Đệ Nhất Lang Vương

Chương 617: Chương 617: Dị tượng Vu Kiệt




La đi?

La nữa đi?

Sao bảo là Kim Cương Thân mà?

Đúng là Kim Cương đấy!

Làm người đàng hoàng thì không chịu, cứ thích làm con tinh tinh khổng lồ ngu ngốc, la đi!

Vu Kiệt đứng đó, mắt lạnh nhìn về phía trước!

Một bạt tai!

Chỉ một bạt tai đã khiến một trong Tứ Đại Thánh bay ra xa.

Bầu không khí đột nhiên trở nên im lặng.

Trong bầu không khí, ngoài tiếng mưa rơi ầm ĩ cũng chỉ còn lại mỗi tiếng thở dốc của người vừa mới bị thương nặng.

Tuệ Giai bay ra xa, thắt lưng va mạnh vào thân cây vừa to vừa thô ráp cao tận hai mét che kín cả bầu trời, như thể vừa bị một cây búa tạ đánh vào vậy…

“Răng rắc”, đó là tiếng xương hông gãy!

Đúng vậy!

Nó gãy rồi.

Trong tình trạng không có Kim Cương Thân, tất nhiên cơ thể bị Diệp Lâm đấm một cú bị thương rồi lại chịu thêm những đợt tấn công thế này thì chắc chắc Tuệ Giai không cách nào cản phá nổi, khoảnh khắc đó, hắn ta yếu ớt chẳng khác gì một người mình thường!

Dù trong người Vu Kiệt hoàn toàn không còn khí kình, nhưng nếu xét về khả năng chiến đấu thì một cú đó là đủ để cơ thể người thường chịu tổn thương trí mạng.

Hắn ta đã bị đánh bại.

Lại một ngụm máu tươi phun ra.

Vết thương từ cú đấm trước ngực lại nhanh chóng nóng rát lên đau đớn, sắc mặt Tuệ Giai trông cực kỳ thảm hại, không khác gì một người chết!

Dù còn sống, nhưng cách cái chết… Cũng chẳng xa!

“Lão tam!”

Tuệ Tứ tái mặt, cơn tức giận bùng lên trong lòng.

“Yêu nghiệt!”

“Mày phải chết!”

Lời vừa dứt thì nhìn thấy những huynh đệ như tay với chân của mình bị đánh thảm hại như thế, Tuệ Tứ hận không thể lập tức xé nát Vu Kiệt!

Hắn ta nhún chân nhảy lên không trung, khí thế bỗng nhiên bùng nổ như một con chim ưng hung hãn, nhanh chóng lao về phía Vu Kiệt.

Cảm nhận được sát ý đến từ phía sau, Vu Kiệt vẫn còn giữ bình tĩnh, giờ phút này con lừa ngốc kia đã va vào thân cây bị thương nặng, trong thời gian ngắn không thể tạo thành bất kỳ một uy hiếp nào với anh nữa nên anh cũng chẳng nóng lòng bỏ thêm một nhát mà tập trung tinh thần vào con lừa ngốc đang dồn sát khí về phía mình.

Hành động rồi!

Anh trụ một chân xuống, như rễ cây đâm thật sậu vào lòng đất, nhanh chóng nghiêng người, cầm khẩu súng lên ngắm về phía Tuệ Tứ!

“Đoàng!”

“Đoàng!”

“Mày muốn chết mà!”

Hai tiếng súng vang lên, Tuệ Tứ cũng gào lớn, Kim Cương Thân như bộ giáp lớn bao quanh người, hai cú đấm giơ lên hết bay hai viên đạn.

Hắn ta lại hét lớn: Kim Cương Đoạn Cốt Thối!”

Cùng với tiếng hét vang dội đó là chân hắn ta được giơ lên, nhắm vào đầu Vu Kiệt, dường như trong màn mưa đó thấp thoáng ngọn lửa bùng lên từ người Tuệ Tứ.

Đó không phải là ngọn lửa thật, nhìn gần lại thì nó chính là những dòng kinh văn xoay tròn xung quanh hắn.

Hắn ta đến rồi!

Mặt Vu Kiệt biến sắc, ném súng sang một bên và nhanh chóng cầm dao găm Lang Vương đặt trước ngực, sau khi xem xét phương hướng của Tuệ Tứ thì nhanh chóng xoay chân nghiêng người tránh thoát.

“Bốp!”

Tiếng va chạm như tiếng nổ.

Chân Tuệ Tứ lại hạ xuống đất.

