Đệ Nhất Lang Vương

Chương 492: Chương 492: Hóa Kình




Có nơi tràn ngập ánh sáng, đương nhiên cũng sẽ có nơi chìm trong bóng tối.

Có âm mưu, tất nhiên cũng có dương mưu.

Thật ra, để giải thích cho dương mưu, chỉ cần dùng một câu.

Tôi đặt bẫy ngay trước mặt bạn, bạn thấy được, mặc dù biết chắc phải chết, nhưng cũng không thể không bước vào cái bẫy của tôi.

Bởi vì bạn không còn cách nào khác.

Ngay khoảnh khắc Mục Thiếu Hàn lui bước, Vu Kiệt nắm lấy cơ hội xoay người, tay phải đang công kích từ dưới lên đột nhiên lật lại, tạo thành công kích theo quỹ đạo ngang hệt như cung tiễn, trong chớp mắt gây ra lực sát thương cực lớn.

Khó ai có thể kịp ứng phó với một chiêu này trong khoảng thời gian ngắn.

Đây xác thực là giết chết trong một chiêu.

Trên chiến trường khó tránh khỏi gặp phải đối thủ mạnh, một khi thực lực của hai bên không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa đều có được kinh nghiệm chiến đấu phong phú, vậy thì thắng bại chỉ có thể quyết định bởi việc ai có chiêu thức mang tính sát thương cao hơn.

Hiển nhiên, đối với Vu Kiệt thì việc này không đáng để hoài nghi.

Nhất là sau khi Vu Kiệt đã bước vào Hóa Kình, cảm ngộ được Thủ Hộ đại đạo của bản thân, thì khả năng khống chế lực đạt đến trình độ tăng giảm tự nhiên.

Đối với một chiến sĩ, một khi trên chiến trường mất đi súng cùng vũ khí lạnh, thì thứ còn lại cũng chỉ có thân thể của mình.

Cánh tay, khuỷu tay, đầu gối, hay bất kỳ một đốt ngón tay nào cũng có thể trở thành vũ khí trí mạng.

Một chiêu này của Vu Kiệt có lực sát thương cực lớn.

Trong không khí, mỗi một đầu ngón tay đều hình thành một luồng khí, đánh thẳng về phía Mục Thiếu Hàn.

Nhìn thấy Vu Kiệt biến đổi chiêu thức, sắc mặt Mục Thiếu Hàn cũng thay đổi.

“Hỏng rồi!”

Hắn có thể cảm nhận rất rõ nếu một chiêu này đánh lên người mình sẽ gây ra tổn thương lớn đến mức nào.

Rất nguy hiểm!

Nhưng hiện tại, đối mặt với hiểm chiêu của Vu Kiệt, hắn muốn tránh đã không còn kịp nữa.

Mục Thiếu Hàn đành phải dùng hai nắm đấm ngăn lại trước ngực, ngay khoảnh khắc lui về sau, hắn khống chế tốc độ thân thể, hệt như cổ thụ ngàn năm cắm rễ trên sàn nhà.

“Rầm!”

Nền gạch dưới chân vỡ vụn.

Hai chân Mục Thiếu Hàn sụt xuống.

Một giây sau…

Cánh tay phải của Vu Kiệt hệt như thiên thạch rơi xuống, mang theo lực áp đảo, đánh thẳng vào vị trí hai nắm đấm của Mục Thiếu Hàn giao nhau.

“Rầm!”

Một tiếng nổ mạnh.

Âm hưởng vang vọng khắp nơi.

Trong phút chốc, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều trợn mắt há hốc mồm.

Mục Phong, gia chủ nhà họ Mục, vừa đưa con trai đi, lúc quay về thì thấy một màn khiến người ta không khỏi khiếp sợ. Sắc mặt ông ta lập tức trở nên khó coi.

Những người đến xem vốn trước đó còn ủng hộ nhà họ Mục, bị dọa choáng váng, há hốc mồm.

Nhất thời, bọn họ cũng không nói nên lời.

Bầu không khí vốn ồn ào, náo động thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Mọi người chỉ thấy một cảnh tượng:

Có một người bị đánh bay ra ngoài.

Người đó chính là Mục Thiếu Hàn.

Hắn bay ra xa hai mươi mét, so với lần thứ nhất bị một đấm của Vu Kiệt dọa lui còn xa hơn.

Hai vết nứt trên nền gạch quả thực chướng mắt.

Thế nhưng, lần này không chỉ là vết nứt, mà dọc theo vết nứt kia, toàn bộ gạch ở bên dưới đều vỡ vụn.

Một chiêu từ cánh tay phải của Vu Kiệt nặng tựa ngàn cân.

“Việc này… việc này sao có thể?”

Mục Thiếu Hàn thở hổn hển, mắt thường có thể thấy, mồ hôi lạnh trên trán hắn thi nhau chảy xuống, dọc theo gò má, rơi xuống đất.

Lực từ một chiêu này vượt xa sức tưởng tượng của hắn.

Chỉ với một cú đánh, lại khiến hắn suýt không chống đỡ nổi?

