Đệ Nhất Lang Vương

Chương 730: Chương 730: Hiệu trưởng Lý Thanh Tùng






Không phải “hình như chọc phải phiền toái” mà là “đã thật sự chọc phải phiền toái”, nhận được thông báo từ weibo, chủ nhiệm Vương… hết sức kinh ngạc!

Không còn gì nghi ngờ, bài đăng này mang mục đích thông báo với toàn bộ thế giới về sự tồn tại của gia đình Lý Châu. Phải biết, lúc trước, dù cho có đạt được công trạng như thế nào, hoặc có gặp phải bất kỳ chuyện gì, bà Lý cũng sẽ không đăng tin trên weibo, mà lần này, bà ta lại trực tiếp dùng tài khoản của mình để đăng hình.

Không bao lâu sau, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, bài đăng này đã nhận được rất nhiều lượt like, chia sẻ và bình luận, nhanh chóng vươn lên trở thành hot search.

Phải biết, dự án Con đường tơ lụa vẫn luôn là đề tài nóng hổi ở trong nước và cả nước ngoài, với tư cách là người phụ trách chính trong dự án, đương nhiên, Lý Châu là đối tượng thu hút sự chú ý của toàn thế giới, thế nên, gần như tất cả các ông lớn đều bình luận vào bài của bà ta.

Một blogger nổi tiếng nói rằng: Đau lòng thay tổng giám đốc Lý, hi sinh vì chuyện lớn của thủ đô, không có thời gian chăm sóc gia đình, là một người mẹ của một gia đình đơn thân, tôi rất cảm thông với tâm trạng của bà Lý, rãnh rỗi vẫn nên ở cạnh con gái nhiều một chút nhé!

Một tiến sĩ nổi danh: Đáng quý thay cho tấm lòng luôn hi sinh vì nghiệp lớn, hóa ra, chúng ra vẫn luôn không biết, vì để xây dựng thủ đô, tổng giám đốc Lý đã phải trả cái giá lớn như vậy, ngay cả việc ở cạnh người thân cũng không có thời gian. Hi vọng lần này, sau khi dự án hoàn thành, tổng giám đốc Lý có thể dành nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn, quây quần cùng người thân.

Bạn trên mạng bình luận: Thật hâm mộ cô gái có thể ngồi tựa vào vai tổng giám đốc Lý, có được một người mẹ như vậy, nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Bạn trên mạng: Động tác của mọi người quá chậm, tôi đã tìm được tài quản weibo của cô bé này rồi!

Bạn trên mạng: Gì hả? Nhanh lên, mau chia sẻ!

Bạn trên mạng: Tránh ra hết, để tôi! Tôi bằng lòng làm con rể tổng giám đốc Lý, ai muốn chết dám khi dễ Mục Tiểu Vũ, tôi giết kẻ đó…

Rất nhanh!

Rất nhanh!

Rất nhanh!

Độ hot của bài đăng này lại tiếp tục tăng cao, trong vòng vào phút, đã làm dậy sóng dư luận, vì đất nước, hi sinh hạnh phúc gia đình, phút chốc, những chủ đề có liên quan lần lượt xuất hiện.

Nhưng bọn họ không biết rằng ngay khi tấm hình này được đăng tải lên mạng, tất cả những người có mặt tại hội trường ở đại học Thủ Đô đều được thấy tận mắt nhân vật chính trong ảnh – Mục Tiểu Vũ.

Mọi người cùng không hẹn mà lấy điện thoại di động ra, sau khi nhìn thấy bài đăng kia, tất cả đồng loạt… nhìn về phía cô bé.

Bên kia, sau khi rời giường, Lý Châu lấy điện thoại đăng trạng thái của mình, rồi ngồi ở cửa Tứ hợp viện, ngắm nhìn tấm hình chụp chung đêm qua, mãi một lúc lâu sau, bà ta nở nụ cười hiền lành.

Kế đó, Mục Vực bước đến, ngồi xuống cạnh bà ta.

Lý Châu chỉ vào khuôn mặt Mục Tiểu Vũ: “Xem này, lông mi con bé thật dày!”

“Đúng vậy!”, Mục Vực đồng ý: “Mắt rất giống em!”

Bất giác, hốc mắt Lý Châu có hơi ẩm ướt: “Chớp mắt, Tiểu Vũ đã trưởng thành, chỉ mới hôm qua đây thôi, nó vẫn còn là một đứa bé…”

Mục Vực: “Con trẻ… rồi cũng sẽ có lúc lớn lên, nhưng dù có lớn thế nào, thì trong mắt anh và em, nó vẫn luôn là đứa bé!”

“…”

Trong hội trường, tất cả mọi người đặt di động xuống.

Cả đám trợn mắt há hốc mồm, cứ như là nhìn thấy ngôi sao vậy.

“Wow, con tôi lại có thể học cùng một trường với thiên kim của tổng giám đốc Lý, ông trời của tôi ơi, vì sao lúc trước không ai biết thân phận cô bé này chứ, sao đến giờ mới công khai?”

“Cô ấy thật sự là Mục Tiểu Vũ, là người trong ảnh. Wow! Mẹ của cô ấy chính là tổng giám đốc Lý đấy, là nhân vật nóng bỏng tay trong giới kinh tế tại Hoa Hạ chúng ta!”

“Tôi choáng, cái này không phải đùa à? Đường đường là thiên kim của tổng giám đóc Lý, vậy mà đại học Thủ Đô các người lại dám đuổi ra ngoài? Không muốn sống nữa hả?”