“Răng rắc…”

Dù có là cây cổ thụ che trời cũng bị đá gãy, mặt đất dưới chân bắt đầu nứt vỡ tạo thành những vết chằng chịt như mạng nhện, liên tục vỡ ra, đất cát bắn lên trời tạo thành bụi mù.

Bắt lấy cơ hội đó, Vu Kiệt lao về phía trước, con dao Lang Vương lại nhắm thẳng vào mục tiêu, sau khi ánh đao vẽ thành một vệt tàn ảnh trong không khí thì nó đã tới gần hai mắt Tuệ Tứ.

Chỉ cần một nhát thôi, cắt vào đôi mắt đó thì Tuệ Tứ sẽ nhanh chóng mất đi ánh sáng!

Chỉ là…

Tuệ Tứ không phải là hạng đối thủ tầm thường, bàn về tốc độ, hắn ta không bằng lão tam, bàn về phòng ngự, hắn ta lại không bằng lão nhị, xét đến thuật pháp thì hắn ta lại chẳng địch nổi lão tứ, nhưng cũng vì hắn ta chẳng tinh thông bất kỳ thứ gì rồi thì cái nào cũng am hiểu được một chút!

Phòng ngự không bằng lão nhị, nhưng tốc độ của hắn ta nhanh hơn.

Tốc độ không bằng lão tam, nhưng phòng ngự hắn ta lại hơn hẳn.

Thuật pháp chẳng bì nổi lão tứ nhưng tốc độ và phòng ngự thì lão tứ chắc gì đã bằng hắn ta!

Một khi tất cả đều hội tụ vào một người, đó chính là đối thủ khó nhằn nhất.

Thất bại!

Khi con dao của Vu Kiệt sắp đâm vào mắt thì Tuệ Tứ đã ngả người ra sau, đồng thời phần eo cũng dùng sức để cố định người lại, chân nhấc lên, đá về phía anh.

Động tác nhanh nhẹn và lưu loát như nước chảy mây trôi!

Vu Kiệt cau mày thật chặt, nhanh chóng phản ứng lại, anh tránh thoát cú đá đó, bên tai có thể nghe thế tiếng gì đó vỡ vụn.

Thế nhưng…

Khi anh tưởng rằng đợt tấn công đó đã kết thúc thì tiếng của Tuệ Tứ lại vang lên bên tai.

“Lần này để tao xem mày còn chạy đi đâu!”

“Cái gì?”

Vu Kiệt chợt giật mình.

Anh còn chưa kịp phản ứng.

“Bốp!”

Âm thanh nặng nề.

Vu Kiệt nhăn mặt, cảm thấy bên hông mình vừa chịu một đòn rất nặng và nhanh chóng bay vụt đi.

Đảo mắt nhìn lại, thì ra khi anh tránh thoát cú đá đó thì Tuệ Tứ vẫn còn một thứ khác, hắn ta lập tức chống tay đỡ người, xoay qua và dùng bên chân trái làm trụ ban nãy để đá thêm một cú nữa.

Tốc độ thay đổi chiêu thức cực nhanh khiến con người ta không thể phản ứng kịp, đó không phải là nhân vật mà thiên tại nhà họ Mục có thể đứng sánh vai!

Vu Kiệt ngã xuống đất, cảm giác đau nhức lại nhanh chóng ập đến từ nơi bị đá mạnh.

Anh ôm lấy miệng vết thương, lảo đảo đứng dậy khỏi mặt đất và gắt gao nhìn chằm chằm Tuệ Tứ với ánh mắt đề phòng!

Tuệ Tứ vừa đá cho Vu Kiệt một cú thì cong môi cười lạnh, hắn ta vỗ tay để phủi đi bùn đất, nhìn anh như nhìn một xác chết.

“Xem ra mày cũng chỉ đến thế mà thôi”.

Tuệ Tứ mỉa mai.

Người mỉa mai, tất nhiên phải có cái tư cách làm việc đó.

Trong mắt Tuệ Tứ bây giờ, hắn ta là người có tư cách đó.

Thấy Vu Kiệt không nói một lời nào, Tuệ Tứ lại tiếp tục bảo: “Tao thu lại quyết định tha cho mày một mạng để trấn mày dưới Tháp Trấn Yêu, bởi vì mày đã chọc điên tao rồi, Phật Tổ nói quả không sai, mày đúng là thứ yêu nghiệt”.

