Đệ Nhất Lang Vương

Chương 130: Chương 130: Gậy ông đập lưng ông




Triệu Sinh… Người có cổ phần ở rất nhiều trường học quý tộc. Nghe thấy tiếng tút tút ở đầu dây bên kia, trong đầu Đổng Sinh lập tức xuất hiện bóng dáng một người, chính là Triệu Sinh gió chiều nào theo chiều nấy nổi danh trong giới chứng khoán.

Tên này chọc giận Vu Kiệt sao? Ông ta không muốn sống nữa sao?

Chưa nói đến tầm quan trọng của Vu Kiệt đối với sinh mạng của Đổng Sinh, mà chỉ riêng việc xảy ra ở công xưởng ô tô bỏ hoang hôm đó cũng đủ chứng tỏ sức mạnh khủng khiếp của Vu Kiệt. Một lính giải ngũ mà một mình tiêu diệt hơn chục lính đánh thuê đến từ nước ngoài, người như này mà có thể dây vào sao?

Cũng từ sau hôm đó, trong lòng Đổng Sinh dấy lên suy nghĩ muốn chiêu nạp Vu Kiệt. Một nhân tài có thể chữa khỏi chân tưởng chừng đã tàn phế, võ công còn siêu việt như vậy. Kể cả phải dâng tặng người con gái mình yêu thích nhất cho Vu Kiệt thì anh ta cũng không do dự gì.

Anh ta lập tức lấy điện thoại ra, tìm số điện thoại của Triệu Sinh rồi gọi.

Sau khi Vu Kiệt đặt điện thoại xuống, Triệu Sinh vẫn với thái độ coi thường Vu Kiệt, mỉa mai nói: “Nghèo mà cũng giả bộ giỏi thật, còn muốn tao quỳ xuống xin lỗi á? Thằng nhóc! Mày mơ đẹp quá nhỉ?”

“Em trai…”, Vu Sơn không hiểu rõ nguyên nhân, anh ta nắm chặt nắm đấm, chắn trước mặt Vu Kiệt, nói: “Đợi lát nữa xảy ra chuyện, em dẫn chị dâu và Nhã Nhã đi trước đi, anh sẽ chắn cho em”.

“Anh…”, Vu Sơn vỗ vai Vu Kiệt, nói: “Anh không có bản lĩnh gì, không làm được người con trai tốt, cũng không làm được người anh tốt nhưng làm một người bố, kể cả anh có vô dụng đến đâu thì vẫn sẽ dùng đôi vai này để gánh cả bầu trời”.

“Hay là….”, Cao Vũ Xương do dự sau đó nhìn về phía Cao Hùng.

Cao Hùng thấy vậy thì lùi sang một bên, lạnh lùng nói: “Tự tạo nghiệp thì không thể sống được, cả nhà các người dính vào tên phế vật như Vu Kiệt thì coi như xui xẻo tám đời rồi. Vũ Xương à! Cô còn chê mình bị Vu Kiệt hại chưa đủ à?”

“Ha ha”.

Cao Vũ Xương bỏ đi suy nghĩ cầu xin nhà họ Cao giúp đỡ, nói: “So với các người thì Vu Kiệt là người thẳng thắn, trọng tình trọng nghĩa, tốt hơn nghìn lần đám tiểu nhân chỉ biết mưu lợi như các người. Làm người nhà của các người, tôi cảm thấy ghê tởm”.

“Cô…”, Cao Hùng trừng mắt quát.

“Giám đốc Cao! Ông không cần nói gì nữa, chuyện hôm nay sẽ không liên lụy đến nhà họ Cao đâu. Ông cứ yên tâm! Nhưng phiền ông quay về nói với ông cụ Cao là chỉ e hôm nay tôi phải đánh gãy một chân của cháu gái ông ấy thì mới hả giận được”.

Cao Hùng hung hăng nói: “Đánh đi! Cứ đánh đi! Cứ ông thấy vui thì ông làm, chúng đáng bị thế”.

