Đệ Nhất Lang Vương

Chương 392: Chương 392: Đêm dài người sẽ chết (4)




“Lộp cộp lộp cộp“.

“Lộp cộp lộp cộp“.

Một tràng tiếng bước chân càng lúc càng gần, tiếng động càng lúc càng to hơn...

Lục Chấn Hoa đứng trước cửa phòng thẩm vấn dỏng tai lên nghe, sự nham hiểm trong ánh sắp như nước tuôn ra.

“Cuối cùng...”

“Đến rồi sao...”

Ông ta từ từ ngẩng đầu lên, quay người lại.

Khoảnh khắc đó trông giống như một vị thần hắc ám đến báo thù vậy, đôi mắt âm u phát lạnh.

“Báo cáo đội trưởng Lục!”

“Một trăm linh tám thành viên thuộc tổ tác chiến kinh tế đã hoàn toàn trang bị vũ trang xong xuôi!”

“Kiên quyết hưởng ứng cảnh báo cấp một! Chờ chỉ lệnh!”

Người đến báo cáo toàn thân trang bị vũ trang, vẻ mặt trang nghiêm cung kính, nhìn chằm chằm vào Lục Chấn Hoa, trên vai anh ta vác một khẩu súng trường tấn công 95, bên hông dắt súng lục, bom khói, dao găm đủ các loại vũ khí cần có!

Những người phía sau cũng vậy.

Phóng mắt ra nhìn dãy hành lang mãi không thấy điểm cuối đứng chật lại người của tổ chiến đấu được trang bị đầy đủ vũ trang, ai ai cũng nhìn về phía trước, thề sống chết xông lên!

Tất cả các thành viên trong giây phút này đều đã chuẩn bị xong!

Lục Chấn Hoa khẽ gật đầu, ánh mắt như tóe ra lửa, giơ tay ra chỉ về căn phòng thẩm vấn cách đó không xa, trầm giọng nói.

“Trong phòng thẩm vấn trước mặt các anh là một tên phạm tội vô cùng hung ác, hắn chống đối người thi hành công vụ! Đã ra tay đánh đập tàn nhẫn hơn hai mươi người của tiểu đội tác chiến chúng ta!”

“Đồng nghiệp của các anh ở trong đó có người bị thương, có người đã tàn tật, có người đã chết!”

“Bây giờ hội trưởng Lý của hội thương nghiệp Vạn Hải đang bị hắn bắt giữ làm con tin, việc các anh cần làm là bảo vệ sự an toàn cho hội trưởng Lý, cứu hội trưởng Lý ra ngoài“.

Ngay sau đó!

Ông ta giơ cao nắm đấm lên trước mặt tổ tác chiến kinh tế được trang bị đầy đủ võ trang, giọng nói càng lúc càng âm vang hơn.

“Chuyện đêm nay! Là một chuyện hết sức nghiêm trọng của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành chúng ta, nhất định phải chém cùng giết tận kẻ địch ở trong phòng kia!!!”

“Rõ!!!”

Đám người đồng loạt đáp lại một tiếng vang vọng khắp cả tòa nhà, vang vọng mãi hồi lâu không dứt!

Vu Kiệt!

Chờ chết đi!

Tôi không tin lần này anh còn bản lĩnh thoát được!

Sắc mặt Lục Chấn Hoa âm trầm!

Trong phòng thẩm vấn, Lý Giang Đào cảm nhận được hi vọng khi nghe thấy tiếng động lớn bên ngoài, gương mặt vị giẵm dưới đất vô cùng dữ tợn, nhưng vẫn không quên điên cuồng nói.

“Ha ha...”

“Vu Kiệt!!”

“Đến lúc mày phải chết rồi!!!”

Không ngờ!

Vu Kiệt chỉ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Giang Đào dưới chân, nói.

“Những kẻ đồng lõa cấu kết làm việc xấu xa đó của ông cũng tậm tâm tận lực với ông đó nhỉ!”

