Đệ Nhất Lang Vương

Chương 117: Chương 117: Đảo ngược tình thế




Nhưng chấn động hơn cả không chỉ có mỗi như này.

Sau hai giây người có quyền lực nhất Ninh Thành là Giang Nho bước vào đây thì ba trăm hộ vệ Mật Điệp Tư nhanh chóng xông vào trong sân.

Sân vốn không lớn, giờ đây ba trăm người đã đứng chật hết cả. Hai ông trùm của cục là Vương Lập và Chu Diên lại một lần nữa hoang mang biến sắc.

Giang Nho lạnh lùng lên trước, áp lực vô hình như bao trùm không khí nơi đây.

Hàn Thiên sắc mặt căng thẳng, trong lòng dấy lên cảm giác bất an. Lâm Mộc và Lưu Mục thì chau mày. Đến được địa vị như họ thì trong lòng họ đều biết rõ ai có tính cách gì và khí chất gì.

Ba trăm người đột nhiên xuất hiện không hề đơn giản, khí thế cũng không thua kém gì đội lính đánh thuê nước ngoài.

Trong lúc mọi người còn đang bị chấn động bởi cảnh tượng và khí thế này thì trong nhóm người, ông cụ Lý chống gậy đi xuống dưới sự dẫn đường của mấy hộ vệ.

Khi nhìn thấy ông cụ, trên mặt Dương Chấn Hoa lộ ra vẻ kính trọng. Ông ta dẫn hộ vệ rồi quỳ đơn gối trước ông cụ Lý.

“Xin kính chào ông chủ”.

“Xin kính chào ông chủ”.

Tiếng hô đồng thanh vang lên.

“…”, Vu Kiệt sững người ra.

Hai mắt ông cụ Lý tìm kiếm Vu Kiệt trong nhóm người. Ông cụ nhanh bước chân, ánh mắt ngưng trọng: “Là cháu, đúng là cháu rồi…”.

Ông cụ đi đến trước mặt Vu Kiệt, đang định giơ tay ra nắm lấy tay Vu Kiệt thì anh theo bản năng mà lùi về sau một bước.

Anh… Không biết nên làm thế nào?

Ông cụ này…

“Phải rồi phải rồi, cháu còn chưa biết”, ông cụ Lý cười áy náy nói: “Cháu ngoan của ông! Cháu phải chịu thiệt thòi rồi”. Lúc này ông cụ mới ý thức được, đối với Vu Kiệt lúc này thì ông vẫn chỉ đang là một ông lão xa lạ.

Tại ông kích động quá, kích động đến mức khiến Vu Kiệt thấy không được tự nhiên lắm.

Qua một hồi điều chỉnh lại cảm xúc, ông cụ Lý cũng bình tĩnh trở lại.

Dương Chấn Hoa đứng lên, hộ vệ nhà họ Dương ở phía sau cũng đứng lên theo.

Sự xuất hiện của ông cụ Lý khiến không khí nơi này tăng thêm phần nặng nề khó hiểu.

Hàn Thiên biết rõ rằng ông trùm có thân phận như Giang Nho không phải là người mà nhà họ Mạnh của khu vực Đông Lục có thể điều động được. Sau khi loại trừ đi khả năng này, vậy thì chỉ có thể là…

Giang Nho đến vì Vu Kiệt?

Đám người Lâm Mộc thì hiểu rõ điểm này. Họ bắt đầu hoài nghi về thân phận của Vu Kiệt. Anh ta thật sự chỉ là một người đấu tập nhỏ bé sao? Còn cả ông lão đột nhiên xuất hiện kia? Tại sao những người phía sau ông ta lại có khí thế đến vậy?

Đến cả gia chủ nhà họ Dương khi nhìn thấy ông ấy cũng phải quỳ xuống gọi một tiếng ‘ông chủ’?

Dương Chấn Hoa đến bên cạnh ông cụ Lý, nói: “Ông chủ! Nên xử lý chuyện chính trước”.

“Phải rồi, phải rồi”, ông cụ Lý gật đầu nói với Vu Kiệt: “Chuyện hôm nay ông nội sẽ giải quyết cho cháu. Cụ thể thế nào đợi xử lý xong rồi ông nói với cháu. Cháu cứ ở bên cạnh chờ đi”.

“Ông… Ông nội…”, trong lòng Vu Kiệt thấy kích động.

Đây là lần đầu tiên anh được người khác bảo vệ. Và cũng là lần đầu tiên từ bé đến giờ anh được người lớn bảo vệ.

Lần đầu anh cảm nhận được sự an toàn, nó thật tuyệt, thật đáng trân trọng và cũng đáng dựa dẫm vào. Lúc này, anh không nói gì.

Ông cụ Lý nói xong thì xoay người nhìn vào Giang Nho, gọi: “Tiểu Giang”.

