Chết rồi!
Chết một cách tức tưởi mà không thể phản kháng.
So với hành động vác ghế đánh người và thái độ kiêu căng vênh váo của hắn lúc nãy thì giờ phút này, sắc mặt băng lạnh cùng gương mặt vặn vẹo vì sợ hãi không còn chút sinh khí nào đã tạo nên một sự so sánh vô cùng khập khiễng.
“Thế gian có rất nhiều người thiện”.
“Nhưng cũng đừng nghĩ rằng ức hiếp người khác xong mà không cần phải đền tội!”
“Đền?”
“Là dùng mạng sống của mình để đền!”
“Mày ức hiếp vợ tao”.
“Hại vợ tao”.
“Thì dùng mạng sống của mày để đền”.
Không còn hơi thở, cả bầu không khí liền trở nên yên tĩnh, sau khi Nham Cửu ngã xuống, trở thành một cỗ thi thể thì đám côn đồ bị Vu Kiệt đánh cho lăn lóc trên đất cũng trợn tròn hai mắt.
Một loại cảm xúc kinh hoàng.
Mang tên sự kinh hoàng của cái chết, nhanh chóng xông lên não, xương sống sau lưng cũng đồng thời cảm thấy gai lạnh.
Mặc dù là đám người này chẳng phải người lương thiện gì, đi theo đại ca Lang Gia cũng đã một thời gian nên cũng không ít lần cầm đao cầm côn đi đánh người.
Nhưng…
Côn đồ cũng chỉ là côn đồ, chứ không phải là kẻ liều mạng.
Mỗi một người trong số bọn chúng đều đã từng nhuốm máu trên tay, nhưng bọn chúng cùng lắm cũng chỉ đánh người ta đến tàn phế, thiếu cánh tay thiếu cái chân mà thôi, chứ làm gì đã trải qua cảnh tượng giết chết một người khoẻ mạnh đang sống sờ sờ.
Bây giờ, bọn chúng đã được chứng kiến tận mắt.
Sự vênh váo lúc trước lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Có người khoé miệng còn bắt đầu run rẩy…
“Chết… chết người rồi?”, người nọ lẩm bẩm một câu, giây tiếp theo liền mặc kệ cơn đau trên người mà giống như một con chó bị què bò dậy từ trên mặt đất.
“Là… ác ma à? Anh ta… anh ta… anh ta giết người rồi?”
“Nham Cửu… chết rồi? Làm thế nào, làm thế nào, anh ta có giết cả chúng ta hay không?”
“Chạy! Chạy! Hai tên ác ma này… chạy mau… tôi còn chưa muốn chết!”
“…”.
Giờ phút này trong lòng tất cả đám côn đồ lăn lóc trên mặt đất đều chỉ có một suy nghĩ suy nhất.
Chạy!
Đối với bọn chúng mà nói, mạng sống, đương nhiên là quan trọng nhất.
Đúng vào lúc tiếng nói cất lên, bắt đầu từ người đầu tiên, dường như sau đó tất cả bọn chúng liền lập tức bỏ chạy trối chết.
Bởi vì cái chết của Nham Cửu.
Bởi vì cái chết của một con người!
Cũng bởi vì, tốc độ không thể chiến thắng được kia của Vu Kiệt đã khiến bọn chúng cảm thấy sự bất lực sâu sắc.
Đồng thời, cùng có cảm giác tương tự như vậy còn có Lang Gia.
Hắn ta cũng đã nhìn thấy.
Cái chết của gã đàn em mà hắn ta tin tưởng nhất.
Từ hơi thở lúc ban đầu cho đến lúc này đã tắt thở, cả quá trình mà hắn ta vẫn luôn bị bóp cổ nghẹt thở cho đến chết.
“Cái này… cái này… sao có thể được?”
“Bốp!”
Lời hắn còn chưa kịp dứt, chỉ cảm thấy cơ thể lảo đảo, cúi đầu xuống lại trông thấy hai chân của mình đã bị nhấc lên cao.