Vu Kiệt hừ lạnh một tiếng, nói: “Vậy sao? Ông thử động đến một ngón tay của chị ấy xem?”

Triệu Sinh vẫn cười khinh bỉ, dường như không coi lời nói của Vu Kiệt ra gì. Cũng đúng lúc này, dưới tầng bên ngoài văn phòng, mấy chục bảo vệ đang xông lên.

Vương Mai vừa nhìn thế thì càng hống hách: “Người đến rồi! Mày tên là Vu Kiệt đúng không, hôm nay không đánh mày tàn phế thì tên Vương Mai của bà đây sẽ viết ngược lại, còn nói là thử động vào một ngón tay đúng không?”

“Thử thì thử! Mày tưởng thể hiện chút tính khí, nói năng to mồm mà oai lắm à?”

“Đợi lát nữa không những động vào ngón tay của các người mà còn phải trả lại các người hàng trăm cái tát nữa”.

“Thằng họ Vu kia, mày nhận sai đi…”, Triệu Sinh lên tiếng nhưng nói được nửa câu thì điện thoại trong túi đột nhiên reo lên.

Tất nhiên ông ta không nghĩ rằng cuộc điện thoại này liên quan gì với Vu Kiệt. Một thằng em trai của tên ở rể thì có thể quen được với nhân vật lớn nào?

Ông ta hừ lạnh một tiếng nghe điện thoại: “Alo! Tôi là Triệu Sinh”.

“Tôi Đổng Sinh đây”.

“…”, lúc này cảm xúc kinh ngạc và vui mừng như đan xen trong lòng ông ta.

Đổng Sinh… Là cậu chủ của nhà họ Đổng, gia tộc hạng một Giang Thành, vừa ra đời đã được kỳ vọng lớn, hiện giờ kế nghiệp gia tộc. Sau khi có được tập đoàn bất động sản của nhà họ Đổng thì tài sản lên đến chục tỷ, trong tay còn có vô số nhân tài.

Điều này khiến bao nhiêu người mơ ước, hận nỗi không thể trở thành thuộc hạ của anh ta. Nhưng nay anh ta lại chủ động gọi điện thoại cho mình? Lẽ nào mấy ngày trước mình gửi thư giới thiệu đến và cậu chủ Đổng đã nhìn thấy nên để ý đến tài năng của mình trong giới chứng khoán rồi?

Tốt quá rồi, tốt quá rồi… Nếu như có thể trở thành người của cậu chủ Đổng thì sau này sẽ được lên một tầng cao mới.

Nghĩ đến đây, Triệu Sinh lập tức thể hiện ra thái độ nịnh nọt, nói: “Cậu Đổng! Chào cậu, tôi là…”.

“Tôi biết ông là Triệu Sinh, gọi điện thoại cho ông chỉ có một mục đích duy nhất. Có phải hiện giờ trước mặt ông có một người tên là Vu Kiệt? Cả anh trai và chị dâu của Vu Kiệt cũng ở bên cạnh đúng không?”

Hự! Một cảm giác bất an dấy lên trong lòng ông ta.

Triệu Sinh đưa mắt lên nhìn Vu Kiệt, nuốt nước bọt nói: “Đúng… Đúng vậy…”.

Ông ta thầm nghĩ: “Ban nãy Vu Kiệt gọi điện thoại là gọi cho cậu chủ Đổng… Rốt cuộc hắn là ai? Mà cậu chủ Đổng lại đích thân ra mặt giúp hắn?”

Đổng Sinh quát lớn: “Đúng là ông hả? Triệu Sinh! Hiện giờ không phải là tôi ra lệnh cho ông mà chỉ là nhắc nhở, tốt nhất lập tức quỳ gối xin lỗi anh trai chị dâu của Vu Kiệt, bất luận là vì chuyện gì”.

“Gì cơ?”, Triệu Sinh sắc mặt biến đổi.

