở nên khó chịu.
“Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới, hừ!”
Ông ta tùy tay cầm một xấp tài liệu đặt trước mặt mình, trễ vậy rồi bà ta còn tới đây để làm gì, sau khi âm thầm tự hỏi trong lòng, Quách Phu cũng không tiện bắt Lý Tiên quay về, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, thật sự rất khó chịu, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên theo tiếng đập cửa ngày càng nặng nề, cứ ập tới liên tục.
Ông ta lạnh giọng nói về phía cửa: “Cửa không khóa, vào đi!”
“Lạch cạch!”
Một giây sau đó, cửa bị Lý Tiên đẩy ra.
Vừa vào cửa thì ánh mắt hình viên đạn của Lý Tiên đã tập trung về phía Quách Phu, bước chân cực nhanh đi tới trước bàn làm việc
“Đã trễ thế này rồi còn trở về viện nghiên cứu, tiến sĩ Lý thật là chăm chỉ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều nghỉ ngơi hết rồi, nếu tiến sĩ có vấn đề gì thì để ngày mai hẵng tới tìm tôi đi! Tôi ấy à, tôi làm mọi chuyện xong rồi nên đang vội về nhà nghỉ ngơi”.
Một câu, không có ý gì khác, chỉ là không muốn lãng phí quá nhiều thời gian và nước bọt với Lý Tiên.
“Bốp!”
Nhưng…
Khi Quách Phu vừa mới dứt lời thì hai tay Lý Tiên đã đập mạnh xuống bàn hệt như tảng đá nền xuống.
Một động tác khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Quách Phu lập tức nheo mắt lại, tháo chiếc kính lão trên mũi mình xuống, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lý Tiên: “Cô làm cái gì vậy? Cô tưởng đây là nhà mình chắc, Tiến sĩ Lý, thái độ của cô thế này là đang muốn dạy dỗ tôi ở đây ư?”
“Dạy dỗ?”
Lý Tiên chậm rãi nói: “Dạy dỗ thì tôi không dám, tôi chỉ tới để xin ông nhanh chóng đưa ra một quyết định!”
“Quyết định gì?”’, Quách Phu hỏi ngược lại.
Lý Tiên: “Nghe Hồ Yến nói dự án nghiên cứu đã có bước đột phá, nên mời ông đến phòng thí nghiệm để bàn bạc với các chuyên gia, nội dung cụ thể thì tôi không biết và cũng không muốn biết, nhưng tôi có thể đoán được đó là gì, viện trưởng Quách, bây giờ tôi nghiêm túc nói cho ông biết rằng dự án này vẫn chưa thành công hoàn thành nghiên cứu, mời ông lập tức phong tỏa những tin tức liên quan, cầm lan truyền ra ngoài, mặt khác, mẫu được các chuyên gia của bệnh viện lấy đi cũng mong ông thu hồi lại, dự án vẫn chưa hoàn thành!”
“Thu hồi?”
Hai chữ trực tiếp khiến Quách Phu phải trợn trừng hai mắt.
Làm sao thu hồi được?
Hơn nữa ông ta cũng chẳng muốn thu hồi!
Quách Phu nghĩ nói thế chẳng khác gì đang đùa? Kênh truyền thông uy tín nhất trong nước cũng đã nghĩ xong hết tiêu đề báo, ngày mai sẽ công bố ra, người ta chuẩn bị suốt ba ngày ba đêm, bận tối mặt tối mũi vì tin tức đột phá của dự án này, bây giờ lại bảo thu hồi về, thế thì có khác gì đang trêu ngươi đâu?
Vả lại, nếu như phong tỏa hết tất cả tin tức thì tức là đang với cấp trên rằng dự án vẫn chưa hoàn thành, bản thân ông ta chẳng có tí thành tích nào, đã thế còn bị cấp trên mắng xối xả vào mặt, tới lúc đó ông ta bị buộc phải rời khỏi cái viện nghiên cứu rách nát này nữa thì sao?
Xí!
Nghĩ tới đó, Quách Phu lập tức không muốn, ông ta lắc đầu: “Tôi thấy không cần thiết lắm đâu! Tiến sĩ Lý, tiến sĩ Hồ cũng là nhân tài trong lĩnh vực này, hôm đó cô ta đã gọi điện thoại tới báo với tôi, hơn nữa còn triển lãm những thành quả liên quan trọng cuộc họp vào ngày hôm sau”.
“Tôi, và cả những cấp cao khác trong viện cùng với những thành viên nghiên cứu trong dự án này đều đã chứng thực thành quả của dự án, hết sức chính xác”.
“Nếu tiến sĩ Lý còn điều gì thắc mắc thì cứ nói cho tôi biết, nếu không, bảo tôi thu hồi là chuyện không thể nào!”
