Đệ Nhất Lang Vương

Chương 748: Chương 748: Đi đón người






Ở một nơi xa xôi, trong một tòa lâu đài ở vùng ngoại ô thủ đô Lập Kiên, một người thanh niên đang thưởng thức món gà tây cùng với rượu nho.

Đây là đặc sản của vùng đất này, và cũng là món ăn ngày lễ.

Mùa thu sắp qua đi, thời điểm cận đông cũng là lúc vùng đất này chào đón ngày lễ mừng năm mới. Trong ngày này, phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập tiếng cười cùng sự thoải mái, thế nhưng Rothschild Tiêu Hán lại không hề rời khỏi lâu đài, vẫn tiếp tục xử lý công việc của gia tộc.

Sau trận chiến lần đó, Rothschild Tiêu Hán thành công kế thừa Vương vị của gia tộc Rothschild, có sự giúp đỡ của ông Jack, cộng với hai mươi năm thu phục lòng người, đối với cậu ta, con đường kế thừa toàn bộ sản nghiệp của gia tộc không có bất trở ngại nào.

Đương nhiên, người dám cản trở đều phải chết dưới họng súng của quản gia Jack, đã có lúc, ông ta phải chịu rất nhiều áp lực, chỉ có thể cúi đầu trước người đứng đầu gia tộc, nhưng hiện tại, trong lòng ông ta tràn đầy cảm kích, thật sự bội phục và cam nguyện thuần phục vị tân vương này.

Lại nói, dấu vết của trận loạn chiến trong phạm vi mấy km xung quanh tòa lâu đài này đã được xóa sạch, thi thể của đám lính đánh thuê đã chết trên mảnh đất này đều bị Rothschild Tiêu Hán cho người xử lý sạch sẽ, không để lại một chút vết tích nào.

Cuộc sống vẫn diễn ra như thường.

Điểm khác biệt duy nhất chính là từ sau khi Rothschild Tiêu Hán ngồi lên vương vị, đã ra lệnh cấm người trong tộc tham gia vào những phi vụ đen tối, dần dần, xí nghiệp của gia tộc đã thoát khỏi vũng bùn, được thanh tẩy và mọi việc cũng đi vào quỹ đạo.

Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, không chỉ giảm bớt rất nhiều mối nguy tiềm ẩn, còn khiến cho gia sản của gia tộc Rothschild tăng lên hơn gấp đôi so với số ban đầu.

Những người anh em trong gia tộc đã từng xem thường cậu ta, chết thì chết, trốn thì trốn, cái gọi là tay chân thân tình, đã sớm vỡ nát kể từ khi cậu ta tận mắt nhìn chị gái Lina cùng cha khác mẹ với mình rơi từ trên máy bay xuống rồi.

Trong mắt cậu ta chỉ có một người: Vu Kiệt!

Đó là vị ân nhân đã giúp cậu ta sống tiếp, hơn nữa còn thành công lấy lại những thứ này.

“Vương, cậu cảm thấy bữa tối có ngon không?”, quản gia Jack cẩn thận bước đến, dò hỏi.

Tiêu Hán mỉm cười: “Rất ngon miệng, cám ơn ông, ông Jack, tôi rất thích món gà tây hôm nay, nếu như có thể, buổi tối tôi còn muốn ăn nữa”.

Jack đáp: “Đương nhiên là được, tôi rất vui vì có thể chuẩn bị bữa tối cho cậu!”

Nói xong, Jack lập tức đi xuống căn dặn nhà bếp.

Còn Tiêu Hán, sau khi thưởng thức bữa ăn, cậu ta quay về thư phòng của mình, nhìn một đống tài liệu trên bàn, vẻ mặt cậu ta có hơi mất kiên nhẫn.

Có đôi khi, phát triển là một điều đau khổ, một mặt thu được nguồn tài chính khổng lồ, mặt khác lại phải lao tâm lao lực vì chuyện kiếm tiền, không có một chút thời gian để hưởng thụ cuộc sống.

Mấy lời mang theo một chút hơi hướm của Versailles này khiến Tiêu Hán cảm thấy rất thú vị, nó vô cùng phù hợp với cuộc sống hiện tại của cậu ta.

“Không biết hiện tại Đổng Sinh thế nào rồi?”

Nhìn về phương đông xa xôi, Tiêu Hán chợt cảm thấy lòng đầy phiền muộn, đứng càng cao, sẽ càng cô độc, bạn bè bên cạnh rất ít, thậm chí là không có một ai.

“Cậu chủ, cậu còn chưa nghỉ ngơi à?”

Bên ngoài phòng làm việc, ông Jack bưng một tách trà xanh đến, khẽ gõ cửa, hỏi.

“Vào đi! Ông Jack!”

Nghe vậy, quản gia cũng không tiếp tục khách sáo, lập tức đẩy cửa bước vào. Khi nhìn thấy Tiêu Hán đang phiền lòng vì chuyện kinh doanh của gia tộc, ông ta thở dài, nói: “Vương, cậu không cần thiết phải đích thân đi hỏi chuyện kinh doanh của tập đoàn, những chuyện thế này, có thể giao cho một người đáng tin xử lý!”

