Đệ Nhất Lang Vương

Chương 829: Chương 829: Gọi hai số điện thoại đó






Hôn.

Hôn ngay trước mặt ông ta như thế.

Ông nghĩ như thế chứ gì?

Thế thì tôi làm cho ông xem?

Ngô Tiểu Phàm cực kỳ cứng đầu, trên thực tế, khi mẹ vẫn còn sống thì cô ta không phải là người như vậy, chỉ là sau khi mẹ qua đời, bố cưới vợ mới khiến cô ta bắt đầu thay đổi.

Trở nên cứng đầu, trở nên phản nghịch.

Chẳng những chuyển ra khỏi ngôi nhà của mình mà còn thường xuyên trốn học đi quán bar, ngoài cuối tuần đến núi Trường Mao để chơi với ông nội thì những lúc khác cô ta cực kỳ phản nghịch.

Bây giờ, bạt tai của Ngô Vĩ cùng với những lời nói và thái độ của ông ta hệt như một rào chắn, ngăn cách ngay giữa ông ta và Ngô Tiểu Phàm, chia lìa hai người sang hai hướng!

Khoảnh khắc đó, Ngô Vĩ tức giận đến mức cổ tay run run: “Mày… Mày…” “Ngô Tiểu Phàm, gan mày to bằng trời, bằng trời rồi!”

“Đúng, gan to bằng trời đấy, không liên quan gì đến ông”.

Xoẹt!

Mặt Ngô Vĩ lập tức tái mét, khó chịu như thể vừa nuốt phải hoàng liên, bấy giờ, những lời khó nghe lên đến miệng rồi nhưng lại chẳng thể thốt ra một câu nào.

Ông ta không thể ngờ được Ngô Tiểu Phàm lại thành ra thế này.

Nếu người đàn ông cô ta tìm là kiểu đẹp trai cao ráo lại giàu có như Hứa Yến thì chẳng sao cả, ít nhất khi tin tức bị lan truyền cũng không đến nỗi mất mặt.

Nhưng…

Nhưng…

Nhìn người đàn ông bị Ngô Tiểu Phàm ôm chặt, Ngô Vĩ hận không thể lập tức cầm con dao đâm vào người anh.

Ăn mặc rách rưới luộm thuộm thì thôi đi, đằng này mặt mũi thì tái nhợt, chẳng có tí màu máu nào, từ trên xuống dưới trông chẳng khác gì một thằng ăn mày, chính xác là một con ma ốm.

Người như thế, ông ta nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Ngô Tiểu Phàm lại thích được.

Điều ông ta quan tâm hơn cả là nếu như để cho giới thượng lưu Lạc Thành biết con gái ông ta lại dính với một thằng thế này thì chẳng phải nhà họ Ngô đã thành trò cười rồi ư?

Ngô Vĩ xem trọng thể diện của mình còn hơn cả sinh mạng cảm thấy không thể chấp nhận được.

Ông ta chỉ ra cửa lớn: "Cút, cút ngay cho tao, cút ra khỏi biệt thự của tao”. ! “Đi thì đi chứ, tôi cũng chẳng thèm”.

Ngô Tiểu Phàm lớn tiếng nói, sau đó kéo tay Vu Kiệt, cả quần áo cũng không muốn thay, nhanh chóng dẫn anh rời khỏi đó.

“Mày đi rồi thì đừng có vác mặt về đây nữa!”, Ngô Vĩ tức giận quát.

“Căn nhà chẳng còn chút tin tưởng nào thế này, không quay về nữa cũng được”.

Ngô Tiểu Phàm để lại một lời từ tận đáy lòng.

Sau đó, cô ta ra khỏi cổng lớn.

Thế nhưng khi hai người vừa mới nhấc chân ra khỏi cổng biệt thự.

Ở ngã tư đường trong khu biệt thự có tiếng “ầm ầm” vang lên.

Sau đó, bốn năm chiếc xe của chính phủ Lạc Thành chạy đến xếp thành một hàng dài, đi tới căn biệt thự và chặn hết tất cả mọi đường đi.

Bảy tám người bên hông đeo chiếc còng tay bằng bạc nhanh chóng bước xuống xe, sau lưng là một cô gái mặc đồng phục xinh xắn tên Tiểu Chu!

Mục tiêu của bọn họ chính xác là Vu Kiệt!

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.

Sự trả thù của Hứa Thu… Đã ập đến rồi!

“Người nào tên Vu Kiệt!", người dẫn đầu mang vẻ mặt lạnh lùng nói với bọn họ.

Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bọn họ thì nỗi bất an trong lòng anh đã được nhân lên rất nhiều lần, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh là Hứa Thu tối qua.

Xem ra chuyện này khá là phức tạp!

Ngô Vĩ không hề do dự chỉ vào Vu Kiệt: “Cậu ta, chính là cậu ta, cậu ta họ Vu”.

Từ lời con gái Ngô Tiểu Phàm nói, Ngô Vĩ biết thanh niên quê mùa này họ Vu nên lập tức báo cáo ngay không hề do dự.

Người kia thuận thế chuyển tầm mắt sang Vu Kiệt: “Anh tên là Vu Kiệt phải không!”

Vu Kiệt khẽ gật đầu: “Có vấn đề gì không?”

“Hừ, vấn đề gì thì bản thân anh phải biết rõ mới đúng chứ?”