Với Lý Tiên, Quách Phù quyết định tỏ thái độ, dù sao…
Chuyện này cũng liên quan đến tương lai của ông ta, ông ta sẽ không tùy tiện lấy tiền đồ của mình ra để làm những chuyện tổn hại đến nó, con người ấy mà, ai cũng ích kỷ.
“Tôi…”
Lý Tiên siết chặt tay: “Dự án này vẫn chưa tiến hành thử nghiệm tương thích với cơ thể người, tuyệt đối không thể dùng cho con người, nếu không một khi xảy ra tình huống bất ngờ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng thì sức ảnh hưởng đó sẽ không phải là thứ ta tưởng tượng ra được!”
“Thử nghiệm tương thích với cơ thể người?”, nghe thấy tên thử nghiệm đó, Quách Phu chợt sửng sốt: “Trong dự án có thử nghiệm đó ư?”
“Sao tôi không nghe nói? Tiến sĩ Lý, đừng có nói là cô bịa ra để lừa tôi đấy nha, dù Quách Phu này không bằng đám tiến sĩ mấy người trên chuyên ngành nhưng dù sao tôi cũng là viện trưởng của cái viện nghiên cứu này, mỗi một quy trình dự án trong viện tôi đều xem hết rồi”.
“Tôi nhớ rất rõ trong dự án của các người có những mục gì, chẳng thấy mục thử nghiệm tương thích cơ thể người nào cả!”
“Mong cô giải thích cho tôi một chút!”
Lý Tiên sốt ruột giải thích: “Tôi không giải để giải thích chuyện này với ông, đó là thử nghiệm chỉ mình tôi biết, không nói với bất kỳ người nào, trước đó trong dự án, vì một vài nguyên nhân nên tôi đã không công bố thử nghiệm này, viện trưởng Quách, mong ông có thể tin tưởng tôi!”
“Tin tôi đi, dự án này thật sự…”
“Đủ rồi!”
Lý Tiên chưa nói hết lời thì Quách Phu đã ngắt ngang.
Một tiếng “đủ” là đủ để thể hiện tâm trạng ông ta lúc này.
“Tin cô ư? Tiến sĩ Lý, cô thật sự đáng để tôi tin tưởng ư? Chẳng lẽ cô chưa từng nghe câu muốn được người ta tin tưởng thì phải tin tưởng người ta trước à, mấy năm nay chắc không cần tôi phải nhắc lại cho cô về quan hệ của chúng ta chứ!”
“Mỗi một dự án Lý Tiên cô phụ trách đều không cho tôi tìm hiểu sâu, tôi muốn đề cử cho cô vài người thì chưa tới mấy ngày cô đã đuổi đi hết, tôi tìm dự án về cho cô thì cô lại bảo tôi đừng xen vào việc của người khác, cô làm thấy những hành động đó có đủ để tôi tin tưởng cô không?”
“Lý Tiên, thế là đủ lắm rồi đó, ba ngày trước cô còn chẳng thèm chào hỏi tôi tiếng nào đã rời khỏi viện nghiên cứu, tôi còn chưa tìm cô để tính sổ đâu!”
“Dự án này đang trong giai đoạn khẩn cấp nhất, cô lại chẳng chào hỏi gì đã bỏ đi vì chuyện riêng, đơn xin phép cũng phải nhờ tiến sĩ Hồ làm giúp, cái giá của cô cũng cao thật đấy, cô tưởng cả cái viện nghiên cứu này là của một mình cô chắc?”
“Lẽ ra tôi đã không truy cứu đến chuyện này, dù sao chuyện của tổng giám đốc Lý cũng quá là nghiêm trọng, tôi có thể hiểu được, nhưng cô vừa mới về tới lại nói với tôi mấy lời này, là sao?”
“Thành quả tiến sĩ Hồ người ta cực khổ vất vả nghiên cứu ra lại bị cô dùng một cái thử nghiệm tương thích với người để bác bỏ đi hết, cô lại còn bảo tôi thu hồi về?”
“Cô cảm thấy làm thế có công bằng không?”
Bấy giờ, Quách Phu tuôn xối xả như thác nước đang đổ ào ào xuống như thể vừa tóm được một que diêm để châm mồi, mỗi một câu, mỗi một chữ, thậm chí là giọng điệu cũng đầy sảng khoái.
Nghe thế, Lý Tiên chợt sửng sốt, nói thêm: “Thứ tự sắp xếp tổ hợp tế bào cô ấy nghiên cứu ra là do tôi để lại, nhờ cô ấy làm thí nghiệm giúp tôi, nếu nói đến đột phá thì cũng do tôi tìm thấy, tôi có quyền quyết định thành quả này có nên được công bố hay không”.
Nói tới đó thì Lý Tiên không muốn nhịn làm gì nữa, nhanh chóng nói ra sự thật đằng sau.
Nhưng…
Điều khiến bà ta không ngờ tới là.