Hắn, lại bị người ta nhấc bổng lên.
Bàn tay của Vu Kiệt lại nắm lấy cái gáy của hắn, dễ dàng mà phẫn nộ nhấc người hắn lên giữa không trung bước nhanh về phía Lý Đại Năng, cuối cùng dừng lại trước mặt Triệu Lệ Lệ cả người đầy máu sắp hôn mê bất tỉnh.
“Quỳ xuống!”
Một tiếng quát vang lên.
Bàn tay thả lỏng, ngay sau đó nhấc một chân lên tung ra một cú đá như thiểm điện lên đầu gối của gã.
“Rắc!”
Chỉ một đá.
Vu Kiệt hầu như không hề kiểm soát sức mạnh của mình nên đã đá cho đầu gối của gã vỡ nát!
Không có tiếng hét thảm thiết.
Bởi vì đã đau đến mức không còn sức hét, chỉ một giây đau đớn đó qua đi là cảm giác hoàn toàn tê dại, khó mà hình dung được.
Cả khuôn mặt của Lang Gia đã nhăn hết lại với nhau.
Đây là kết quả lần đầu tiên mà hắn gặp phải từ sau khi thay thế vị trí của Vương Ninh.
Nhìn Triệu Lệ Lệ, một loại cảm xúc áy náy trào lên trong lòng Vu Kiệt, anh siết chặt bàn tay, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
Anh xoay người đi đến bên cạnh Lý Đại Năng, ánh mắt quét qua cơ thể của Nham Cửu, nhấc tay lên vỗ nhẹ lên vai Lý Đại Năng: “Việc này tôi sẽ xử lý”.
“Anh Vu… tôi… tôi giết người rồi…”, giọng của Lý Đại Năng khàn đục.
“Tôi biết”, Vu Kiệt gật đầu: “Tôi nói rồi, việc này tôi sẽ xử lý, đám người này đều đáng chết, anh giết chúng là trừ hại cho thế gian”.
“Nhưng tôi vẫn giết người…”, Lý Đại Năng cúi đầu: “Tôi sẽ ngồi tù…”.
“Tôi nói rồi, việc này tôi sẽ xử lý, anh không cần lo, mau đưa Lệ Lệ đi bệnh viện”.
Vu Kiệt quát lên.
“Anh Vu…”.
“Đi mau!”
Lý Đại Năng không tiếp tục do dự nữa.
Giết rồi!
Thì đã giết rồi!
Cùng lắm thì ai làm người đó chịu.
Hắn ta xoay người, lập tức ôm lấy cơ thể Triệu Lệ Lệ nhuốm đầy máu tươi lên.
Dương Cẩm Tú vội vàng nói: “Xe cấp cứu sắp đến rồi, đang ở đầu đường, chúng ta đi thẳng ra đầu đường”.
“Được”.
Lời vừa dứt, Lý Đại Năng xoay người chạy như bay về phía đầu đường.
Nhìn Triệu Lệ Lệ, trái tim của hắn đau như thể bị người ta dùng búa nện vào: “Lệ Lệ, không sao đâu, em sẽ có việc gì đâu, gắng lên, em nhất định phải gắng lên”.
Hắn bước thật nhanh.
Dương Cẩm Tú nhìn về phía Vu Kiệt: “Anh Vu Kiệt, em… em… xin lỗi… đều là lỗi của em…”
“Không trách em!”, Vu Kiệt an ủi một câu rồi nói: “Em cũng đi theo đi! Việc còn lại ở đây để anh giải quyết”.
“Em…”, nghe thấy câu này, gương mặt Dương Cẩm Tú đầy vẻ áy náy.