Mục Thiếu Hàn cảm nhận rất rõ, sau khi đỡ một chiêu từ cánh tay phải của đối phương, hai tay hắn như bị gây tê, mà trong đó còn xen lẫn cảm giác đau đớn, thứ cảm giác đau đớn gần như muốn cắn nuốt cả cánh tay.

Thân là ông trời con nhà họ Mục.

Thân là thiên tài nhà họ Mục trong gần một trăm năm qua.

Sao hắn có thể thua trong tay một tên nhóc đến từ thế tục được chứ?

Không thể có chuyện đó!

Không thể nào!

Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra!

Cảm giác nhục nhã khó tả trào lên trong lòng hắn, thật quen thuộc, cực kỳ giống với cảm giác thất bại khi đối mặt với Tứ Thánh Tử của Phật Môn mười lăm năm trước. Bọn họ chỉ dùng một ngón tay đã có thể nghiền nát tự trọng của hắn.

Hắn không phục!

Tứ Thánh Tử của Phật Môn có xuất thân cao quý!

Nhưng Vu Kiệt chỉ là một thằng nhóc thế tục, hắn dựa vào cái gì?

Kiêu ngạo từ trong xương không cho phép Mục Thiếu Hàn thất bại thảm hại như vậy, hắn cười lạnh, xé rách chiếc áo đang mặc trên người, để lộ làn da màu đồng cùng với từng bó cơ rắn rỏi, thô to, dường như lúc nào cũng muốn bùng nổ, lúc này đây, bầu không khí lại lần nữa sôi trào.

Mục Thiếu Hàn lau đi mồ hôi trên mặt, trừng mắt nhìn Vu Kiệt đứng cách mình hai mươi mét: “Thú vị đấy!”

“Vu Kiệt, tao thừa nhận mày cũng có một chút thực lực, tao, thiên tài nhà họ Mục, thua bởi một chiêu này của mày, không còn gì để nói”.

“Nhưng mày cho rằng trận chiến sinh tử hôm nay, mày có thể an toàn rời đi à?”

Vừa nói, Mục Thiếu Hàn vừa tháo băng quấn chặt ở hai cổ tay.

“Từ giây phút này, tao khuyên mày hãy lập tức đầu hàng! Đợi đến khi tao tháo xong băng trên tay, đó chính là lúc mày phải chết. Mày nên biết điều một chút, tự phế bỏ tu vi của mình, đừng để lát nữa tao dùng nắm đấm này, đánh nát lục phủ ngũ tạng của mày, lại làm bẩn tay tao!”

“Dù sao thì làm người cũng nên biết thế nào là đủ, mày có được tu vi như hôm nay đã vượt lên trên đại đa số người, nên dừng lại ở đây, nhặt lại cái mạng của mày, ngoan ngoãn trở về là cậu chủ nhà họ Lý, không phải tốt hơn sao?”

“Nói nhảm nhiều quá!”

Vu Kiệt không có một chút biểu cảm nào: “Đã nói rồi, hôm nay tao tới giết chó, mày sủa nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ biết khẩu chiến thôi sao?”

“Mày…”

Ánh mắt Mục Thiếu Hàn lạnh lẽo: “Không biết tự lượng sức, đây là do mày tự tìm, đừng trách tao!”

“Vừa nãy, người đàn bà của mày hét thảm, nghe cũng không tệ!”

“Lát nữa thôi, tao cũng sẽ khiến mày hét giống như vậy, đó xem như là bài học cho mày vì thói hung hăng, ngông cuồng, không biết tự lượng sức mình!”

Lâm Doãn Nam?

Nghe thấy Mục Thiếu Hàn nhắc đến Lâm Doãn Nam, sát ý dữ dội lập tức trào lên trong lòng Vu Kiệt.

Anh còn nhớ rất rõ khuôn mặt đầy máu cùng vết hằn vì bị tát của Lâm Doãn Nam khi được các nhân viên y tế khiêng xuống đài.

Vì không muốn anh bị người nhà họ Mục làm nhục, cô ta đã bằng lòng trả một cái giá thê thảm như vậy.

Vậy mà…

Bây giờ tên này còn dám nhắc đến cô ấy…

Đám người này…

Đúng thật là…

“Muốn chết!”

Rồng có vảy ngược, chạm vào đó tất sẽ máu chảy thành sông.

Mục Thiếu Hàn nhấc chân, lao vọt đến.

Lúc này đây…

Tốc độ của hắn so với vừa rồi nhanh hơn gấp bội.

Trên bầu trời, mưa kéo đến, mang theo cuồng phong lạnh lẽo bay múa trên sàn đấu, giữa một vùng tăm tối, có thể thấy rõ nắm đấm của Mục Thiếu Hàn mang theo một tia lửa đỏ.

Hắn vung quyền, trong nháy mắt đã đến trước mặt Vu Kiệt.

“Rầm!”

Cứ thế mà nện thẳng vào hông Mục Thiếu Hàn.

“Bốp!”

Mục Thiếu Hàn theo đó ngã xuống, một đấm kia khiến eo của hắn ta bị đánh gãy, cong gập lại!

Tất cả… khiếp sợ!

- ---------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.