Giọng của Vu Kiệt không quá nhẹ nhàng, vừa dứt lời, Dương Cẩm Tú và Mục Tiểu Vũ nhanh chóng nhìn về hướng bức tranh mà anh đang chỉ.
“Đá?”
Mục Tiểu Vũ khó hiểu, sắc mặt của cô bé có phần không thể giải thích được.
Dương Cẩm Tú cũng nghĩ không ra: "Anh à, sao anh lại thích loại đá này? Không có gì đặc biệt cả, ngay cả loại đá thô có thể tạo ra phỉ thúy cũng không giống thế này".
Là cô chủ xuất thân từ nhà họ Dương, từ nhỏ Dương Cẩm Tú đã biết đến những món đồ xa xỉ và những thứ tương tự. Trên người cô không đeo những thứ này nhưng không có nghĩa là cô không có. Lúc nhỏ, mỗi lần đến dịp sinh nhật, chỉ riêng số lượng phỉ thúy mà trưởng bối tặng cho cô cũng đã không đếm nổi rồi, cô cũng biết rất rõ nếu một viên đá có thể được bán với giá mấy ngàn thậm trí là mấy triệu thì đó nhất định là một viên ngọc phỉ thúy thô.
Nhưng hiện tại, hòn đá nằm ở vị trí thứ ba mươi ba trên danh sách vật phẩm đấu giá không có hoa văn giống như đá thô, cũng không có giá niêm yết, tại sao Vu Kiệt lại vừa thấy đã thích khối đá này?
“Phải đó”, Mục Tiểu Vũ cũng hỏi: “Anh họ, đá thì có gì đẹp chứ, hay là anh xem thử bức tượng cổ này đi, hình như rất có ý nghĩa lịch sử đấy, hay là cái này?”
Vu Kiệt im lặng không nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hòn đá kia.
Cho dù là bị ngăn cách bởi tờ giấy lạnh lùng kia nhưng anh cũng có thể cảm nhận được niềm vui mà hòn đá này mang lại cho anh, cảm giác này giống như cá gặp nước, như thể nó là một phần không thể tách rời của cuộc sống, nhưng lại sờ không được, nhìn không thấu.
Vu Kiệt không nghiên cứu gì về đá cả, nhưng anh rất tin tưởng vào trực giác của mình, anh…rất vừa ý khối đá này!
“Bảo chị dâu em đấu giá giúp cho, anh trả tiền, nhưng mà anh vẫn thích hòn đá này, mặc dù không biết tại sao, nhưng vẫn là rất muốn mua, anh tin vào trực giác của mình”.
Lời này vừa nói ra, hai người cũng không thể nói thêm gì nữa, trên đời này, những thứ khiến bản thân vui vẻ sẽ ngày càng ít đi theo tuổi tác và kinh nghiệm. Tiêu thêm một khoản tiền để có thêm một niềm vui, ai lại không bằng lòng chứ.
“Vậy quyết định như thế đi, chị dâu, chị phải nhớ kỹ cái này, nhất định phải đấu giá giúp em đấy”, Dương Cẩm Tú gật đầu: “Được, chị nhớ rồi, chị đấu giá giúp em, nhìn em sốt ruột chưa kìa”.
“Hì hì…”, Mục Tiểu Vũ cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Trong lúc bọn họ nói chuyện, hội quyên góp chính thức bắt đầu.
“Bây giờ bắt đầu đấu giá vật phẩm đầu tiên, đặc sản hạch đào đến từ vùng quê nghèo ở thị trấn Diệu Tây, hạch đào Cửu Long”.
Một người dẫn chương trình mặc vest bước lên sân khấu, theo sau là một người phụ nữ rất xinh đẹp chỉn chu, trên tay bưng hộp hạch đào, thận trọng bước lên.
Ngay sau đó, người dẫn chương trình nói: "Loại hạch đào này, tổng cộng có một hộp, mỗi một hạt đều được dân làng lựa chọn rất kỹ lưỡng, giá khởi điểm là mười ngàn"
“Mười ngàn?”
“Đệt, hạch đào gì mà đắt thế, mười ngàn một hộp?”
“Hạch đào Cửu Long đó, cục cưng, loại này là từ vùng quê nghèo? Trước kia không phải đặc biệt cung cấp cho hoàng tộc sao? Không phải nói là hiện nay cây hạch đào Cửu Long rất hiếm sao!"
“Anh nhớ ra rồi, hạch đào này có thể dùng làm thuốc, hình như có tác dụng chữa bệnh về não rất tốt. Nó là một loại thuốc thần kỳ nổi tiếng trong thế kỷ trước. Tuy nhiên, do điều kiện sinh trưởng khắc nghiệt và bị kẻ địch nhân cơ hội chiến tranh loạn lạc cướp mất nên đất nước chúng ta chỉ còn sót lại được vài cây”.
“Đúng vậy, đúng vậy, em cũng nhớ ra rồi, đừng nói là một hộp, một hai hạt cũng rất khó tìm được”.