“…”

Bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sợ hãi, Mục Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước bọt: “Sao… Có chuyện gì xảy ra?”

“Sao bọn họ lại biết thân phận của em? Em đâu nói gì đâu!”, Mục Tiểu Vũ ngơ ngác.

Vu Kiệt mỉm cười: “Ai mà biết được!”

Nói là không biết, nhưng trong lòng Vu Kiệt đã sớm đoán được, ngày hôm qua, sau khi nghe Lý Châu nói trước mặt người nhà họ Lý rằng sẽ không tiếp tục che giấu thân phận của Mục Tiểu Vũ nữa, anh đã biết sẽ có ngày này.

Anh có thể dám chắc, sau ngày hôm qua, cô út của anh, cô hai thuộc thế hệ thứ hai nhà họ Lý, thiên tài kinh tế số một Hoa Hạ, sẽ dùng phương thức không tưởng để tuyên bố thân phận của Mục Tiểu Vũ với thế giới.

Lúc này đây, phản ứng của mọi người đã chứng minh suy đoán của anh.

Cô út đã thực hiện lời hứa tối hôm qua.

Cô ấy không muốn để Mục Tiểu Vũ phải sống trong bóng tối nữa.

Ngay khi cả hội trường chìm trong nỗi khiếp sợ, ở một tòa nhà khác trong đại học Thủ Đô, mọi người cũng đã nhận được tin tức tương tự.

Trong phòng làm việc của hiệu trưởng, một người đàn ông trung niên đeo mắc kính, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, ngồi ngay ngắn ở vị trí của mình, cầm bút phê duyệt một số tài liệu.

Ông ta tên là Lý Thanh Tùng, là hiệu trưởng của đại học Thủ Đô, và cũng từng là đàn em của Lý Châu, học trò Cổ Thu. Tuy nhiên, ông ta không được xem là học trò chính thức, mà chỉ là một sinh viên học lỏm nhân lúc Cổ Thu làm giáo sư tại trường mà thôi.

Đột nhiên, điện thoại vang lên âm báo, là âm thanh nhắc nhở có ai đó cập nhật weibo.

Lý Thanh Tùng đặt bút xuống, mở điện thoại lên thì nhìn thấy tấm ảnh mà Lý Châu vừa đăng.

Sau khi đọc xong nội dung, ông ta mỉm cười: “Cuối cùng đàn chị cũng chịu đăng weibo, tuy nhiên, mục đích lại là vì con gái của mình, hơn mười năm không gặp, đàn chị vẫn luôn tình cảm như vậy!”

Với tư cách là hiệu trưởng của một trường đại học, Lý Thanh Tùng hoàn toàn có thể biết được một số việc thông qua mối quan hệ của mình, ví dụ như chuyện Lý Châu bị tố cáo phải ngồi tù, nhưng hôm qua lại được chứng thực là bị người ta vu oan, phán trắng án. Và ông ta cũng biết được những việc đã xảy ra sau khi Lý Châu được thả, cùng với nguyên nhân dẫn đến vụ việc, tất cả đều vì con gái của bà ta – Mục Tiểu Vũ.

Người khác không rõ, nhưng làm bạn học với Lý Châu ba năm, ông ta hiểu rất rõ hành động lần này của bà ta mang mục đích gì.

“Đàn chị muốn dùng thân phận người mẹ để bảo hộ Tiểu Vũ!”

“Ting ting ting!”

Đúng lúc này, chuông điện thoại reo lên.

Lý Thanh Tùng khẽ nhíu mày, nhìn tên người gọi đến, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt: “Lúc này không ở hội trường tổ chức Đại hội quyên góp, gọi điện thoại cho mình làm gì?”

Lầm bầm tự hỏi, Lý Thanh Tùng vốn định tắt điện thoại, nhưng chợt nghĩ, lỡ như có chuyện gì thì sao?

Ngẫm nghĩ, cuối cùng, ông ta tiếp điện thoại: “Alo? Chủ nhiệm Triệu!”

“Lý… Hiệu trưởng Lý, đã… đã xảy ra chuyện!”

“Đã xảy ra chuyện?”

Đầy dây bên kia vang lên âm thanh ồn ào trong hội trường, một vị chủ nhiệm run giọng nói.

Nghe giọng ông ta, Lý Thanh Tùng tháo kính mắt xuống, vẻ mặt thoáng trở nên nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì? Tổ chức một cái Đại hội quyên góp thôi mà cũng có chuyện à?”

“Đúng, đúng, cũng bởi Đại hội quyên góp!”

“…”, Lý Thanh Tùng hết nói nổi.

“Nói mau, chuyện gì!”

Chủ nhiệm Lưu nuốt một ngụm nước bọt: “Hiệu trưởng Lý, ngài có xem qua bài đăng weibo của tổng giám đốc Lý, người đã từng tốt nghiệp trường chúng ta chưa?”

“Có xem rồi, sao hả?”

Chủ nhiệm Lưu nói tiếp: “Ngài có thấy cô bé Mục Tiểu Vũ trong ảnh không? Ông biết cô bé đó là con gái của tổng giám đốc Lý không?”

Lý Thanh Tùng hận không thể đánh tên này một trận. Nói gì cũng nói một nửa? Đúng là ức thật mà!

“Biết, biết, tôi thấy rồi, nói nhanh lên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ngay sau đó, chủ nhiệm Lưu che điện thoại, giậm chân, lén chủ nhiệm Vương và những người khác, vội vàng báo cáo cho Lý Thanh Tùng:

“Hiệu trưởng Lý, ông mau đến hội trường! Đã xảy ra chuyện lớn!”




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.