“Việc đã đến nước này, thứ chúng ta cần làm không phải là đi truy cứu ai sai ai đúng, mà là giải quyết vấn đề, bây giờ, việc còn lại để anh giải quyết, Cẩm Tú, em giúp anh đi cùng với Lý Đại Năng và Triệu Lệ Lệ, sau đó, nói cho anh tình trạng của bọn họ, được không?”, nhìn ra sự áy náy của Dương Cẩm Tú, Vu Kiệt đổi một cách khác để an ủi cô.
“Được”.
“Vậy anh Vu Kiệt, đến bệnh viện rồi, có tin tức gì em sẽ gọi điện thoại cho anh”.
“Ừ”.
Nói xong, Dương Cẩm Tú cũng vội vàng chạy đi.
Đợi bóng lưng của bọn họ biến mất hoàn toàn trong tầm mắt.
Vu Kiệt xoay người đi đến trước mặt Lang Gia, sự giết chóc ẩn sâu trong đáy mắt càng trở nên rõ rệt!
“Ai sai mày đến?”
Lang Gia nuốt một ngụm nước bọt, ngẩng đầu, cơn đau nơi đầu gối cùng với nỗi kinh hoàng hoà vào tia máu màu đỏ như mạng nhện trong đôi mắt của hắn.
“Mày… mày… mày xong rồi…”.
“Hự hự ha ha ha…”, đột nhiên hắn giống như một tên điên, bật cười điên cuồng.
“Họ Vu kia… mày xong đời rồi… mày xong rồi… mày giết Nham Cửu… giết người của tao… chúng mày giết người rồi… ha ha ha ha…”, trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, như thể sợ không ai biết đến chuyện này vậy.
Giết người rồi thì phải đền mạng.
Vu Kiệt siết chặt năm đầu ngón tay, ánh mắt híp chặt lại: “Giết một người đáng chết”.
“Đúng… là đáng chết… nhưng mày vẫn xong đời rồi…”.
“Coi như mày đánh giỏi thì đã làm sao? Không có quyền, không có thế, mày có thể gây ra được sóng gió gì… chỉ cần vị cậu chủ nọ gọi một cuộc điện thoại thì cho dù mày có giỏi đến mức nào đi nữa thì cũng phải đền mạng lại cho đàn em của tao, đền mạng… ha ha ha… mày xong đời rồi… xong đời rồi…”.
“Mày hầu như không biết được vị cậu chủ nọ muốn tao đi giết mày rốt cuộc là người có thế lực như thế nào… ha ha ha… mày xong rồi!”
“Vậy sao?”
Vẻ mặt Vu Kiệt đanh lại.
Tiếp đó, bàn tay của anh như cánh bướm rút bảy cây châm bạc mà anh luôn mang theo bên người ra.
Tốc độ đó, còn vượt xa tốc độ ra tay của anh khi nãy, nhanh gấp cả mấy lần, châm kim về phía người Lang Gia.
“Mày định làm gì?”, mắt Lang Gia đầy vẻ kinh hãi.
Không đợi hắn nói xong, chỉ cảm thấy bảy huyệt vị trên cơ thể mình như có một dòng nham thạch đang thiêu đốt, lập tức trào ra từ các dây thần kinh và mạch máu.
Cả người hắn cứng đờ.
Như thể đoán được gì đó, tiếng cười im bặt.
“Mày…”.
Vu Kiệt cắm chiếc kim cuối cùng lên huyệt Thiên Linh Cái.
“Cách để dày vò một con người có rất nhiều, chết, chẳng qua chỉ là loại thấp nhất!”
“Nhìn bộ dạng của mày, không giống như là Owen tìm mày tới đây, ở trong nước hắn không có khả năng như vậy, cho nên, hiển nhiên, người gọi mày đến là một nhân vật gớm mặt khác!”
“Bây giờ, tao rất muốn biết, vị cậu chủ trong miệng mày, là ai!”
“Xem ra, tội danh xúi giục người khác đi giết người!”
“Hắn, có lẽ cũng không mong được nghe thấy đâu nhỉ!”
“Nói…”.
“Hắn là ai?”
- ---------------------------