Giang Nho nghe thấy vậy thì cung kính bước lại, nói: “Sư gia…”.

“Sư gia?”, ông lão này lại là sư phụ của sư phụ Giang Nho sao?

Chu Diên như nín thở, thấy thái độ của Giang Nho đối với ông cụ Lý rồi lại nghe ông cụ Lý gọi Vu Kiệt, Chu Diên trừng mắt, bất động tại chỗ mà nhìn Vu Kiệt.

Chàng trai này… Rốt cuộc… Anh ta là người như thế nào?

Hàn Thiên cũng sắc mặt biến đổi, sự việc càng lúc ‘càng xa rời thực tế’. Trước tiên là nhà họ Dương năm lần bảy lượt vì Vu Kiệt mà trở mặt với mình, hiện giờ lại là màn tranh đấu về quyền thế. Vốn tưởng rằng chiến thắng trong tầm tay, nhưng nào ngờ người mà khu vực Đông Lục gọi đến còn không được bằng móng tay của ông trùm mà người ta mời đến.

Càng khiến ông ta chấn động hơn là Giang Nho dường như có chút sợ hãi ông cụ mà Dương Chấn Hoa gọi là ông chủ kia.

Lúc này, Hàn Thiên như sụp đổ, tại sao sự việc lại đi theo hướng này cơ chứ?

Ông cụ Lý lạnh lùng nói: “Tiểu Giang! Sư phụ cậu dạy cái gì cậu cũng học được hết cả. Còn sư gia có thể dạy cậu thì chỉ có hai chữ ‘công bằng’ mà thôi. Con người làm gì thì ông trời đều rõ cả. Thế nào là pháp luật? Chính là lấy con người làm gốc, lấy công bằng làm tiêu chuẩn. Pháp luật còn, công bằng còn, nếu như xã hội này không nói đến hai chữ ‘công bằng’ khiến quyền thế hoành hành, vậy thì cần pháp luật làm gì?”

“Không còn pháp luật thì có khác gì với xã hội nguyên thủy? Cậu thấy sao?”, chỉ mấy câu thôi mà ý tứ thâm sâu vô cùng.

Giang Nho đã nghe ra trong lời có ý. Ông cụ Lý nói như vậy là muốn Giang Nho có câu trả lời cho sự việc ngày hôm nay. Ông ta gật đầu nói: “Sư gia! Con hiểu rồi ạ”.

Nói xong, ông ta xoay người nhìn chằm chằm vào Chu Diên, nói: “Nói đi! Chuyện này rốt cuộc là như nào?”

Đứng trước người có quyền lực cao hơn mình mấy bậc, Chu Diên có chút hoảng loạn nhưng vẫn cố trấn tĩnh nói: “Thưa sếp! Chuyện là như này ạ! Vu Kiệt vì tình cảm cá nhân mà hận Hàn Lưu. Cậu ta ở võ quán Tứ Hải vi phạm quy định của hiệp hội quyền anh, tự ý đấu võ với Hàn Lưu, sau đó còn đánh gãy một chân của người ta. Giám đốc Vương gọi cậu ta đến hỏi chuyện, cậu ta không những không phối hợp mà còn định chạy trốn”.

“Vì vậy, gia chủ nhà họ Hàn ra tay định giúp thì bị Vu Kiệt đánh phế mấy chục người. Sau đó gia chủ nhà họ Dương lại lấy quyền thế mưu tư lợi, ép hiệp hội quyền anh thay đổi quy định, sau đó…”.

“Đủ rồi”, Chu Diên chưa nói dứt lời thì bị Giang Nho cắt lời: “Anh coi tôi là kẻ ngốc à?”

“Sếp Giang…”.

“Chu Diên! Anh khiến tôi quá thất vọng. Anh đã bỏ lỡ cơ hội tôi cho anh. Lưu Mục”, lúc này Giang Nho dời ánh mắt về phía Lưu Mục ở tổ thanh tra.

“Sếp Giang”.

“Văn bản của hiệp hội quyền anh là do anh vừa làm xong hả?”, lúc này Giang Nho không cho Lưu Mục cơ hội nữa.

Lưu Mục run rẩy, nói: “Chuyện… Chuyện này… Không phải…”.

“Nghĩ kỹ đi, anh đang làm việc cho ai? Tiền lương là do dân phát cho anh hay là đám gia tộc lớn kia phát. Lẽ nào cả khu vực Đông Lục chỉ có mỗi nhà họ Mạnh thôi sao?”

Lưu Mục cúi đầu nói: “Xin lỗi sếp Giang! Tôi sai rồi, văn bản này là tôi vừa tự làm, quyết định xử lý thật sự là Hàn Lưu của nhà họ Hàn vi phạm điều cấm kỵ trong quyền anh, tự ý đánh trận giả, còn Vu Kiệt không sai”.