“Cậu đã làm việc liên tục ba mươi hai tiếng rồi, cũng nên nghỉ ngơi!”

“Nghỉ ngơi!”

Tiêu Hán lắc đầu: “Ông thấy đó, sự nghiệp của chúng ta không cho phép chúng ta nghỉ ngơi. Bởi vì những chuyện mà bố tôi đã làm, khiến cho tập đoàn phải chịu những tổn thất nghiêm trọng, nói thật, có rất nhiều người đang nắm giữ những vị trí quan trọng vẫn chưa được đào tạo một cách tốt nhất!”

“Ngay lúc này, nếu như tôi buông tay, để người khác đi làm, sợ là kết quả sẽ không như mong đợi của tôi”, Tiêu Hán nghĩ nghĩ, sau đó từ chối lời đề nghị của quản gia.

“Nhưng nếu không nghỉ ngơi, sức khỏe của cậu…”

“Không phải còn có cậu Đổng à? Người bạn phương Đông đáng quý của tôi, cậu ta sẽ nghĩ cách cải thiện sức khỏe cho tôi”, Tiêu Hán lạc quan nói.

“Cậu Đổng…”, Jack lộ vẻ lo lắng.

Nhắc đến Đổng Sinh, thì không thể không nhắc đến một người, đó chính là Vu Kiệt.

Nghĩ đến những việc mà đám người Huyết Cương Bắc Băng đã làm khi đến đây, tim Jack không khỏi đập nhanh hơn.

Ngay khi ông ta định nói gì đó thì…

“Reng reng reng…”

Từng hồi chuông dồn dập vang lên từ điện thoại của Tiêu Hán.

Tiêu Hán cầm điện thoại lên, vừa nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình, cậu ta lập tức mỉm cười, vội vàng bấm nghe, rồi đưa lên tai: “Bạn tốt, rốt cuộc anh cũng gọi cho tôi!”

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh của Đổng Sinh: “Đúng vậy, đã rất lâu rồi không gọi điện cho cậu, Tiêu Hán thân yêu, sức khỏe của cậu thế nào rồi?”

“Nhờ có thuốc bổ của anh cả đấy, tôi vẫn luôn duy trì đều đặn, sức khỏe đã có chuyển biến tốt hơn, đương nhiên, được vậy cũng là nhờ anh Vu Kiệt đã chữa trị giúp tôi, nếu như không phải anh ta trị dứt bệnh nan y của tôi, uống hết thuốc, chỉ sợ tôi đã sớm về chầu trời”.

“Đúng đó!”

Đổng Sinh bật cười: “Đúng thật là may mắn, nhờ có anh Vu, tuy nhiên, Tiêu Hán, chứng bệnh do phải làm việc quá độ của cậu có lẽ… không cần dùng thuốc điều trị nữa đâu”.

Soạt!

Nghe nói thế, Tiêu Hán vô cùng mừng rỡ: “Thật ư?”

Từ sau khi tiếp nhận gia tộc, Tiêu Hán đã làm việc suốt ngày đêm, áp lực to lớn khiến cho tinh thần của cậu ta rơi vào trạng thái mệt mỏi cực độ, hơn nữa, thân thể cậu ta từ nhỏ đã gầy yếu, chỉ trong vòng một tháng, đã mắc phải rất nhiều căn bệnh mà các bác sĩ phương Tây không cách nào giải quyết được.

Lúc này, nghe được những lời của Đổng Sinh, cậu ta rất kích động.

“Đổng Sinh thân yêu, cậu nói thật đấy à? Cậu đã tìm ra cách giải quyết chứng mệt mỏi của tôi sao?”

Đổng Sinh: “Đương nhiên, mặt khác, tôi còn muốn báo với anh một tin tốt!”

“Là tin tốt gì?”, Tiêu Hán vội hỏi.

Tiếp theo đó, Đổng Sinh chậm rãi nói ra tin tức kia.

Ông Jack đứng bên cạnh vểnh tai lên, cố gắng nghe xem là chuyện gì.

Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, đừng nói là nội dung, dù chỉ là một chút âm thanh vang lên từ điện thoại cũng khó mà nghe được.

Ông ta đứng ngẩn ra, không hiểu sao trong lòng lại có cảm giác bất an.

Ngay khi ông ta xoay người, định rời đi thì…

“Rầm!”

Nghe được tin tốt, Tiêu Hán liền đứng bật dậy với vẻ mặt mừng như điên, cái ghế vì quán tính mà ngã lăn ra đất.

“Tốt quá, thật tốt quá!”

“Đây đúng là tin tốt, Đổng Sinh thân yêu, cám ơn anh, có dịp đến Hoa Hạ, tôi nhất định sẽ mời anh dùng bữa, hoặc là khi anh đến Lập Kiên, tôi chắc chắn sẽ sắp xếp cho anh một cô nàng xinh xắn, cám ơn anh, rất cám ơn anh!”

Nói xong, Rothschild Tiêu Hán tắt điện thoại, sau đó khoác áo vest vào, vẻ mặt rất kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.