“Cũng không thèm quan tâm hậu quả mà tùy tiện sử dụng cảnh báo cấp một!”

“Đúng là...những tên điên!”

Sự tức giận trong lòng Lý Giang Đào chưa hề giảm bớt, đặc biệt là lúc này bị Vu Kiệt giẫm dưới chân.

Từ trước đến nay chỉ có ông ta đối xử với người khác như vậy, chứ chưa có ai dám không có mắt đối xử như thế với ông ta!!

Mẹ kiếp!!

“Mày...”

Đúng lúc Lý Giang Đào đang cố sức vùng vẫy mở miệng định nói gì đó.

“Ầm”

Một âm thanh cực lớn từ phía cửa truyền đến.

Cửa mở rồi!!!

Vu Kiệt, Đổng Sinh lập tức nhìn ra ngoài cửa, thần sắc khẽ căng thẳng.

“Những người bên trong nghe cho rõ đây! Đây là cơ hội cuối cùng mà Lục Chấn Hoa này cho các người!”

“Thứ nhất! Thả hội trưởng Lý ra, để ông ta an toàn ra ngoài!”

“Thứ hai! Tự giác ký vào thư nhận tội cho tôi, ngoan ngoãn nhận tội!”

“Thật thà thì được khoan hồng, nếu không...chống đối xử lý nghiêm!!!”

Không cần phải nghĩ, đương nhiên Lục Chấn Hoa không dám tự mình đi vào mà chỉ cầm một chiếc loa phóng thanh đứng ở bên ngoài cách đó không xa gào lên thôi.

Lý Giang Đào trong phòng thẩm vấn nghe thấy vậy thì trong lòng vô cùng vui mừng.

Ông ta được cứu rồi!

Vội vàng kiêu căng nói, lần này còn cuồng vọng hơn nữa.

“Nhìn thấy chưa! Tên phế vật Vu Kiệt, còn không mau thả tao ra ngoài!”

“Bằng không những người bên ngoài có thể khiến mày không chịu nổi đâu!”

Không ngờ.

Vu Kiệt khẽ cười khinh miệt, giống như đang cười nhạo thành tiếng.

Anh cười.

Cười hai người này bị vỏ ngoài che mắt, ngu xuẩn đến cùng cực!

Anh cười.

Cười chuyện này lại đến bước khôi hài như hiện nay!

Anh cười.

Cười tổ tác chiến kinh tế nhìn thì trông có vẻ là một nhân vật lớn, quang minh chính phái thực ra đã bị ung nhọt sâu mọt ăn mòn từ lâu rồi!

Chỉ thoáng chốc, anh thu lại nụ cười, đôi mắt lạnh lùng như băng lạnh tháng ba!

Nhìn ra ngoài cửa ra vào, lạnh giọng nói.

“Ông muốn tên phế vật này ư, đơn giản vậy sao?”

Nói xong, Vu Kiệt thay đổi sắc mặt, đôi tay mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Lý Giang Đào nhấc ông ta lên, toàn thân phát lực, Lý Giang Đào từ lúc nào đã bị ném lên giữa không trung.

Giây tiếp theo!

Vu Kiệt nghiêng người giơ chân lên đá mạnh vào phần bụng của Lý Giang Đào.

“Ầm!”

Sau khi một âm thanh va chạm lớn vang lên, Lý Giang Đào còn chưa kịp phản ứng đã bị đá bay ngược ra ngoài, đụng trúng vào hành lang bên ngoài phòng thẩm vấn, lăn lông lốc vài vòng.

Ngay trước mặt mọi người!

Thực sự vô cùng gây cười mất mặt!!

“Tên họ Lý này… tôi thả ra rồi đấy“.

“Nhưng cỗ xương này chỉ khiến lòng bàn chân tôi hơi đau chút thôi, ông có thể làm gì tôi đây?”

Phía sau bên trong phòng thẩm vấn, một giọng nói lành lạnh từ từ truyền tới.

