Đệ Nhất Lang Vương

Chương 231: Chương 231: Đồ Ngu này




Trong cơn mưa lớn, sấm sét ầm ầm xẹt qua bầu trời!

Dưới tia chớp màu xanh tím, khuôn mặt của Hiên Viên Thâm nặng nề và khó chịu!

Ông ta không hề nghĩ đến…tên ngu Hàn Mặc kia lại sẽ trực tiếp gọi điện cho Trương Thế Đào ở Giang Thành?

Ông ta lẽ nào không suy nghĩ kĩ càng một chút?

Trương Thế Đào dám đem những chứng cứ đó giao cho Lâm Dực ở Hộ Thành Bộ, thì ông ta còn điều gì kiêng dè sao?

Nếu có điều gì kiêng dè thì làm sao ông ta dám giao những chứng cứ đấy ra chứ.

Bây giờ thì hay rồi, chẳng những không giải quyết được việc, mà còn lộ ra sơ hở, ngay cả người của tổ chức Đệ Nhất….

Hiên Viên Thâm nhìn chằm chằm người đàn ông trong bóng tối, trầm giọng nói: “Dù thế nào tôi cũng không phải người thường, cho tôi gọi một cuộc điện thoại!”

“Hai phút!”

“Được”.

Được sự đồng ý, một giây Hiên Viên Thâm không muốn lãng phí, lập tức lấy điện thoại ra.

Nửa phút sau, có tiếng “tút” vang lên, điện thoại được kết nối.

Ở một góc trong trang viên, ông cụ nhà Hiên Viên đã hơn bảy tuổi, chậm rãi rút điện thoại ra, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, thậm chí có chút u ám: “ Xảy ra chuyện rồi à, thằng hai!”

“Bố….người của tổ chức Đệ Nhất…”

“Mày không cần nói, lúc nãy anh cả đã nói chuyện với tao rồi, thằng hai, mày cũng to gan quá nhỉ, lại dám liên lạc với cả người ở khu vực Đông Nam Lục, mày có biết bản thân đã phạm phải sai lầm lớn thế nào không!”

Ông cụ Hiên Viên nặng nề trách móc.

“Bố….con biết sai rồi, việc cấp bách bây giờ là phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, bố…. bố không thể nhìn con cứ như vậy….”

“Tao biết rồi, đưa điện thoại cho người kia đi”.

“Vâng”.

Hiên Viên Thâm không dám do dự, lập tức đưa điện thoại qua.

Người đàn ông thần bí của tổ chức Đệ Nhất đưa tay tiếp lấy, ánh mắt sắc như lưỡi câu vẫn tiếp tục nhìn động tác của ông ta.

Sau đó, anh ta mở miệng: “Chào ông Hiên Viên!”

“Chàng trai tổ chức Đệ Nhất, có thể nể mặt ông già này không, tốt xấu gì tôi cũng đã từng ăn chung một bữa cơm cùng người sáng lập ra tổ chức Đệ Nhất các cậu!”

“Ông Hiên Viên, điều này trái với quy tắc, lão đại của chúng tôi cũng đã từng nói, người của tổ chức Đệ Nhất không cần phải nể mặt ai, cũng không cần ai phải nể mặt, ở chỗ chúng tôi, mặt mũi của ông không đáng giá.

Người đàn ông ngay lập tức cự tuyệt, thái độ không có chút nhượng bộ.

Nghe thấy vậy, ông cụ ngồi trên xích đu hơi biến sắc, nghĩ một lúc lâu, ông ta nói: “Không cần tha cho nó, nhưng đợi thêm mười phút nữa có được không?”

“Mười phút?”

Người đàn ông nói thầm một câu.

“Chỉ cần mười phút, mười phút sau, nếu không có kết quả, các người có thể mang nó đi, nhà Hiên Viên chúng tôi tuyệt đối sẽ không oán trách gì”.

“Được!”

Nếu không phải thả ông ta, người đàn ông còn có thể chấp nhận.

Mười phút và hai phút, chênh lệch nhau tám phút, nhưng đối với bọn họ, đừng nói là mười phút, cho dù dài như mười năm, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Trả điện thoại lại cho Hiên Viên Thâm, ông cụ Hiên Viên lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ngồi đợi ở văn phòng mười phút, tao muối mặt đi cầu xin người ta cho mày!”

“Cảm…cảm ơn bố…”

Cúp điện thoại, sự lo lắng trong lòng Hiên Viên Thâm như vơi đi một chút

Người kia….

Không cần nghĩ cũng biết đó là người ở vị trí cao nhất, có quyền lực cao nhất ở tổ chức Đệ Nhất.

Chỉ cần người đó mở lời, tổ chức Đệ Nhất sẽ phải thả người.

Còn về người kia có mở lời hay không, Hiên Viên Thâm có sự tự tin tuyệt đối, phải biết rằng bố ông ta đã thiếu chút nữa là bước lên vị trí đỉnh cao, dù đi đến đâu, dù là người nào cũng sẽ phải nể mặt.

Cũng vào lúc này, Hiên Viên Khánh đang không ngừng gọi điện, tâm trí đang hoảng sợ cuối cùng cũng kết nối được điện thoại.

Hiên Viên Thâm nheo mắt lại, nhìn thấy là hắn ta, liền hừ lạnh một tiếng, nếu không phải tại thằng nghịch tử này, tối nay làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông ta nhận điện thoại, ghé vào tai: “A lô?”