“Cậu chủ Đổng… Cậu chủ Đổng…”, thì ra Đổng Sinh đến giúp Vu Kiệt.

Triệu Sinh đơ người luôn: “Cậu chủ Đổng, hắn… Hắn là ai vậy?”

Đổng Sinh trực tiếp nói: “Tôi không nhiều lời với ông. Thứ nhất, anh ấy là ân nhân chữa khỏi hai chân của tôi, là khách quý của nhà họ Đổng chúng tôi, là người mà ông nội tôi coi trọng nhất”.

Triệu Sinh kinh hãi, là khách quý của nhà họ Đổng… Điều này là thật sao?

“Thứ hai, ông có biết tin cậu chủ nhà họ Lãnh phải vào tù không?”

“Tôi… Tôi biết nhưng không rõ lắm”.

“Được, vậy tôi nói cho ông biết! Lãnh Trầm là ‘được’ anh Vu ‘dẫn’ vào đó đó, vì chuyện này mà đích thân Trương Thế Đào ra tay xử án đấy”.

“Chuyện này…”, toi rồi, nghe thấy vậy thì Triệu Sinh mặt như tro tàn, ông ta như sụp đổ hoàn toàn. Tên Vu Kiệt này chính là người đứng sau việc Lãnh Trầm vào tù sao? Đó là nhà họ Lãnh, gia tộc hạng hai cơ mà?

Nhưng chấn động không chỉ có vậy…

Đổng Sinh không thèm để ý đến thái độ của Triệu Sinh mà tiếp tục nói: “Thứ ba, ông có biết hôm mà Lãnh Trầm phải vào tù, ở công xưởng ô tô bỏ hoang xuất hiện thi thể của mười mấy lính đánh thuê nước ngoài không?”

“Tôi biết, tôi có biết”, tin này hôm đó như làm chấn động giới thượng lưu, làm sao Triệu Sinh không biết được. Ông ta còn nhờ các mối quan hệ đi nghe ngóng, sau khi nhìn thấy mười mấy thi thể mà mấy ngày ông ta không ngủ được, toàn mơ thấy ác mộng. Đó căn bản là ma quỷ mới làm ra được như vậy.

Tiếp đó, Đổng Sinh lại nói: “Anh Vu là người hùng đã tiêu diệt được mười mấy lính đánh thuê đó. Trương Thế Đào cố ý giấu tin này. Tôi nói cho ông biết, không phải là tôi đang gạt ông mà muốn tốt cho ông thôi. Anh ấy là nhân vật không dây vào được đâu, hiểu chưa?”

Lời nói vừa dứt, Triệu Sinh không còn khí thế gì nữa, cũng không còn hống hách nữa.

Tên Vu Kiệt thoạt nhìn nghèo rớt này lại có thể tiêu diệt mười mấy lính đánh thuê ư?

Mình… Mình đã dây vào ác ma rồi? Triệu Sinh sợ hãi, điện thoại rơi xuống đất vỡ tan.

Đúng lúc này, một nhóm bảo vệ ở bên ngoài xông vào. Vương Mai vẫn không biết được sự sợ hãi trong lòng Triệu Sinh lúc này, vẫn hớt mồm lên hét với bảo vệ: “Mau! Mau! Chính là đám người này này, lập tức…”.

“Bốp”, Vương Mai vẫn chưa nói xong thì một cái tát giòn tan tát lên mặt bà ta.

Lúc này, bà ta ôm mặt, vẻ mặt khó hiểu.

Lý Kiều ngây người ra, cả Tiêu Nhã ở bên cạnh không dám nhúng tay vào, lúc này cũng vô cùng chấn động.

Trong văn phòng này, ngoài Vu Kiệt thì tất cả mọi người đều kinh ngạc khó hiểu trước hành động vừa rồi của Triệu Sinh. Ông ta giơ tay lên, lại tát một cái nữa lên má kia của Vương Mai: “Đồ thối tha này! Còn chê phiền phức chưa đủ lớn hay sao? Cút về nhà cho tôi”.

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.