Lời nói vừa dứt thì Hàn Lưu trầm ngâm hồi lâu, lúc này phẫn nộ đến mức ngất lịm đi.

Tiếp đó, Giang Nho nhìn chằm chằm Lâm Mộc: “Chuyện nhà họ Hàn bị tố cáo có phải thật không?”

Lâm Mộc đâu còn dám nói dối nữa: “Là thật ạ! Là thật! Tôi lập tức cử người tiếp tục điều tra, không để bất cứ ai vi phạm quy định nữa”.

Cuối cùng, Giang Nho nhìn về phía Vương Lập ở bên cạnh Hàn Thiên, hỏi: “Còn ông thì sao?”

Biểu cảm của Vương Lập cứng ngắc, đến bước này, nếu không nhìn rõ thực tế thì có khác nào tìm cái chết.

Ông ta đáp: “Vu Kiệt không có tội, ngược lại gia chủ nhà họ Hàn tự ý dẫn người xông vào đây, vi phạm quy định nên phải bắt ngay lập tức, chờ xử lý”.

“Vậy thì còn ngây ra đó làm gì?”, Giang Nho quát lớn.

“Giám đốc Vương, ông…”.

“Xin lỗi gia chủ Hàn”, Vương Lập lấy còng tay ra, trực tiếp còng lên tay Hàn Thiên.

Đảo ngược tình thế….

Chưa đến một tiếng mà Hàn Lưu vốn rất tự tin, lúc này rơi vào tình cảnh khốn khó. Tất cả đều do hắn ta tự làm tự chịu.

Thiện có thiện báo, ác giả ác báo, nghiệp không phải không đến mà chỉ là nhất thời chưa đến nên khiến người ta quên mất mà thôi.

Xử lý xong, Giang Nho đi đến trước mặt Vu Kiệt, chủ động khom người nói: “Cậu Vu! Thật sự xin lỗi cậu, để cậu chịu thiệt thòi rồi. Chuyện lần này tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa nhất. Cậu có thể đi được rồi ạ”.

“…”, Vu Kiệt. Chỉ mấy câu nói mà khiến Vu Kiệt như thoát được tội danh mà đám người kia đã ‘chụp’ lên đầu anh.

Hàn Thiên hối hận rồi. Ông ta không thể ngờ trong mắt mình, à không… Những tài liệu mình điều tra được đều là giả.

Cái gì mà chỉ là một người đấu tập?

Một người bình thường? Một tên ngốc vừa đến bến xe là bị trộm mất ví tiền và điện thoại?

Ha ha! Thân phận của anh tôn kính hơn thân phận của ông ta gấp mười lần!

Cuối cùng ông ta cũng hiểu được lời cảnh cáo của Dương Chấn Hoa dành cho ông ta. Vu Kiệt… Không dây vào được. Thật sự không dây vào được.

Giả sử có thể cho ông ta một cơ hội thì ông ta tuyệt đối không dây vào. Kể cả đánh gãy xương của con trai ông ta thì cũng phải cố chịu.

Nhưng… Trên đời đâu có thuốc hối hận. Nhà họ Hàn cũng gặp phải cú sốc lớn nhất lịch sử vì quyết định sai lầm của ông ta.

Còn sau khi Dương Cẩm Tú nhìn thấy kết cục cuối cùng, trái tim cô… Đột nhiên thấy đau vô cùng”.

“Chú… Thật sự là cháu nội của ông cụ Lý sao?”

“Ông nội mình chẳng phải là quản gia của gia tộc lớn đó sao? Vậy thì mình và chú… Có tương lai không?”

“Ông cụ Lý liệu có đồng ý mình và chú…”.

Từ nhỏ cô đã luôn nghe thấy người lớn nói đến vấn đề liên hôn giữa các gia tộc nên lúc này dấy lên hoài nghi.

Cô có chút hoang mang đến nỗi không biết phương hướng, cô quên mất mục đích tìm Vu Kiệt của mình. Cô đứng đờ tại chỗ, ngẫm nghĩ nên về nhà bình tĩnh lại chút. Nhưng lúc quay người lại một viên gạch rơi xuống.

“Bốp”, Dương Cẩm Tú ngã nhào trên đất.

Triệu Lệ Lệ ở phía sau đầu tóc rối bù, biểu cảm thất thần. Lúc nhìn thấy Dương Cẩm Tú đầu chảy máu thì khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười quỷ dị.

“Đồ đàn bà thối tha, tôi tìm được cô rồi”.

“Cuối cùng cũng tìm được rồi”.

“Ai bảo cô cướp chồng tôi… Ai bảo cô cướp đi vinh hoa phú quý của tôi… Ai bảo cô xuất hiện khiến Hàn Lưu ruồng bỏ tôi… Tôi phải hủy hoại cô, hủy hoại…”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.