“Bố…bố…bố không sao chứ! Bọn…bọn họ nói bố bị tổ chức Đệ Nhất bắt đi rồi…bố….đây rốt cục có phải là…”

“Đúng vậy!”, Hiên Viên Thâm gật đầu, trả lời sự nghi hoặc của hắn.

Đầu bên kia, trong sảnh của khách sạn, Hiên Viên Khánh mặt tái nhợt ngồi sụp xuống đất.

“Bố…đây…đây…”

“Con ngoan ngoãn ở đấy đi, đừng có làm loạn gì, bố gọi điện cho ông nội rồi, yên tâm đi! Không có chuyện gì đâu”.

“Ông nội…Ông nội sẽ ra tay sao?”, Hiên Viên Thâm nghe thấy, sắc mặt vui vẻ lên một chút nhưng vừa hỏi xong điện thoại liền bị tắt.

Nhưng điều này không khiến hắn ta để tâm.

Thay vào đó, hắn ta ngẩng mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Vu Kiệt: “Họ Vu kia, ngươi chờ đấy, bố tao đã ra tay, những việc mày đã làm tối hôm nay, mày sẽ phải trả giá!”

“Thế à?”

Vu Kiệt nhàn nhạt nói: “Tôi vẫn đang chờ đây!”

“Để tôi xem, ai mới là người phải trả giá!”

Một câu nói, làm mọi người chấn động.

Ông cụ nhà Hiên Viên đã ra tay, thằng nhóc xuất thân quê mùa này dựa vào đâu mà kiêu ngạo?

Không ngờ rằng, cũng ngay mười phút sau, bọn họ sẽ biết, cả thủ đô cũng sẽ biết, toàn đất nước cũng sẽ biết, cậu chủ duy nhất nhà họ Lý đã trở lại rồi!

Lúc này, ông cụ Hiên Viên quăng mạnh điện thoại xuống đất.

Gia chủ của nhà Hiên Viên-Hiên Viên Mục nhìn thấy, cúi đầu nói: “Bố, người đừng giận, con đi xem sao…”

“Mày còn đi”

Ông cụ Hiên Viên trừng mắt nhìn ông ta: “Em mày đã ngu ngốc như thế, chẳng lẽ mày cũng giống như nó à? Chuyện này mày đừng nhúng tay vào, miễn gây sự chú ý với nhà họ Lý, ta đích thân đi gọi điện cho người kia”.

Nói xong, ông ta đi vào trong phòng, lấy ra chiếc điện thoại gọi điện.

Ba phút sau, trong căn phòng ngủ sơn màu đen, ánh mắt của ông cụ Lý trầm xuống, ngồi xuống ghế thái sư, rất nhanh, điện thoại được kết nối.

Bên kìa truyền đến một âm thanh mệt mỏi.

“Tiền bối, ông vẫn khỏe chứ!”

“Giám đốc Khương …”

Ông cụ nhà Hiên Viên cười hòa nhã, vừa muốntiếp tục nói, lại bị vị giám đốc Khương kia trực tiếp ngắt lời.

“Tiền bối, ông chắc là vì chuyện của con trai và cháu ông nên mới gọi điện đến cho tôi đúng không!”

“Thật hổ thẹn, dạy con không nghiêm, khiến người ở thủ đô chê cười rồi, giám đốc Khương có thể nể mặt tôi mà thả bọn họ ra đc không?”

“Thả bọn họ ra?”

Ngồi trước bàn làm việc, người đàn ông mặc tây trang lịch sự thở dài một tiếng: “Tiền bối, e là ông tìm nhầm người rồi!”

“Giám…giám đốc Khương, ý ông là sao?”

“Tiền bối, từ khi con của ông dính đến vị ở khu vực Đông Nam Lục kia thì chuyện tối hôm nay ở thủ đô đã vượt ngoài tầm kiểm soát rồi, nói cho ông một tin tức thứ nhất, thầy giáo của Trương Thế Đào ở Giang Thành kia là người của tổ chức Đệ Nhất,, thứ hai, trước khi ông gọi điện thoại đến cho tôi thì ông cụ Lý đã gọi điện thoại cho tôi trước rồi!”

“Ông ấy nói với tôi một câu, tiền bối, ông có muốn nghe không?”

“Ông ấy nói gì?”, Ông cụ Hiên Viên nheo mắt lại.

“ Ông cụ Lý nói: Tôi và những người năm đó cùng nhau gây dựng giang sơn, là để vì cuộc sống của nhân dân, chứ không phải để nuôi một bầy sâu mọt chỉ biết ăn mà không biết làm. Nếu bọn họ quản lý không tốt thì đổi cho người khác làm. Dù họ Lý tôi đã già, nhưng Lưu Mặc Sinh còn chưa già, tuy súng nặng, dao còn sắc, làm việc cẩn thận, thật sự mang dao tàn sát ở thủ đô này! Cho nên tiền bối, ông hiểu sự khó xử của tôi chứ! Không phải tôi không nể mặt ông, mà là tôi không thể giúp gì được!”

“Nếu ông muốn hiểu rõ sự việc, thì gọi điện cho ông cụ Lý đi!”,nói xong giám đốc Khương cúp điện thoại.

Mà nghe xong câu đó, ông cụ Hiên Viên trừng lớn mắt, phun ra một ngụm máu!

“Bố…”

Ông cụ Hiên Viên tức giận: “Ông già chết tiệt kia!”

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.