Dứt lời, người đó gỡ còng tay lạnh lẽo bên hông xuống và mở nó ra, sau đó lấy công văn bắt giữ trong ngực giơ lên trước mặt anh, giọng cực kỳ khó chịu nói: “Căn cứ vào những bằng chứng chúng tôi đang nắm giữ, chúng tôi nghi ngờ anh liên quan đến vụ cưỡng bức một cô gái, mời anh theo chúng tôi đi một chuyến để phối hợp điều tra”.

“Nếu anh không phối hợp thì đừng trách chúng tôi thực hiện biện pháp cưỡng ép!”

“Cái gì?”

Cưỡng… Cưỡng bức?

Ngô Tiểu Phàm lập tức đưa ra nghi vấn: “Mọi người có hiểu lầm gì đó không, cả ngày hôm qua anh ấy luôn đi cùng tôi, làm sao…”

“Đúng vậy, chính là anh ta!"

Ngô Tiểu Phàm còn chưa nói dứt lời thì Tiểu Chu theo bọn họ đến đã khóc thành tiếng, trốn sau lưng một người thực hiện nhiệm vụ và chỉ vào đầu Vu Kiệt: “Đồng chí, anh ta, chính là tên súc sinh này”.

“Một tuần trước, anh ta kéo tôi vào hồ nước trong công viên… Cả đời tôi sẽ không thể quên được gương mặt đó, dù anh ta có hóa thành tro tôi cũng nhận ra được”.

“Mọi người nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi!”

“…”

Một tuần trước?

Đó là khoảng thời gian cô ta và ông nội cứu anh lên mà?

Ngô Tiểu Phàm lập tức ngơ ngác.

Vu Kiệt im lặng không nói gì, chẳng có một lời giải thích vì đây rõ ràng… Là một vụ đổ oan đã được lên kế hoạch từ trước!

Người kia trừng mắt nhìn Vu Kiệt: “Còn vấn đề gì nữa không? Nhân chứng đã đứng ở đây rồi, chẳng lẽ anh muốn bỏ trốn?”

“Anh muốn để chúng tôi phải ra tay?”

“Hay là tự ngoan ngoãn giơ tay ra!”

“Anh Vu…”, Ngô Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mặt Vu Kiệt với ánh mắt không thể tin!

Hình ảnh Vu Kiệt ra tay để đòi lại công bằng cho cô ta cùng với cảnh anh cứu ông nội trên núi lập tức hiện lên trong đầu.

Một người như thế, có thể làm những chuyện đó ư?

Bấy giờ, trên mặt Vu Kiệt không hề có sự kích động nào.

Anh bình tĩnh đến lạ, nhìn Ngô Tiểu Phàm, sau đó lén lút nói bên tai cô ta.

“Gọi hai số điện thoại đó!”

“Nhất định phải gọi cho bằng được”.

Nói xong, anh giơ tay lên, tươi cười nhìn cô gái đó: “Này bạn học, trông bạn mặc đồng phục học sinh thế chắc vẫn còn cắp sách đến trường nhỉ!”

“Bạn nhất định đừng nhận nhầm người nhé”.

“Tôi sẽ phối hợp điều tra với các vị, nhưng mong các vị đừng vu oan cho người vô tội!”

Mấy chữ cuối cùng, trong giọng nói của anh là Vu Kiệt dứt khoát không nói nên lời.

Nghe thế, cô gái tên Tiểu Chu cúi đầu, không hiểu sao trong lòng lại thấy kích động, nó giống như cô ta đang bị một bầy sói theo dõi vậy.

Những nghĩ tới danh tiếng của Hứa Long, cô ta không dám làm xằng làm bậy, bây giờ đâm lao thì phải theo lao, cô ta chỉ có thể làm vậy.

“Dẫn đi”.

Người dẫn đầu vung tay lên.

Sau lưng lập tức có người xông tới ghì chặt hai tay Vu Kiệt và đẩy anh lên xe.

Chờ chiếc xe ngày càng đi xa, Ngô Vĩ trông thấy cảnh tượng đó nở nụ cười lạnh lùng.

“Hừ, nhìn xem mày tìm cái thứ gì kia, loại cặn bã biến chất dưới đáy xã hội, mắt mày bị mù rồi ư?”

“Vì cái thứ rác rưởi đó mà mày bỏ cả gia đình”.

Ngô Tiểu Phàm quay đầu lại trừng mắt nhìn ông ta: “Anh ấy trong sạch”.

“Anh ấy không phải là loại người biến chất gì cả”.

“So với ông, anh Vu trong mắt tôi chính là người ưu tú nhất, chính nghĩa nhất trên đời, khác hẳn ông!”

Nói xong, Ngô Tiểu Phàm vọt vào trong biệt thự.

Nhớ lại những lời Vu Kiệt vừa mới nói cô ta mới giật mình ý thức được mình vẫn còn hai cuộc gọi chưa kết nối.

Điện thoại có ghi lại lịch sử.

Nghe giọng Vu Kiệt lúc nãy, có vẻ chỉ cần gọi được hai số điện thoại đó thì mọi chuyện sẽ được giải quyết!

Đúng!

Nhưng…

Khi ông ta vừa lên tới, nhìn thấy thằng nhóc mặc quần đùi ra khỏi phòng dành cho khách thì lập tức sững sờ đứng đơ tại chỗ.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.