“Nếu như vậy thì đây chính là đồ tốt rồi! Không được, anh phải mua nó, hai mươi ngàn!”
“Ba mươi ngàn!”
“Bốn mươi ngàn…”
Trong phút chốc, toàn bộ khán đài đột nhiên tràn ngập tiếng đấu giá.
Những người có mặt ở đây đều hiểu rõ loại hạch đào này, khi bọn họ biết đây chính là hạch đào Cửu Long thì lập tức hét giá.
Dù sao thì thứ này vừa hiếm vừa đắt, có trời mới biết nếu như hộp này được bán lại thì sẽ hời được bao nhiêu tiền?
Không ai biết được.
“Anh họ, hình như cái này cũng không tồi”, Mục Tiểu Vũ cười hihi nói.
Vu Kiệt liếc mắt nhìn hộp hạch đào Cửu Long trên sân khấu, nheo mắt lại, sau đó từ từ giơ tay lên, giọng điệu bùng nổ dứt khoát nói:
“Tôi, ra giá một triệu”.
“…”, tất cả mọi người.
Bầu không khí đang náo nhiệt bỗng trở nên im lặng.
Hai chữ đó giống như một quả bom nổ tung hội trường.
Giây phút đó, những người vừa hét giá bỗng nhiên trợn tròn mắt, suýt chút nữa đã ngất xỉu tại chỗ.
“Cục cưng à, một triệu, là một triệu đó, số tiền đó có thể mua được một mảnh đất ở vùng ngoại ô rồi”.
“Bằng thu nhập một năm của nhà chúng ta luôn rồi, ôi trời ơi, thật đáng sợ, ai vậy, một triệu không phải tiền sao? Vậy mà lại dùng một triệu để mua hạch đào”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
“…”
Sau đó, tất cả mọi người đều đồng loại nhìn về phía Vu Kiệt.
Lúc này người dẫn chương trình hét lớn: “Một triệu, một triệu, vị phụ huynh này…”, anh ta dừng một lát rồi nói tiếp: “Vị phụ huynh này ra giá một triệu, còn có vị nào ra giá cao hơn không?”
Cho dù là giám đốc quản lý dự án của tập đoàn Hạ Long, Trần Song Hỷ cũng phải giật mình khi nghe thấy hai chữ một triệu này, anh ta cũng từ từ nhìn theo hướng mọi người đang nhìn.
Khi nhìn thấy khuôn mặt đó, hai mắt anh ta bỗng nhíu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khinh bỉ.
Một triệu?
Haha!
“Tôi nói này, không phải là anh đang hét giá bậy bạ đấy chứ! Một triệu là khái niệm gì, anh có hiểu không? Số tiền đó có thể mua một căn nhà ở trung tâm thành phố hạng ba đấy”.
Trần Song Hỷ nhịn không nổi nữa, đứng dậy hướng về phía Vu Kiệt nói.
“Ồ, giám đốc Trần lên tiếng rồi sao?”
“Sao tôi lại nghe thấy mùi thuốc súng vậy nhỉ?”
“Đúng vậy, đúng vậy, tôi cũng cảm nhận được!”
“…”
Tranh đấu lẫn nhau, mọi người lập tức nhận ra điểm không đúng.
Trần Song Hỷ lạnh lùng nói: “Vị phụ huynh này, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh mà thôi, đến lúc nhận vật phẩm lại thanh toán không nổi thì trường học sẽ cho anh vào danh sách đen, còn công khai thân phận học sinh của nhà anh khắp trường đại học thủ đô, khiến tất cả mọi người đều biết anh là một người không giữ chữ tín”.
“Anh có chắc là không suy nghĩ thêm?”
Trong lời nói mang theo ý châm chọc, rõ ràng là muốn khiến Vu Kiệt biết khó mà lùi.
Nhưng không đợi Vu Kiệt lên tiếng, Trần Song Hỷ đã giơ tay lên: “Tôi ra giá một triệu mười ngàn”.
Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người lại được một phen hoảng hốt.
Ai nấy cũng đều kêu lên, trời đất ơi!
“Một triệu mười ngàn, một triệu mười ngàn, cảm ơn giám đốc Trần đã đóng góp cho trẻ em vùng quê khó khăn, một triệu mười ngàn, còn có người nào ra giá cao hơn không?”
Người dẫn chương trình sửng sốt, một hộp hạch đào có thể bán được giá một triệu mười ngàn, nếu công trạng này lan truyền ra ngoài, cho dù không thể kiếm được tiền từ đơn hàng này ở trường đại học thủ đô, nhưng sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tìm anh ta dẫn chương trình đấu giá!
Nghĩ đến đây, giọng điệu anh ta bỗng run lên, vô cùng kích động.
Đúng lúc đó, Mục Tiểu Vũ lại vô thức nhìn về phía anh họ Vu Kiệt.
Ánh mắt như đang muốn nói: Đây không phải là đang muốn tranh đấu với anh sao?
Tên này là muốn đè bẹp anh trước mặt chị dâu đây mà!
Mục Tiểu Vũ nuốt nước bọt: “Anh, nhịn không?”