“Linh khí của lão nhị nằm trong tay mày chứng tỏ đệ ấy đã không còn trên cõi đời này nữa, đối mặt với một võ giả hóa kính, hơn nữa còn là một trong Tứ Thánh Tử, một kẻ chỉ còn chút khí kình nhỏ nhoi như mày vẫn đủ can đảm để đánh, hơn nữa còn giết ngược lại, kếu chuyện này đến tai võ giới, ắt hẳn sẽ dấy lên một hồi sóng to gió lớn”.

“Mày có tài năng thiên bẩm, đúng là trăm năm khó gặp, đến lức đó chùa Hàn Sơn cũng sẽ bị chê cười, buộc lòng phải thừa nhận mày đúng là thứ yêu nghiệt, thế nên hôm nay mày phải chết!”

“Dối trá!”

Khi một chữ cuối cùng của Tuệ Tứ kết thúc, Vu Kiệt chỉ có đúng một lời nhận xét.

“…”, Tuệ Tứ!

Vu Kiệt: “Mày luôn miệng bảo tao là yêu nghiệt này yêu nghiệt nọ, thế nhưng chúng mày tốt đến đâu mà nói? Tự tiện ra tay với người thường ở bệnh viện Ninh Thành, giết chết một y tá, bắt cóc Cẩm Tú, còn khiến một người phụ nữ vừa sanh non sợ đến mức thần kinh thất thường, bây giờ lại lấy danh nghĩa đường hoàng đại đạo tới diết tao, có chuyện nào trong đó được xem là có tính người không?”

Anh lạnh giọng nói, bàn tay ôm miệng vết thương nắm chặt, hai mắt dần chuyển sang màu đỏ!

“Chúng mày muốn giết tao thì tao giết lại thôi, tao có làm gì sao, mày đã làm gì đúng, mày lấy tư cách gì để đứng ở vị trí hiên ngang lẫm liệt gọi tao là yêu nghiệt?”

“Yêu nghiệt, yêu nghiệt, yêu nghiệt, tao tự nhận cả đời này chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì thẹn với bất kỳ ai, tao bảo vệ biên cương, dốc lòng dốc sức, bị bỏ tù năm năm, không oán không hận, nhà họ Vu, tao biết đâu là đúng đâu là sai, không quên công ơn nuôi dưỡng, về tư, cả đời này tao sống quang minh lỗi lạc, nào có ai như lũ bọn bay?”

“Còn chúng mày thì sao?”

“Yêu nghiệt, yêu nghiệt, yêu nghiệt!”

“Tao thấy lũ chúng mày mới là yêu nghiệt ấy!”

Một trong ba Thánh Địa Phật Môn trên toàn thế giới mà lại là thế này ư? Không dối trá thì là gì?”

“Mày câm ngay!”, Tuệ Tứ nheo mắt lại: “Yêu nghiệt to gan, mày dám đặt điều xằng bậy về Thánh Địa Phật Môn, mày đáng tội gì!”

“Tội gì?”

“Ha ha!”, Vu Kiệt cười khinh thường: “Tao cũng chẳng biết tao có tội gì, nhưng tao biết tội chùa Hàn Sơn là không thể tha!”

“Thứ nhất, mạng của y tá bệnh viện Ninh Thành, phải trả giá!”

“Thứ hai, tự tiện giam giữ người thường, xúc phạm vào điều cấm kỵ của võ giới, cũng là tội!”

“Thứ ba, hai mươi lăm năm trước cấu kết với nhà họ Trần giết chết mẹ đẻ của tao, đó là nợ máu!”

“Tội đoạt vợ!”

“Tội giết mẹ!”

“Tội phạm điều cấm!”

“Ba tội đó thôi, mày… Đáng chết!”

Lời vừa dứt thì ngọn lửa thù hận hóa thành biển máu ngập trời đã nổi lên!

Khoảnh khắc đó…

Mang cùng một hơi thở!

Đó là hơi thở như ác ma đến từ địa ngục mà Lỗ Phi Nhã từng cảm nhận được nơi khe núi Tuyết kia!

Họ thấy đồng tử Vu Kiệt đỏ như thể nó được nhuộm bởi máu tươi, trong màn mưa trông cực kỳ kinh dị và khủng bố!

Cùng lúc đó…

Cùng với hơi thở giết chóc máu me tăng vọt…

Là luồng khí kình khổng lồ!

“…”, Tuệ Tứ hít một hơi thật sâu: Đó là… Khí kình?

Thằng ranh đó đã sử dụng hết khí kình rồi cơ mà?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.