Nhưng Lý Giang Đào lại nghe thấy sự sỉ nhục sâu đậm! Ông ta nào đã từng chịu nhục nhã như vậy, không quan tâm đến sự đau đớn trên người.

“Vù!”, chật vật một lúc rồi đứng lên, gương mặt đỏ bừng lên!

Tùy tiện giật lấy khẩu súng lục của một người đứng bên cạnh, miệng không ngừng điên cuồng mắng chửi.

“Thằng chó Vu Kiệt!”

“Lại dám ném tao ra như vậy!”

“Tao phải giết mày!”

Ông ta tức giận đến nỗi đỏ quạch hai mắt, tia máu che phủ, lông tóc dựng ngược, quần áo rách nát xộc xệch.

Không biết ông ta là ai thì còn tưởng là một tên điên chạy ra từ bệnh viện nào đó!

Lục Chấn Hoa thấy tình hình không ổn, hội trưởng Lý sợ là đã mất đi lý trí rồi, đang định dặn dò trái phải hai bên đến ngăn lại.

Không ngờ đúng lúc này!

Một cuộc điện thoại đã cắt ngang ông ta! Ông ta mở ra nhìn.

Trong lòng trầm xuống, không khỏi đột nhiên giật mình.

Không hay!

Là Thượng Quan Bắc!

Tại sao lại đúng vào lúc này...

“Ding ling ling”

“Ding ling ling”

Tiếng chuông điện thoại dồn đập gấp gáp, trong khoảnh khắc này, trán Lục Chấn Hoa túa đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt bắt đầu nhỏ xuống.

Trong lúc vô cùng lo lắng, không còn kịp quan tâm đến bên trong phòng thẩm vấn nữa, chỉ đành vội vàng dặn dò hai bên.

“Hội trưởng Lý hiện tại đã không còn tỉnh táo nữa, ngăn cản ông ta không được kích động!”

“Canh chừng cửa cho tôi, không được để bất cứ kẻ nào thoát ra ngoài!”

Vội vàng nói rồi ông ra rẽ sang một góc không người.

Thượng Quan Bắc gọi điện đến, ông ta đương nhiên biết nội dung là gì, cho nên bên cạnh không được phép có người.

Sau khi đến một góc không người, Lục Chấn Hoa hắng giọng “khụ khụ” hai tiếng để giọng nói được tự nhiên lại.

Rồi vội vàng hóp bụng, nở một nụ cười sau đó nghe máy.

“Cậu Thượng Quan, muộn như vậy rồi mà cậu vẫn còn gọi điện tới, cậu phải chú ý nghỉ ngơi chứ!”

Vừa mở miệng đã biết là một lão 'chó săn' rồi.

Không ngờ.

Thượng Quan Bắc ở đầu dây bên kia không chút nhân nhượng, lập tức chửi té tát.

“Nghỉ ngơi cái quái gì! Ông và hội trưởng Lý, hai người là các ông là loại gì thế!”

“Một người xấu đẹp gì cũng là một hội trượng thương hội tiếng tăm lẫy lừng, còn ông, lại là lãnh đạo của tổ tác chiến kinh tế Giang Thành!”

“Nhà họ Đổng và Vu Kiệt rốt cuộc thế nào rồi, bọn chúng đã chịu nhận tội chưa!”

“Một việc nhỏ như vậy làm mãi cũng không xong, tôi thấy ông chán ngồi ở vị trí này rồi đúng không!”

Đêm nay Thượng Quan Bắc phá lệ nổi giận lôi đình, đối mặt với những tiếng gầm gừ liên tiếp trong điện thoại, sắc mặt của Lục Chấn Hoa càng lúc càng căng thẳng.

Làm sao đây!

Hội trưởng Lý hiện tại tâm trí đã không còn minh mẫn nữa!

Ba người trong phòng thẩm vấn có chết cũng không chịu ký tên vào thư nhận tội!

Cậu Thượng Quan lúc này lại truy hỏi gay gắt, không báo cáo tử tế e là không giữ nổi mũ quan trên đầu nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.